Sau khi các đệ tử tập hợp đông đủ, Đại sư huynh đi giúp đỡ sư nương xử lý công việc. ŧıểυ Tình và Mạnh Tử Hùng vội vàng dưỡng thương. Tần Viễn cũng đi luyện công phu và Nguyệt Lâm bận rộn nghiên cứu phép thuật.
Để ŧıểυ Ngư tiến bộ nhanh hơn, Sư Nương tạm thời giao cho Nguyệt Ảnh chỉ dậy. ŧıểυ Ngưu trong lòng rất vui vẻ vì có cơ hội gặp mặt nhiều hơn và rất tuyệt cho việc bồi dưỡng tình cảm của hai người. Nhưng dự tính này bị thất bại, bởi vì Nguyệt Ảnh rất ít nói chuyện với hắn ngoài viêc dạy phép thuật. Nàng giống một cái nghiêm túc sư phụ, đối với ŧıểυ Ngưu yêu cầu nghiêm khắc, làm không được thì răn dạy ngay. ŧıểυ Ngưu cũng không tính toán gì bởi vì hắn biết nàng muốn hắn luyện tập tốt.
Luyện công rất chăm chỉ, ŧıểυ Ngưu lại hỏi: "Sư tỷ ơi chuyện đó sư tỷ quyết định chưa vây?"
Nguyệt Ảnh từ tốn hỏi: "Chuyện gì?"
Ánh mắt của nàng thường xuyên nhìn trời hoặc là nhìn cảnh nhưng lại không nhìn ŧıểυ Ngưu, điều này làm ŧıểυ Ngưu có điểm thất vọng.
ŧıểυ Ngưu nhắc nhở nói: "Là việc tỷ lập gia đình đấy."
Nguyệt Ảnh mặt không biến sắc nói: "Đã suy nghĩ rồi và cũng đã quyết định."
Tâm của ŧıểυ Ngưu đột ngột nhảy dựng hỏi: "Tỷ không biết rằng tỷ gả cho hắn à?"
Nguyệt Ảnh cười nhàn nhạt, nói: "Rất nhanh sư đệ sẽ biết đến. Tốt lắm, không phải việc của đệ thì đệ cũng đừng hỏi, Chuyện quan trọng nhất của đệ bây giờ là luyện công cho giỏi vào, tương lai cho dù không cho Lao sơn làm rạng rỡ cũng không có mất mặt mình." ŧıểυ Ngưu không hỏi nhiều nữa, mang theo nỗi băn khoăn đầy bụng mà khổ luyện phép thuật. Hắn trong lòng lại nghĩ: 'Việc này phải tìm hiểu rõ mới được, chờ xong xuôi hết thảy thì kết cục đã quyết định, sau việc này rõ ràng thì đã muộn màng.'
Sau vài ngày, Mạnh Tử Hùng có thể đi đường, Nguyệt Ảnh liền đi chăm sóc Mạnh Tử Hùng mà chỉ dậy nhiệm vụ lại giao cho Chu Khánh Hải. Mỗi lần vừa thấy đến Nguyệt Ảnh giúp đỡ Mạnh Tử Hùng đi dạo, ŧıểυ Ngưu trong lòng oán hận tưởng: 'Vì cái gì hắn không bị té ngã vỡ đầu mà chết đâu? Hoặc là chạy ra một con mãnh thú ăn hắn luôn đi. Ông trời mời hắn đi trước mặt mình chủ yếu là để hắn đến đây chọc tức à?'
Hôm nay, sư nương đi mật thất gặp sư phụ. Lúc sau đi ra nàng nɠɵạı trừ nói sư phụ thân thể cùng phép thuật với các phương diện tình huống còn nói ra sư phụ có một quyết định: "Sư phụ các con nói sang năm tháng ba đầu xuân thì để cho Nguyệt Ảnh cùng Tử Hùng kết hôn. Các con có ý kiến gì không ?"
Mạnh Tử Hùng nở nụ cười liếc mắt nhìn Nguyệt Ảnh, cao giọng thưa rằng: "Không có, cám ơn sư phụ cùng sư nương quan tâm."
Gặp sư nương ánh mắt nhìn đến trên người Nguyệt Ảnh thì cô ta nói: "Đệ tử tuân mệnh." Trên mặt cũng không có nụ cười.
Những đệ tử khác trên mặt đều có nụ cười, tỏ vẻ chúc mừng, Nguyệt Lâm nói: "Nhanh như vậy Nguyệt Ảnh sư tỷ kết hôn. Đến lúc đó chúng ta có thể ăn thật nhiều bánh cưới." Chuyện này đối với ŧıểυ Ngưu đả kích không nhỏ. Hắn biết trên núi, sư nương nói ra cùng sư phụ nói chuyện cũng giống nhau. Tin tức này nói cho mọi người, Nguyệt Ảnh thuộc về Mạnh Tử Hùng, người khác đừng hòng nghĩ muốn.
ŧıểυ Ngưu chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến thành màu đen, thân thể như nhũn ra muốn ngã xuống. Hắn mạnh mẽ mang theo nụ cười, trong lòng lại đang chảy máu. Hắn âm thầm nghĩ: "Nàng hay là muốn gả cho Mạnh Tử Hùng. Này tên họ Mạnh kia vì cái gì có số mệnh tốt như vậy? Vì cái gì mình không có phúc khí tốt như vậy? Mình muốn tìm được Ma Đao, rồi dùng nó giết người. Chỉ cần Ngụy ŧıểυ Ngưu còn sống thì quyết tâm không cho phép nàng gả cho người khác."
Rời đi đại sảnh lúc sau, ŧıểυ Ngưu chỉ một người ra sơn môn, giống điên rồi giống nhau chạy về phía sau núi, đứng bên cạnh vách núi đen, thật muốn lập tức nhảy xuống đi. Việc này làm cho hắn trong cuộc sống hằng ngày lớn nhất một cái đả kích. Chuyện này giống như có con dao đâm vào tim hắn.
Hắn cảm giác trong thân thể như là có một tòa núi lửa muốn phun trào giống nhau. Hắn đứng ở bên cạnh vách núi đen, ngửa mặt lên trời kêu to, kêu rất to gào rất thê thảm, kêu đến nỗi sắp phun ra máu tươi. Chỉ khi hắn im miệng lúc sau, gió núi thổi qua mặt, hắn cảm thấy dễ chịu một chút và lại nghĩ đến Ma Đao.
Nghĩ đến Ma Đao làm cho máu của hắn như sôi lên. Hắn giơ lên hai tay nhìn trước mặt một gốc cây nhỏ lớn như cánh tay thô. Hồng quang xuất hiện làm khỏa cây kia ầm ầm ngã xuống và phát ra một ít khói xanh.
ŧıểυ Ngưu không thể tin được nhìn vào cánh tay của mình nói: 'Không thể tưởng được mình cũng có ngày lợi hại như vậy. Mình còn chờ cái gì đâu, còn không lấy Ma Đao? Một khi gặp được khó khăn thì có thể dùng võ lực giải quyết. Nguyệt Ảnh không phải phải gả cho Mạnh Tử Hùng sao? Mình xin kết hôn với nàng không thành. Khi bọn hắn thành thân ngày đó, đó là ngày mình điên cuồng. Nếu không có nghĩ được cao minh biện pháp, mình cũng chỉ hảo cầm Ma Đao đến chặt đầu chó của tên Mạnh Tử Hùng thôi.'
ŧıểυ Ngưu càng nghĩ càng điên cuồng. Hắn chạy vào Phản Tỉnh động kêu gọi: "ŧıểυ Đao. ŧıểυ Đao. Ta có thể lấy ma đao sao?" ŧıểυ Đao cười thanh âm truyền ra: " Đúng vậy chủ nhân, dựa theo ngày tiến bộ tốc độ thì có thể thử lần nữa." ŧıểυ Ngưu nói: "Rất tốt chúng ta phối hợp một lần nữa đi."
ŧıểυ Đao nói: "Lúc này chúng ta cùng nhau phát lực, thành công hy vọng rất lớn."
ŧıểυ Ngưu rời đi tường đá xa ra vài bước, trung bình tấn ngồi xuống, vận khí tại ngực, hai ngón tay nhắm ngay mục tiêu. Khi ŧıểυ Đao thanh thúy nói tiếng phóng ra thì hai luồng hồng quang hùng hồn hữu lực bắn nhanh mà ra. Chỉ thấy hồng quang liên tiếp không ngừng, phát ra làm tường đá kia xuất hiên đốm lửa loạn bắn tung tóe. Ở bên trong bên ngoài hai cỗ lực lượng áp bách dưới. Thạch bích khi thì bành trướng khi thì co rút lại, rốt cục xuất hiện vết rách. Một lát sau, tường đá cũng vỡ ra mảnh nhỏ sôi nổi mà rơi làm xuất ra một cái lỗ nhỏ. Bên trong có đặt một thanh binh đao.
ŧıểυ Ngưu nhảy qua nhìn lên, chỉ thấy đó là màu đen vỏ đao làm cho đao cũng đen luôn, hắc đến nỗi tỏa ánh sáng. ŧıểυ Đao thanh âm tràn ngập vui sướиɠ: "Chủ nhân, ngài rốt cục thành công mau tới lấy đao đi."
ŧıểυ Ngưu "a" một tiếng duỗi tay cầm lấy thanh đao. So với bình thường đao hơi nặng, lớn nhỏ không sai biệt lắm. ŧıểυ Ngưu nhìn đi nhìn lại chỉ thấy vỏ đao trắng trong thuần khiết còn lại thì cái gì đều không có. Hắn lại đem đao rút ra cũng không có cảm thấy có cái gì hiếm lạ. Đao như bình thường sáng chói lọi, tỏa ra một cỗ lương khí.
ŧıểυ Ngưu nhìn nửa ngày, cũng nhìn không ra nó có cái gì thần kỳ. Hắn tâm nói: 'Không có gì sai lầm chứ, hắc hùng quái không cầm hàng giả lừa nàng đi?'
ŧıểυ Ngưu hỏi: "ŧıểυ Đao ơi, đây là Ma Đao hả? Không phải hàng giả?"
ŧıểυ Đao thanh âm từ trong đao truyền ra đến: "Đương nhiên là thật. Nó có uy lực rất lớn đấy."
ŧıểυ Ngưu nghi hoặc nói: "Như thế nào có thể chứng minh đâu?"
ŧıểυ Đao lại thưa: "Hiện tại, ngài cầm lấy đao múa một vòng, sơn động này lập tức hội sụp xuống, cả quả núi đều bị san bằng phẳng. Không tin thì thử xem biết liền."
ŧıểυ Ngưu nửa thật nửa tin, cũng không dám thử. Nếu bị sụp sẽ làm cho người khác chú ý. ŧıểυ Ngưu lúc này mới chú ý tới trên mặt đất bụi cát nói: "ŧıểυ Đao ơi, ta đã quên mấy thứ này cũng xử lý một chút. Nếu không sẽ làm người khác nghi ngờ." ŧıểυ Đao cười nói: "Kia còn không dễ dàng sao? Chỉ cần ngươi dùng đao tại trần sa phía trên quét qua, chúng nó sẽ tự động trở lại chỗ cũ."
ŧıểυ Ngưu nhìn nhìn trên tay nắm đao, nói: "Được không đấy?" Nói chuyện, tùy tiện dùng lưỡi đao tại trần sa phía trên một quét, chỉ thấy khối vỡ thành viên sỏi nhỏ liền đột nhiên nhảy dựng lên, nhao nhao trở lại thạch bích, đem lỗ hổng đổ kín. Trong nháy mắt, hết thảy vẫn như trước, một chút dấu vết đều không có. Thạch bích như thường bóng loáng, cứng rắn, giống không hề động quá bình thường.
ŧıểυ Ngưu vuốt ve thạch bích, tán thưởng nói: "Thật khủng khiếp, thật sự là Thần đao."
ŧıểυ Đao lại nói: "Đúng là Thần đao. Ở trong tay của ngài nó là Thần đao, ở trong tay ma đầu thì nó là Ma Đao."
"ŧıểυ Đao, nó như thế nào sẽ có lực lượng lực lượng lớn như vậy? Nó có phép thuật à?"
"Đao không biết phép thuật, nhưng mà nó có uy lực rất lớn. Trên thực tế là ngài chỉ huy ŧıểυ Đao, ŧıểυ Đao lại chỉ huy đao như vậy mới có hiệu quả thần kỳ."
ŧıểυ Ngưu không hiểu hỏi han: "ŧıểυ Đao, lúc cây đao này bị Ngưu gia tổ tiên dùng thì nàng có trợ giúp bọn họ không?""ŧıểυ Đao không có hỗ trợ bọn họ. Bọn họ không phải là người tốt. Cứ như vậy nhưng cây đao này chính bản thân nó có uy lực cũng khá lớn, hơn nữa bọn họ đều luyện qua Ma Đao đao pháp, tự nhiên sẽ không ai có thể địch lại bọn họ. Khi đó Ma Đao dùng để giết người. Hiện tại có ŧıểυ nhân đến gúp ngài, nó sẽ thành một kiện bảo bối."
ŧıểυ Ngưu nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Ma Đao, nói: "nɠɵạı trừ giết người ra thì nó còn có thể làm gì?" ŧıểυ Đao trả lời: "Chỉ cần có pháp lực thì nó có khả năng có thể làm. Sau này ngài sẽ chậm rãi biết." ŧıểυ Ngưu đem đao vào vỏ ôm vào trong ngực lại hỏi: "Ta chiếm được Ma Đao, sau này còn phải luyện tập luyện phép thuật không?"
ŧıểυ Đao nói: "Phép thuật đương nhiên phải luyện. Ngài công lực càng mạnh thì đao uy lực cũng càng lớn. Chờ ngươi tìm đến người của Ngưu gia học được đao pháp, ngươi chính là đệ nhất. Đương nhiên, không phải tuyệt đối đệ nhất."
ŧıểυ Ngưu vừa nghe còn không phải đệ nhất lại hỏi: "Vì sao?"
ŧıểυ Đao không nhanh không vội, chậm rãi hồi đáp: "Nhân nɠɵạı hữu nhân, thiên nɠɵạı hữu thiên. Ngài chỉ có càng không ngừng cố gắng thì mới có thể xưng vương xưng bá."
ŧıểυ Ngưu ở trong nội tâm suy nghĩ: "ŧıểυ Ngưu vừa không muốn xưng vương cũng không muốn xưng bá, chỉ cần mình không bị người khác bắt nạt và có thể hóa giải chính đa͙σ cùng tà phái hai bên cừu hận, khiến cho bọn hắn có thể hòa bình ở chung, không hề tùy ý đánh đánh giết giết, mình sẽ thỏa mãn."
ŧıểυ Đao nở nụ cười giòn nói: "Chủ nhân, ngài thật là một người có trái tim lương thiện. Nguyện vọng này của ngài so với làm Võ Lâm minh chủ còn khó hơn." ŧıểυ Ngưu gật đầu nói: "Tuy rất khó khăn nhưng ta rất muốn đi thực hiện nó. Nếu không ta học những năng lực kia để làm gì?"
ŧıểυ Đao nói: "Chủ nhân một khi đã làm chuyện tốt như vậy thì ta nhất định sẽ giúp ngài."
ŧıểυ Ngưu nở nụ cười nói: "Cám ơn nàng, ŧıểυ Đao. Chờ ta có năng lưc mạnh hơn thì ta có ý phải cứu nàng ra khỏi, cho nàng hồi phục hình người."
ŧıểυ Đao say mê nói: "Nếu được vậy thì tốt lắm. ŧıểυ Đao mỗi ngày cũng giấc mộng giống chàng giống nhau cuộc sống. Ta không cần trở lại bầu trời đi, ta chỉ có thể giống các ngươi giống nhau có tự do, có khoái hoạt, có thân thể của mình như vậy đủ rồi."
ŧıểυ Ngưu vỗ vỗ thoáng hé bộ ngực nói: "Bao tại ta trên thân cho dù nàng đi ra lúc sau muốn tìm cái nam nhân gả cho thì ta cũng sẽ giúp nàng."
ŧıểυ Đao cười duyên một lúc trong tiếng cười lộ ra hoạt bát cùng ngượng ngùng nói: "ŧıểυ Đao trước cám ơn chủ nhân. Lập gia đình thì miễn đi, ŧıểυ Đao không muốn lập gia đình."
Đang nói chuyện đâu thì nghe bên ngoài vọng lại một nữ nhân thanh âm: "Ngụy ŧıểυ Ngưu, sư đệ ở nơi nào? Mau ra đây thấy sư tỷ." Đây là Nguyệt Ảnh thanh âm. Vừa nghe đến thanh âm của nàng, ŧıểυ Ngưu tâm đột ngột trầm xuống trong lúc nhất thời cũng đã quên đáp ứng.
ŧıểυ Đao hì hì cười nói: "Chủ nhân mau đi ra đi, tình nhân trong mộng của chàng đang tìm chàng đấy."
ŧıểυ Ngưu ai một tiếng nói: "ŧıểυ Đao à, không được nói lung tung nha. Nàng thẳng đến không thích ta, ta là đầu óc nóng lên mớii thích nàng."
ŧıểυ Đao cười nói: "Ngài nói vậy chứ việc này cũng không phải không có khả năng."
ŧıểυ Ngưu trong lòng rung động hỏi: "Nàng có biện pháp tốt gì?"
ŧıểυ Đao dừng một chút nói: "Bây giờ còn không có nhưng suy nghĩ kĩ khẳng định sẽ có."
ŧıểυ Ngưu đối với Ma Đao làm giông như thi lễ nói: "Nàng nếu có thể giúp ta có được nàng ấy thì nàng sẽ là chủ nhân của ta."
ŧıểυ Đao cười khanh khách, nói: "Ngươi mau đi ra gặp nàng đi sao bằng không, nàng ấy sẽ đi vào."
ŧıểυ Ngưu hỏi: "Ta đi rồi vậy nàng làm sao bây giờ?"
ŧıểυ Đao tin tưởng mười phần nói: "Ra khỏi thạch bích này ta sẽ không sợ, ai cũng không làm gì được ta. Sau này ngươi chỉ cần một gọi tên của ta, ta sẽ xuất hiện."
ŧıểυ Ngưu ừ, liền đi ra "Phản Tỉnh động" . Chỉ thấy Nguyệt Ảnh bóng hình xinh đẹp tại ngoài động trên dưới một trăm bước đang hướng bên này đi tới.
ŧıểυ Ngưu hướng nàng vẫy tay, liền đến phụ cận trước mặt lại hỏi: "Sư tỷ tìm ta có việc gì?"
Nguyệt Ảnh không đáp hỏi lại: "Ngươi như thế nào vào 'Phản Tỉnh động' hay là ngươi phạm cái gì chuyện xấu làm lương tâm cắn rứt đến nỗi phải đi vào trong này tỉnh lại sao?"
ŧıểυ Ngưu ha ha cười, nói: "Không có chuyện đó đâu sư đệ chỉ là nghĩ muốn đi vào nhìn một cái, nhìn xem này các cao nhân là ở như thế nào đích trong hoàn cảnh luyện công mà trở thành cao nhân chân chính."
Nguyệt Ảnh cười nhàn nhạt, nói: "Thì ra là như vậy cơ sư tỷ còn tưởng rằng sư đệ vụng trộm làm cho cái nào mỹ nữ lĩnh đến chiếm tiện nghi đâu." ŧıểυ Ngưu híp mắt cười nói: "Sư tỷ cũng biết hay nói giỡn cơ đấy. Tại lòng sư đệ trong nɠɵạı trừ sư tỷ còn có ai có thể xưng được với mỹ nữ đâu?"
Nguyệt Ảnh chính sắc nói: "Sư tỷ tới tìm sư đệ là nói cho sư đệ nghe sư nương mệnh ngươi theo sư tỷ xuống núi đi chọn mua hàng tết." ŧıểυ Ngưu nói: "Như vậy, sư tỷ phái một người tới tìm ta là được rồi, không cần tự mình tới."
Nguyệt Ảnh nhìn chăm chú vào ŧıểυ Ngưu, trong suốt ánh mắt trong lộ ra điểm lãnh túc nói: "Sư tỷ còn có chút muốn nói với sư đệ nói đâu."
Nguyệt Ảnh trầm giọng nói: "Sư đệ không chính xác phá hư sư tỷ hôn sự. Nếu không, sư tỷ nhất định chính tay sẽ giết chết ngươi. Ta không phải tại hay nói giỡn."
Lời này làm ŧıểυ Ngưu rất là thương tâm, hắn vô hạn thương cảm địa nói: "Sư tỷ ơi, nàng có biết ŧıểυ đệ ta đối với ngươi tình ý. Nàng muốn gả cho tên kia, đệ có thể thoải mái sao? Bất quá, nàng đã muốn hướng lò lửa nhảy vào thì ŧıểυ đệ cũng không có cách nào ngăn đón ngươi. Ta đáp ứng nàng không đi phá hư là được. Hơn nữa, chính là nghĩ muốn phá hư thì ta cũng không có cái kia bổn sự nha!"
Nguyệt Ảnh gật gật đầu, nói: "Lời sư tỷ muốn nói thì đã nói mấy câu này rồi. Hiện tại chúng ta xuống núi đi sao, bọn họ chờ lâu rồi." Nói chuyện xong xoay người bước đi.
ŧıểυ Ngưu đi theo phía sau, một bên nhìn vào nàng trắng như tuyết thân ảnh vừa nói đa͙σ: "Thật không rõ, hắn có cái gì tốt ngươi như vậy nhìn trúng hắn. Phần mộ tổ tiên nhà hắn chẳng lẽ chôn ở chỗ rất tốt mà?"