Kỳ thật ŧıểυ Ngưu không có lý do để làm vậy,người ta vừa mới gặp hắn,lại không phải người của hắn.ŧıểυ Ngưu hoàn toàn không có lý do để ghen tỵ.Quan Vịnh Mai khiêm tốn nói:"Kiếm thuật và phép thuật của hắn đúng là tốt nhưng chưa phải là đệ nhất,rất khó nói.Nhân tài trong thiên hạ còn rất nhiều."
Nguyệt Lâm cười nói:"Sư phụ ngươi có một đệ tử như ngươi thật đúng là đáng để kiêu ngạo."Sau đó nói:"Tốt lắm chúng ta lên núi đi,sư nương đã chờ rất lâu rồi..mà sư phụ có lẽ sẽ nɠɵạı lệ xuất quan tiếp đón đó."Quan Vinh Mai cười nói:"Được".Vì thế hai thiếu nữ đi bộ còn ŧıểυ Ngưu thì dẫn ngựa theo sau.ŧıểυ ngưu đi phía sau nhìn dáng người duyên dáng cùng những bộ vị mê người nhất thời nổi tâm hươu dạ vượn.Cũng không thể trách hắn,ai bảo các nàng mê người quá làm chi.Nếu đổi lại bất kì nam nhân nào khác cũng đều có suy nghĩ như vậy,huống chi ŧıểυ Ngưu đã nếm mùi đời,đã duyệt không ít nữ nhân.Nhìn các nàng,ŧıểυ Ngưu lại nghĩ đến cái giường.Nhớ đến sư nương,nghĩ đến nàng từng hầu hạ qua mình.Vắng mình nhất định nàng bệnh vì tương tư mất.
Lên núi,chúng đệ tử nhìn thấy ŧıểυ Ngưu ai cũng cao hứng,có người thay hắn dắt ngựa nữa.Sau đó hắn cùng song nữ đi gặp sư nương.Sư nương khi nghe hắn về thì vô cùng mừng rỡ,đang chờ hắn ở cửa nhưng mặt ngoài lại là tiếp đòn Quan Vịnh Mai.ŧıểυ ngưu nhìn lên sư nương,vẫn vái dài màu phấn trắng,vẫn đôi mắt ân tình,vẫn thành thục,diễm lệ mê người như vậy.Sư nương trước tiên liếc mắt với hắn sau đó mới mời mọi người vào bên trong đại sảnh.Sư nương trước kia cũng đã gặp Quan Vịnh Mai,bất quá lúc đó Quan Vịnh Mai còn nhỏ.Nay vừa thấy lập tức thích ngay,kéo tay hỏi han đủ điều,bỏ ŧıểυ Ngưu lạnh lẽo một bên.ŧıểυ Ngưu cũng không để ý,dù sao người ta cũng là khách nha.Một lát sau,sư nương quay qua nói với ŧıểυ ngưu:"ŧıểυ Ngưu,ngươi đi đường vất vả hay về nghỉ ngơi trước đi"
ŧıểυ Ngưu đáp ứng một tiếng,ánh mắt tại mặt nàng "vuốt" một lần rồi quay người ra khỏi đại sảnh.Cũng không quên tại trên người mới quen là Quan Vịnh Mai liếc qua vài lần.Mỹ nữ này thật sự là càng xem càng đáng yêu nha.Nàng như một khối nam châm mãnh liệt hấp dẫn ŧıểυ Ngưu.Tuy rằng nữ nhân ŧıểυ Ngưu không thiếu nhưng có khi nào mèo lại chê mỡ đâu.
Về Lao Sơn,ŧıểυ Ngưu như về nhà vậy,gặp được Nguyệt Lâm,sư nương,còn quen biêt thêm Quan Vịnh Mai nữa…ŧıểυ Ngưu hi vọng Quan Vịnh Mai có thể ở lạ núi thêm mấy ngày nữa.
ŧıểυ Ngưu nhào nặn bộ ngực nàng,thở hổn hểnh nói:"Đúng rồi,đúng rồi…đã lâu chưa làm chuyện đó..nhịn dám hỏng mất"Nguyệt Lâm cười quyến rũ đẩy ŧıểυ Ngưu ra:"Thôi đi,ta không tin sau khi ngươi rời ta chưa chạm vào nữ nhân nào khác."Nói rồi búng lên cây gậy của ŧıểυ Ngưu 1 cái"Ta đoán thứ này tạo không biết bao nhiu nghiệt rồi"
ŧıểυ Ngưu cười hắc hắc nói:"Đâu có,trong thâm tâm ta chỉ có tỷ mà thôi!(đã đến lúc vận dụng máu sở khanh của ta –Nights)"Nguyệt Lâm hừ nói:"Ngươi thôi đi,ngươi đâu chỉ quan tâm có mình ta,chuyện của ngươi và sư nương rồi."
ŧıểυ Ngưu cả kinh vội vàng che miệng nàng lại:"Đừng nói lung tung,để người khác nghe được không tốt.Ta bị xử tội không sao,không được làm hại sư nương."Nguyệt Lâm gật gật đầu,ŧıểυ Ngưu đem tay mở ra.Nguyệt Lâm thương cảm nói:"Ngươi quả thực lớn gan,sư nương mà ngươi cũng dám đụng,nếu sư phụ mà biết hăn sẽ băm ngươi làm nhân bánh chẻo mất."ŧıểυ ngưu lắc lắc tay nói:"Ngươi đừng nói nữa,ta nghe mà phát lạnh cả người"ŧıểυ Ngưu nắm tay của Nguyệt Lâm hỏi"Đại Sư huynh và Mạnh sư huynh bọn họ có trở về hay không??"
Nguyệt Lâm trả lời:"còn không có nha, muốn từ tay Baqc Hải Băng Vương cứu người đâu phải đơn giản thế.Hai ngày nay sư nương đã phái người cùng bọn họ liên hệ xem sự việc đã tiến triển như thế nào."ŧıểυ Ngưu trầm ngâm nói:"Bắc Hải Băng Vương sẽ không giết Nhị sư huynh chứ?"
Nguyệt Lâm lo lắng nói:"cái đó khó nói lắm,tên này là người ma đa͙σ nên làm việc không theo quy tắc nhưng nếu hắn dám giết nhị sư huynh thì Lao Sơn phái chúng ta nhất định không buông tha cho hắn"ŧıểυ Ngưu gật đầu nói."Đúng vậy,nếu hắn làm vậy chẳng khác gì chủ động khơ mào chiến tranh.Khi Lao Sơn chúng ta cùng Bắc Hai bọn họ khai chiến thì chắc chắn đại chiến chinh tà cũng sẽ bùng nổ.Ta nghĩ Bắc Hải Băng Vương sẽ không ngốc đến mức đó đâu."Nhăc đến Bắc Hải Băng Vương,ŧıểυ Ngưu lại nhớ đến Bắc Hải La Sát Mộ Dung Mỹ.Khuôn mặt của nàng,cái eo thon của nàng,mùi hương cơ thể nang,thứ gì cũng làm cho ŧıểυ Ngưu mê say.Nếu muốn cứu Tần Xa,mình xuất mã tự nhiên sẽ thành.Dựa vào mối quan hệ với Mộ Dung Mỹ thì chuyện đó có lẽ không quá khó khăn.
Nguyệt Lâm nghe xong phân tích cua ŧıểυ Ngưu thì lộ vẻ đồng tình,nàng nói:"Tuy Chính đa͙σ và Tà đa͙σ chia ra nhưng ta vẫn không muốn hai phái đánh nhau,đánh nhau thì sẽ có người chết,sẽ có đổ máu…khó khăn lắm mới yên ổn vài năm.Ta không muốn sẽ lại đánh nhau."ŧıểυ Ngưu đồng ý nói:"Đúng vậy,đánh nhau ai cũng đều không có lợi,nếu hai bên đạt thành hiệp nghị hòa bìh vĩnh viễn thì tốt quá
Nguyệt Lâm nghe xong cười nói:"ŧıểυ Ngưu,việc đó không có khả năng,chính tà không thể hòa hơp.Nêu ngươi nói việc đó với sư phụ và sư nương chắc chắn họ sẽ cười chết ngươi."ŧıểυ Ngưu trầm tư,hắn biết lời Nguyệt Lâm là đúng.Nhưng mình là một thành viên trong chốn võ lâm,phải có trách nhiệm vì võ lâm mà xây dựng một nền hòa bình.
Một lát sau,ŧıểυ Ngưu hỏi Nguyêt Lâm:"Giang tỷ tỷ,sư tỷ có trở về hay không?"Nguyệt Lâm hồi đáp:"Không có nha,sư nương bảo nàng đi tìm ngươi,chẳng lẽ ngươi không gặp nàng hay sao?Ta còn đang kì quái sao nàng không về cùng ngươi chứ."
ŧıểυ Ngưu :"a" một tiếng rồi nói:"Nàng tìm được ta rồi nhưng lại đi nữa rồi"Nguyệt Lâm hỏi:"Đi đâu,sư nương đang cần nàng xử lý sự vụ trên núi đây"ŧıểυ Ngưu lắc đầu:"cũng không biết,nàng bảo có việc riêng tư nên không cho ta đi theo."
ŧıểυ Ngưu lại hỏi"Sư phụ muốn xuất quan sao?Nguyệt Lâm ân một tiếng:"Phỏng chừng rất nhanh thôi,Nghe sư nương nói,sau khi ngài xuất quan sẽ cho sư huynh và sư tỷ thành thân."Nghe được những lời này,đầu ŧıểυ Ngưu "Ông" một tiếng,hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi:"Là lúc nào??""Mùa xuân sang năm,lúc này nam nhân xem như đều hết hi vọng,sư tỷ xem như đã có chủ."
ŧıểυ Ngưu miễn cưỡng cười nói:"Theo ta thấy thì Mạnh sư huynh không xứng đáng với sư tỷ"Nguyệt Lâm cũng đồng ý nói:"Ta cũng thấy vậy,bất quá chuyện này sư tỷ đã đồng ý,không ai có thể ngăn cản được,trừ khi sư tỷ không đồng ý gả,bất quá chuyện đó không có khả năng.Hai người từ nhỏ đa là thanh mai trúc mã,tình cảm tốt lắm."
ŧıểυ Ngưu trong lòng khó chịu,tự nhủ:"Dù bọn họ tình cảm có tốt hơn chăng nữa thì vẫn phải làm cho họ nhất đao lưỡng đoạn.Lúc này ta mới có hi vọng được."Hắn nghĩ bọn họ cũng khong phải không thể chia tay.Có người phụ nữ nào lại cho phépđàn ông của mình đi trêu chọc người phụ nữ khác đâu.?cái kia không chỉ là bất trung mà con là vấn đề phẩm cách."ŧıểυ Ngưu cầu nguyên không biết bao nhiu lần,hi vọng lão thiên cho Mạnh Tử Hùng hết đường diễm phúc còn hắn thì được ôm mỹ nữ vào lòng.
Nguyệt Lâm đưa mắt qua lại trên khuôn mặt ŧıểυ Ngưu."Ngươi còn chưa hỏi ta dạo này có tốt không?"ŧıểυ Ngưu cười nói:"Ta cũng đang định hỏi nè!Sao?dạo này có tốt không?"Nguyệt Lâm thở dài:"Lúc trước mọi chuyện trên núi đều là Sư huynh và sư tỷ phụ trách,nay đến tay ta có chút lực bất tòng tâm."ŧıểυ ngưu an ủi nói:"Cái đó là vấn đề quen hay không quen,ngươi thường xuyên làm tất sẽ quen thuộc thôi"Nguyệt Lâm nói thêm:"Còn nữa nha,khi ngươi không ở bên cạnh ta thấy hụt hẫng,rất khó chịu."ŧıểυ Ngưu nghe xong trong lòng ấm áp."ta cũng vậy,ta cũng thường xuyên nghĩ tới ngươi,ta thật muốn cả ngày ở cùng ngươi 1 chỗ"Nguyệt Lâm thản nhiên cười nói:"Nghe được những lời này của ngươi chứng tỏ ta không nhìn lầm."ŧıểυ Ngưu cười hắc hắc nói:"Ngươi ngay từ đầu không có nhìn lầm nha,chẳng lẽ ta không tốt sao?""Nguyệt Lâm ân hai tiếng"Bất quá ta nói với ngươi nha,chờ sư tỷ thành thân xong thì người cũng đừng suy nghĩ gì nữa.ŧıểυ ngưu ân một tiếng,trong lòng lại nói."Nàng muốn gã cho Mạnh Tử Hùng nào có dễ dàng như vậy,?Có ŧıểυ ngưu ta ở đây ta sẽ trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ.Nói cách khác,ta sẽ phá cho đến khí họ không cưới nhau nữa mới thôi."ŧıểυ Ngưu nhìn Nguyệt Lâm nói:"Giang tỷ tỷ,dạo này công phu tiến bộ rất nhiều a".Nguyêt lâm lắc đầu nói:"Vẫn không được a,ta suốt ngày khổ luyện công phu nhưng vẫn còn quá kém,hôn qua ngươi không thấy ta đánh nhau với Quan Vịnh Mai hay sao?"