ŧıểυ Ngưu vội vàng quay lại phòng khách,không đợi vào nhà đã nghe được giọng của Huyền Tử.thanh âm tràn ngập phẫn nộ,cứ như là ai phá hoại gia tổ nhà hắn vậy.
ŧıểυ Ngưu tuy rằng đối với lão gia hỏa này hơi sợ hãi nhưng vẫn bước đến,hắn nói : " chỗ này không phải bên ngoài mà là Lao sơn địa bàn của chúng ta,ngươi rất cuồng vọng."
Trên đại sảnh chỉ thấy một lão nhân ngồi trên ghế uống trà,hắn có bộ râu bạc,cái mũi hồng cùng bộ đa͙σ bào màu xanh,biểu lộ hắn là Huyền Tử hàng thật giá thật.Nhất Huyền Tử vừa thấy ŧıểυ Ngưu hai mắt mở to,trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Nụ cười này khiến ŧıểυ Ngưu sợ hãi,phía sau Nhất Huyền Tử còn có hai ŧıểυ đa͙σ sĩ.ngoài mặt cười nhưng lòng không cười. hai người kia chính là đồ đệ của Nhất Huyền Tử cũng là đối thú một mất một còn của ŧıểυ Ngưu.bọn họ mặc dù không có thâm cừu đại hận nhưng nghĩ đến bọn họ ŧıểυ Ngưu lại không thoải mái.
Sư nương an vị trước mặt Nhất Huyền Tử nhìn ŧıểυ Ngưu cười nói : " ŧıểυ Ngưu mau chào Nhất Huyền Tử su phụ."
Nhất Huyền Tử cười ha ha,nói : " chưởng môn phu nhân,đồ đệ này của ngươi thật sự lợi hại. ngươi không biết,cả giang hồ hiện tại đều biết đại danh của hắn nha."
Sư nương A một tiếng,nhìn ŧıểυ Ngưu không thể tin được,lại nhìn Nhất Huyền Tử nói : " Lão sư phụ,không có khả năng,hắn nhập phái không lâu,làm gì có công tích gì đâu."
ŧıểυ Ngưu đi đến phía sau sư nương,nhìn chằm chằm Nhất Huyền Tử,lo lắng hắn nói gì bất lợi cho mình. Nếu đối phương nói đến chuyện hắn cùng con gấu quái lạ nói ra,sư nương có hay không sinh ra nghi ngờ với mình?
Nhất Huyền Tử mìm cười chỉ vào ŧıểυ Ngưu nói : " ŧıểυ tử này trước kia trải qua nhiều sự tình,là người không chịu khuất phục nha.bất quá lần này không nói,dù sao hôm nay ta đến đây không vì những chuyện này."
Sư nương lễ phép nói : " lão sư phụ không biết có gì quan trọng?ŧıểυ Ngưu đắc tội với lão sư phụ sao? Nếu thế ta bảo hắn bồi tội với ngài."
Nhất Huyền Tử trầm mặc một lát nói : " nếu hắn đắc tội lão phu thì lão phu sẽ không so đo,ta lớn tuổi thế này sao lại so đo với vãn bối. vấn đề là hắn đắc tội với phái Thái Sơn của ta."
Sư nương a một tiếng,quay đầu nhìn ŧıểυ Ngưu,sợ hãi hỏi han : " không biết hắn làm chuyện gì?
Nhất Huyền Tử cười nói : " ngươi hãy hỏi đồ đệ bảo bối của ngươi đi ."
ŧıểυ Ngưu nhịn nửa ngày,lúc này không nhịn được nữa,lớn tiếng nói : " ngươi không cần vu cáo, ta sao phải xin lỗi phái Thái Sơn ngươi,ta không chịu trách nhiệm gì hết."
Nhất Huyền Tử không tức giận,cười nói : " ŧıểυ tử,lý không phải ở to tiếng,ta hỏi ngươi,ngươi có biết Chu Vân Phương?"
ŧıểυ Ngưu nghe thấy sửng sốt,thầm nghĩ : " vô duyên vô cớ nói đến quận chúa là có ý gì? Quận chúa gặp nguy hiểm gì sao?"
ŧıểυ Ngưu do dự hồi đáp : " đương nhiên biết,chúng ta là bằng hữu."
Nhất Huyền Tử trầm giọng hỏi : " bằng hữu như thế nào?"
ŧıểυ Ngưu rất không thích khẩu khí của hắn,lười biếng nói : " chúng là đương nhiên là bạn tốt."
Nhất Huyền Tử lại truy vấn : " tốt tới mức nào?"
ŧıểυ Ngưu vừa nghe trừng mắt nói trong lòng : " ta với nàng như thế nào can hệ gì đến ngươi.tuy ngươi là sư thúc của nàng nhưng ngươi cũng không có quyền hỏi đến chuyện riêng của chúng ta."
Thấy Nhất Huyền Tử như thẩm vấn ŧıểυ Ngưu,Sư nương cũng có chút không vui.nàng quay đầu nhìn ŧıểυ Ngưu,ánh mắt tràn ngập sự nghi vấn.sư nương cũng biết Chu Vân Phương,cũng biết bối cảnh gia đình nàng.nàng cũng muốn biết ŧıểυ Ngưu như thế nào lại quen Chu Vân Phương.
Nếu không phải tại Lao Sơn,nếu không phải trước mặt sư nương.ŧıểυ Ngưu đã sớm mắng to.lúc này không thể không chịu đựng,nhếch miệng cười nói : " ngươi muốn biết quan hệ của chúng ta sao? Tốt đến thế nào hỏi ta làm gì? Ngươi nên hỏi nàng mới đúng nha."
Nhất Huyền Tử tức giận nói : " nói cái gì,nếu lão phu tìm được nàng thì còn hỏi ngươi làm gì?"
ŧıểυ Ngưu rùng mình,trong lòng căng thẳng nói : " như thế nào,nàng ta mất tích sao?"
Nhất Huyền Tử lớn tiếng nói : " đúng vậy,nàng mất tích.chúng ta cho rất nhiều đệ tử đi tìm nàng đều không thấy.nhà của nàng cũng phái ra người ngựa tìm kiếm,cũng không có tin tức."
ŧıểυ Ngưu kinh hãi hỏi : " nàng đi chỗ nào?"
Nhất Huyền Tử mặt đỏ lên nói : " Ngụy ŧıểυ Ngưu,ngươi không cần giả ngây giả dại,ngươi nói thực ra,ngươi giấu Chu Vân Phương ở đâu? Mau giao ra đây." Nhìn tư thế hắn như là muốn lập tức động võ.
ŧıểυ Ngưu nóng nảy,dậm chân kêu lên : " nàng mất tích quan hệ gì đến ta? Con mắt nào của ngươi thấy ta đem Chu Vân Phương đi ?"
Nhất Huyền Tử kích động đứng lên chỉ vào ŧıểυ Ngưu quát : " Ngụy ŧıểυ Ngưu,tuy rằng lão phu không có tận mắt thấy ngươi giấu nàng,nhưng có người tận mắt thấy ngươi và nàng ở một chỗ trước hôm nàng mất tích.ngươi không cần nói dối."
Sư nương đối với Nhất Huyền Tử rất là bất mãn,khuân mặt xinh đẹp lạnh lẽo nói : " Lão sư phụ,có cái gì thì ngồi xuống,bình tĩnh nói không được sao? Nơi này là Lao Sơn."
Lời nói này khiến Nhất Huyền Tử chột dạ,cũng đúng.chỗ này không phải Thái Sơn,địa bàn của người ta.Ngụy ŧıểυ Ngưu là để tử Lao Sơn không phải đệ tử Thái Sơn.ta không có quyền mắng hắn,hơn nữa hiện tại cũng không có đủ chứng cớ,nghĩ đến đây,hắn cười cười nói. " thất lễ,thất lễ." nói xong chậm rãi ngồi xuống,cầm tách trà lên uống.
Sư nương nhìn ŧıểυ Ngưu,ŧıểυ Ngưu cũng nhìn Sư nương,bốn mắt nhìn nhau,như là hiểu được ý tứ đối phương.ánh mắt ŧıểυ Ngưu hiển nhiên là nói chuyện này không quan hệ gì đến ta,ta không bắt Chu Vân Phương.
Sư nương hiểu tâm tư của ŧıểυ Ngưu,nói với Nhất Huyền Tử: " Lão sư phụ nói Chu Vân Phương,có phải nàng là nữ nhi của Vương gia Kim Lăng sao?"
Nhất Huyền Tử gật đầu nói : " phải nàng là quận chúa,người tốt lắm,lại hiểu lễ,chúng ta mấy người đều thích nàng,đáng tiếc mệnh nàng không tốt lắm,tình duyên không như ý,gần đây lại thất tung.nàng xuất hiện lần cuối cùng là ở Hàng Châu,có người tận mắt nhìn thấy nàng ở cùng Ngụy ŧıểυ Ngưu,còn có người nói,là Ngụy ŧıểυ Ngưu giấu Chu Vân Phương rồi.ta vì chuyện này mới đi đến Lao Sơn.nếu quận chúa có gì sảy ra,chúng ta không chịu trách nhiệm nổi. ai chẳng biết Kim Lăng Vương gia tính tình không được tốt."
ŧıểυ ngưu nói : " ta tại Hàng Châu có gặp nàng,sau khi gặp xong nàng đi không từ biệt,ta cũng không biết nàng đi đâu,chắc là đi tìm người trong lòng của nàng rồi." nói đến đây trong lòng hắn nghĩ.nếu mỹ nữ nhue vậy gặp bất hạnh.
Nhất Huyền Tử còn nói thêm : " ai biết ngươi nói là thật hay giả.ta nhớ kỹ nếu chứng minh lời ngươi nói là sự thật,chúng ta sẽ không làm gì ngươi,nhưng nếu có chứng cớ là ngươi hãm hại Vân Phương,chúng ta quyết không bỏ qua."nói đến đây Nhất Huyền Tử giọng lại cao lên,hai đồ đệ phía sau hắn cùng nhìn ŧıểυ Ngưu nhe răng trợn mắt như thị uy.ŧıểυ Ngưu ảo não nghĩ : " hai thằng oắt con,chó cậy gần nhà,gà cậy gần chuồng.nếu so lo 1 vs ,không cần phép thuật các ngươi sao phải đối thủ của ta.không đánh cho các ngươi tè ra quần mới là lạ."
ŧıểυ Ngưu tiếp tục nói : " lời ta nói là thật hay giả các ngươi có thể tìm hiểu."
Nhất Huyền Tử nghĩ nghĩ hỏi : " ngươi nói thử xem,nàng có thể làm gì?"
ŧıểυ Ngưu hồi đáp : " ta cũng không biết,có lẽ nàng đi tìm người nàng thích."
Nhất Huyền Tử trầm mặc không nói,híp mắt,cũng không biết trong lòng có chủ ý gì.đúng lúc này,Nguyệt Lâm cùng Vịnh Mai lạp cười ha hả đi đến. hai người đều là cô nương mỹ mạo,làm cho phòng khách lập tức ấp áp hẳn lên. Hai ŧıểυ đa͙σ sĩ ở phía sau Nhất Huyền Tử nhìn thấy dung mạo hai nàng lập tức quên hết hận ý với ŧıểυ Ngưu.
Sư nương bảo hai người hành lễ với Nhất Huyền Tử,Nhất Huyền tử hạ thấp người nói : " miễn miên,các ngươi đều là người tốt." khi nói còn nhìn lướt qua ŧıểυ Ngưu ý muốn nói ngươi không phải thứ tốt.
Hai người đứng phía sau su nương.Nguyệt Lâm nhìn ŧıểυ Ngưu cười cười lại hỏi : " lão sư phụ,ngài lần này đại giá quang lâm,không phải là vì du sơn ngoạn thủy chứ?"
Nhất Huyền tử ừ nói : " ta đến tìm ŧıểυ dự đệ của ngươi có việc,có chuyện gì thì bảo hắn nói cho ngươi."
ŧıểυ Ngưu thấy ánh mắt Nguyệt Lâm nhìn mình nên nói : " là như vậy,Chu Vân Phương của Thái Sơn mất tích,lão sư phụ bọn họ đến tìm ta để đòi người." miệng kêu lão sư phụ trong lòng lại kêu lão gia hỏa.
Nguyệt Lâm trừng mắt nhìn,nhìn Nhất Huyền Tử,lại nhìn Vịnh Mai lẩm bẩm : " tìm không thấy Chu Vân Phương vì cái gì lại tìm ŧıểυ Ngưu? Có điểm kỳ quái nha."
Nguyệt Lâm sau nghi nghe xong sắc mặt trầm xuống,lạnh giọng nói : " lão sư phụ,ta nghĩ ngươi nhất định là sai rồi.theo ta được biết Ngụy ŧıểυ Ngưu không phải người trong lòng Chu Vân Phương,chu Vân Phương ở đâu sao hắn biết được? ngươi tìm nhầm người rồi."
ŧıểυ Ngưu cũng nói vào : " đúng nha đúng nha,chỉ Giang tỷ tỷ là hiểu ta.ta ŧıểυ Ngưu có một ngàn khuyết điểm nhưng tới bây giờ vẫn không lừa gạt con gái nhà lành. Nếu có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ ta cũng đều cự tuyệt.đừng nói là làm thương tổn mỹ nữ.ŧıểυ Ngưu ta tuyệt đối không làm được."
Nghe hắn thổ lộ,Nhất Huyền Tử trên mặt biến sắc,mà sư nương lại nghĩ.nếu có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ ŧıểυ tử này sao lại cự tuyệt? hắn là dạng người gì,ta đều biết. mà Vịnh Mai cũng cười ở trên mặt.bởi vì nam nhân da mặt dày như vậy đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Nhất Huyền Tử biết hôm nay tìm không được Vân Phương,nhưng hắn không cam lòn như vậy rồi đi.như thế nào cũng phải giáo huấn ŧıểυ tử này một lần. vì thế hắn nhướng mày,nảy ra ý hay.
Nhất Huyền Tử lần này tới Lao Sơn là nhằm vấn tội ŧıểυ Ngưu,muốn đả kích tinh thần ŧıểυ Ngưu một lần,trị hắn cái tội lừa gạt con gái. Nào biết ŧıểυ Ngưu là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,không có bằng chứng hắn vẫn ngoan cố. một khi đã như vậy NHất Huyền Tử cho rằng phải trừng phạt lên thân thể ŧıểυ Ngưu một lần,cũng để phát tiết tức giận trong lòng,ŧıểυ tử này đùa giỡn lão phu cùng đồ đệ nếu cứ về như vậy mất hết mặt mũi,nếu không nghiêm khắc một lần thì hắn chịu không nổi.
Bởi vậy Nhất Huyền Tử cười nhàn nhạt nói : " Chưởng môn phu nhân,hai phái chúng ta từ trước đến nay như chân với tay,không nên vì Ngụy ŧıểυ Ngưu mà tổn thương hòa khí,tin đồn vô căn cứ chưa hẳn là vô lý.có nhiều người nói việc Chu Vân Phương mất tích có quan hệ cùng với Ngụy ŧıểυ Ngưu,lão phu không thể không đến hỏi một chút,hắn đã phủ nhận việc này lão phu cũng không thể bắt ép hắn. chuyện này thế nào tạm thời để qua một bên. Bất quá chúng ta từ xa đến cũng không thể rời đi như vậy,như thế nào cũng phải luận bàn với công phu của quý phái,để mọi người cùng tiến bộ. Phu nhân người xem thế nào?"
Sư nương nghe thì biết đây là Nhất Huyền Tử đang khiêu chiến,không coi Lao Sơn ra cái gì,trong lòng cũng rất tức giận,không khỏi hào khí sảng khoái nói : " lão sư phụ yêu cầu chúng ta công phu tuy thấp kém nhưng cũng phải bài tỏ để thỏa mãn ngài. Như vậy lão sư phụ muốn so tài thế nào?"
Nhất Huyền Tử trầm ngâm trong chốc lát,ánh mắt đảo qua ŧıểυ Ngưu nói : " chúng ta là người một nhà,nhất định phải lấy đức thu phục người,có lẽ văn minh một tý mới tốt."
Sư nương mỉm cười nói : " lão sư phụ để ý câu đó,chúng ta nhất định làm theo."
Nhất Huyền Tử nói : " với bối phận của chúng ta thì không cần xuất thủ,hay là bảo đồ đệ khoa chân múa tay một chút."
Sư nương nghĩ ngay đồ đệ bên người chỉ có Nguyệt Lâm,muốn khoa chân múa tay sao,ta không tin đồ đệ thùng cơm của ngươi có thể là đối thủ của Nguyệt Lâm,vì thế sư nương gật đầu nói : " hảo,ta cũng nghĩ như vậy,như vậy Nguyệt Lâm cùng hai vị ŧıểυ huynh đệ giao lưu đi."
Nhất Huyền Tử trong lòng cũng biết đồ đệ mình sao có thể so sánh với bổn sự của Nguyệt Lâm.Nhất Huyền Tử có ngốc,cũng không có khả năng cho bọn họ ra ứng chiến.hắn muốn đánh là ŧıểυ Ngưu.
Nhất Huyền Tử cười cười nói : " Nguyệt Lâm nhập môn nhiều năm,đã tinh thông tinh hoa của công phu Lao Sơn,hai đồ đệ của ta sao là đối thủ. Bọn họ mới học có vài năm,bổn sự của bọn họ so sánh với Ngụy ŧıểυ Ngưu cũng không sai biệt lắm." vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào ŧıểυ Ngưu trên mặt tràn ngập ý khinh thường.
Sư nương giờ mới hiểu dụng ý của Nhất Huyền Tử,vội vàng nói : " Lão sư phụ đang nói chuyện cười sao. Ngụy ŧıểυ Ngưu tuy là đệ tử Lao Sơn,nhưng hắn mới nhập môn có mấy tháng,chỉ học được một chút kiến thức cơ bản,còn chưa tiếp xúc với phép thuật như thế nào lại có thể ứng chiến."
Nhất Huyền Tử lắc đầu nói : " Phu nhân quá khiêm tốn,ta biết bổn sự của Ngụy ŧıểυ Ngưu,đã từng đả bại nhiều cao thủ giang hồ,như thế nào lại không được? nếu hắn không được thì hai đồ đệ của ta cũng chính là phế vật.ta nghĩ phái Lao Sơn ai cũng là anh hùng,Ngụy ŧıểυ Ngưu cũng không nɠɵạı lệ,hắn quyết không phải loại yếu ớt,không dám ứng chiến làm rùa đen rút đầu chứ." nói xong nhìn ŧıểυ Ngưu cười cười.
Bị nói thế,sư nương bị chọc giận,đôi mắt như kiếm đâm thẳng đến Nhất Huyền Tử lớn tiếng nói : " lão sư phụ,Lao Sơn chúng ta không phải rùa đen rút đầu,nhưng Ngụy ŧıểυ Ngưu chưa từng học bổn sự của phái.hắn không có cách nào ứng chiến,các ngươi muốn luận bàn,để ta đến phụng bồi."
Nhất Huyền Tử cười nhạo nói : " xem ra Ngụy ŧıểυ Ngưu không dám ứng chiến. quên đi,chúng ta cũng chỉ mang theo tiếc nuối rời nơi này." Nói xong liền đứng lên ý muốn rời khỏi.
ŧıểυ Ngưu đã sớm tức giận,biết Nhất Huyền tử không bỏ qua mình.mình làm đồ đệ hắn vài lần mất mặt,hắn tự nhiên không khách khí.lần này không đả kích hắn một lần,thì sau này mình ở lao sơn sao được? người ta luôn mắng mình là rùa đen rút đầu,mình dù có chết cũng không muốn như vậy. hơn nữa,hai đồ đệ ngu ngốc của hắn,chưa hẳn là đối thủ của mình.chỉ cần không dùng phép thuật là mình có phần thắng.
ŧıểυ Ngưu vung tay lên nói : " chậm đã."
NHất Huyền Tử đại hỉ nói : " ngươi đáp ứng tỷ thí sao?"
ŧıểυ Ngưu gật đầu nói : " lão sư phụ luôn mồm mới ta xuất trướng,nếu ta không thỏa mãn ngươi,không phải mặt mũi ngươi giống cái đế giày sao? Ta quyết định ứng chiến." lời nói ra khiến chúng nữ nở nụ cười.hai đồ đệ của Nhất Huyền tử cũng cười.
Nhất Huyền Tử mặt đỏ bừng chỉ vào ŧıểυ Ngưu nói : " không cần ngoài miệng chiếm tiện nghi,ngươi đã xuất chiến,tốt lắm,ngươi có ít cốt khí"
ŧıểυ Ngưu bướng bỉnh nói : " lúc này nếu không đem đối thủ đánh như chó rơi xuống nước,ta sẽ không không làm người." lời này rất là vô lễ.
Su nương nghe xong cười thầm,ngoài miệng lại nói : " ŧıểυ Ngưu,ngươi nên tôn trọng lão sư phụ nha. Còn nữa,ngươi thật muốn ứng chiến sao? Ngươi còn chưa có học được công phu chính thức của Lao sơn chúng ta đâu."
ŧıểυ Ngưu quay đầu cười nói : " sư nương,dù sao cũng là luận bàn,cũng không phải quyết đấu.binh gia thắng bại là chuyện thường,chỉ là học tập kinh nghiệm thôi."
Nguyệt Lâm vẻ mặt lo lắng nói : " ŧıểυ Ngưu ngươi không cần hành động theo cảm tình,căn bản ngươi chưa chính thức luyện công,để ta thay ngươi ra."
ŧıểυ ngưu khoát tay chặn lại nói : " ta đi cho,nếu có trận hai thì tỷ lên."
Nhất Huyền Tử vội vàng nắm lấy : " không cần lo lắng,sẽ không khiến ngươi thương tổn."
Sư nương thấy ŧıểυ Ngưu đã quyết cũng không ngăn hắn nói : " được rồi,vậy luận bàn một chút,bất quá chúng ta phải nói cho rõ."
Nhất Huyền Tử khách khí nói : " phu nhân có chuyện gì thì nói ra."
Sư nương nghĩ nghĩ nói : " một,song phương luận bàn một chút,không cần tạo thành thương tổn. Hai,người nào bị đánh ngã liền tính là thua,không cần đánh tiếp. Ba, Ngụy ŧıểυ Ngưu mới vào Lao Sơn chưa học qua phép thuật mới chỉ học kiến thức cơ bản,bởi vậy,song phương đánh nhau,không được sử dụng phép thuật,để giảm bớt nguy hiểm chỉ dùng quyền cước không dùng binh khí,lão sư phụ,ngươi thấy thế nào?"
Nhất Huyền Tử cười ha ha nói : " phu nhân,người thật là bảo vệ đệ tử nha,hảo,không thành vấn đề,cứ xử lý như vậy đi" nói xong quay đầu lại phân phó : "Thái Thanh,người bồi ŧıểυ Ngưu mấy chiêu đi,nhớ kỹ không làm thương người ta nha."
Thái Thanh đi ra nói : " sư phụ,người yên tâm." Trong lòng nghĩ : " ta nhất định đem ŧıểυ tử này đánh thành đầu heo,giải quyết mối hận trong lòng của ta.
Sư nương cũng gọi ŧıểυ Ngưu về thấp giọng nói : " ŧıểυ Ngưu,lúc so chiêu,nhất định phải cẩn thận,linh hoạt đối ứng,an toàn là nhất,nhìn đúng cơ hội một kích trúng đích để giành thắng lợi."
ŧıểυ ngưu gật đầu nói : " đệ tử nhất định sẽ không khiến sư nương thất vọng."
Nguyệt Lâm cũng nói : " ŧıểυ ngưu nếu không xong thì ta thay ngươi đánh." ŧıểυ Ngưu đáp ứng một tiếng.
Vịnh Mai không có cách nào nói lời thân thiết,tủm tỉm cười nói : " chúc ngươi chiến thắng,mã đáo thành công.nhìn ŧıểυ tử kia công phu không tốt lắm,chỉ cần có thủ đoạn là được."
ŧıểυ Ngưu nhìn nàng cảm kích nói : " cảm ơn,ta nhớ rõ lời ngươi." Ánh mắt ŧıểυ Ngưu nhìn lên mặt nàng,cảm thấy mặt nàng so với hoa còn đẹp hoen,lại tao nhã.nghe thanh âm ôn nhu của nàng,cảm thấy có một cỗ lực lượng kích động mình,khiến toàn thân tràn đầy lực lượng. cỗ lực lượng này khiến ŧıểυ Ngưu vô cùng tự tin.kỳ thật hắn cũng biết người ta chỉ có hảo ý,không có tình ý với hắn nhưng nam nhân mà,ai mà không thích nghĩ nữ nhân thiên hạ đều yêu mình đâu.
Chuẩn bị xong,ŧıểυ Ngưu cùng Thái Thanh lên vũ đài.lẽ ra trước khi luận võ phải thi lễ trước nhưng hai ngươi có ấn tượng với nhau cực kém căn bản không có tâm tình kia. Tục ngữ nói : cừu nhân gặp nhau đỏ cả mắt, mắt ŧıểυ ngưu không hồng,cười hì hì có vẻ mặt mèo vờn chuột.mà Thái Thanh mắt lại đỏ,trong mắt biến thành con thỏ.cũng khó trách hắn,bởi vì ŧıểυ Ngưu trêu chọc,hắn quay về bị sư phụ mắng.mỗi lần mắng xong,hận ý của hắn với ŧıểυ Ngưu lại thêm vài phần.lúc này có cơ hội,hắn còn khách khí sao?
Thái Thanh cũng không đáp lời,một chiêu " ác hổ chụp mồi." tựa như mãnh thú đánh tới. Thân hình ŧıểυ Ngưu hơi nghiêng,vung chưởng chém vào đầu.Thái THanh phản ứng rất nhanh nhẹn,thân hình vừa chuyển,bay lên đá một cước vào bụng ŧıểυ Ngưu. ŧıểυ Ngưu ai một tiếng,cũng ra chân,phanh một tiếng,hai chân va vào nhau,song phương bắn ra xa.xem ra thực lực sương phương ngang nhau.
Thái Thanh lướt tới,lần này song quyền đánh vào đầu ŧıểυ Ngưu,ŧıểυ Ngưu đã có giáo huấn,lấy thủ thay công,không hề tiếp chiêu.hắn muồn nhìn một chút,rốt cuộc Thái Thanh có bao nhiêu cân lượng.
Thái Thanh tấn công không hiệu quả,càng đánh càng nhanh,hận không thể một quyền đem ŧıểυ ngưu đánh thâm mặt,một cước đá lên trời.
Bởi vậy,hai người giống như hổ và khỉ. Lão hổ đánh đấm,mà hầu tử như trong rừng chơi đùa,vừa nhảy vừa trốn,chúng nữ mặt mày hớn hở,cười rộ lên,mà Nhất Huyền Tử sắc mặt lài trầm trọng,tâm tình cực xấu.hắn thấy Thái Thanh phạm vào điều tối kỵ của luận võ,sao lại nôn nóng như thế? Sách có nói : " một tiếng trống làm hăng hái,tiếp lại suy,ba lại kiệt."làm cho khí lực dùng hết,bổn sự bị bại lộ,không phải ngồi chờ chết sao?thật là ngu,khó trách theo ta nhiều năm mà cũng không có tiến bộ.
Nghĩ vậy,Nhất Huyền Tử đang muốn nhắc nhở,thì tình hình đã có chút biến hóa.