ŧıểυ Ngưu dùng chân đá đá, một điểm động tĩnh cũng không có, xem ra là ngất rồi. ŧıểυ Ngưu không yên lòng, lại thử nghe tiếng hô hấp tim đập, quả thật là hắn ngất đi, trong lòng mới yên trí. Tại sao phải tự thân động thủ đánh hắn, mà không dùng thuốc mê đây?
Bời vì nếu làm vậy, chỉ sợ Tôn Tam Nương cũng bị liên lụy. Tại sao một chưởng này không đánh hiểm ác chút, đánh chết hắn đi? ŧıểυ Ngưu tính toán, vạn nhất sau đó có biến cố gì, có thể dùng hắn làm con tin, uy hiếp những địch nhân kia. Sau khi đánh ngã Ngô công tử, ŧıểυ Ngưu lại nhìn Tôn Tam Nương, bộ dáng rất chật vật. Nàng bị người dùng khóa sắt khóa trên giường, thân thể nằm thành hình chữ đại, dáng vẻ vô cùng bất nhã. Lúc này, trên trán của nàng lấm tấm mồ hôi, gương mặt hồng hào như lá phong mùa thu, vừa nhìn cũng biết là có vấn đề. Tôn Tam Nương kiên cường, nhìn ŧıểυ Ngưu cứu mình, thoáng hiện tia cảm kích. ŧıểυ Ngưu hỏi: "Chìa khóa chỗ nào?' ŧıểυ Ngưu nhìn thấy dây xích sắt trói nàng. Tôn Tam Nương nói: "Ở trên người ŧıểυ vương bát đản kia, mau tìm đi." ŧıểυ Ngưu lập tức chạy tới tìm chìa khoá, tìm được mấy cái. ŧıểυ Ngưu nhanh chóng mở khóa ra, Tôn Tam Nương liền tự do. Tôn Tam Nương vừa thấy Ngô công tử trên mặt đất, lửa giận ngút trời, muốn xông qua giải quyết hắn. ŧıểυ Ngưu vội vàng ngăn cản, nói: "Hiện tại không nên giết hắn, hắn còn hữu dụng đấy." Tôn Tam Nương nghe xong, liền cầm lấy dây xích sắt, đem tứ chi Ngô công tử trói lại, ngoài miệng mắng: "Không giết hắn, trong lòng ta không thoải mái." ŧıểυ Ngưu cười cười, nói: "Cơ hội giết hắn còn nhiều, không cần nhất thời nóng vội nha." Tôn Tam Nương hồi lâu mới ừ. Nàng nhìn Ngô công tử, oán hận nói: "Không đem hắn băm vằm trăm mảnh, ta thật không cam lòng." ŧıểυ Ngưu hỏi: "Ngươi thế nào rồi, có thể đi được không?" Tôn Tam Nương sờ sờ trán của mình, nói: "Không tốt lắm, tặc tử này cho ta uống thuốc, toàn thân ta nóng lên, xem ra đã phát tác." ŧıểυ Ngưu nói cho nàng biết: "Trượng phu ngươi ở bên ngoài chờ ngươi, hiện tại gấp đến mức chỉ hận không thể xông vào đây." Tôn Tam Nương vừa nghe, lắc đầu nói: "Ta không muốn gặp hắn." ŧıểυ Ngưu giải thích: "Có vấn đề gì từ từ thương lượng giải quyết, ta thấy hắn rất quan tâm ngươi." Tôn Tam Nương hừ một tiếng nói: "Quan tâm cái gì chứ, lúc ta bị bắt, hắn căn bản không thèm để ý, tự thân bỏ chạy." ŧıểυ Ngưu lại giải thích: "Điểm này ngươi hiểu lầm hắn rồi. Hắn không có chạy, mà âm thầm theo dõi đám tặc tử này, sau đó tìm người tới cứu ngươi." Tôn Tam Nương ồ một tiếng nói: "Người hắn tìm là ngươi sao?" ŧıểυ Ngưu nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Người hắn tìm là ta, bản lãnh so với ngươi còn không bằng, có thể cứu được ngươi ra hay không ta không có chút nắm chắc. Được rồi, chúng ta mau đi thôi, một lát nữa sợ có biến cố gì." Tôn Tam Nương đột nhiên ngồi xuống giường, hai tay che mặt mình, cúi đầu, bộ dạng khó chịu. ŧıểυ Ngưu hỏi: "Thế nào? Dược lực phát tác sao?" Tôn Tam Nương gật đầu, nhưng không nói nên lời. Chuyện này làm ŧıểυ Ngưu không biết làm thế nào rồi, hắn an ủi: "Ngươi nhịn một chút đi, ta đi tìm nam nhân của ngươi tới, hắn sẽ giúp ngươi." Vừa nói xong xoay người muốn đi. Tôn Tam Nương nhảy vụt tới, từ phía sao ôm eo ŧıểυ Ngưu, thở gấp nói: "Ngươi đừng đi, người đừng đi, ngươi giúp ta một chút đi, giúp người giúp đến cùng." Tiếp theo, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng kia dán lên, hạ thể cọ xát cái mông ŧıểυ Ngưu, làm ŧıểυ Ngưu chịu không nổi. Hắn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, phảng phất như trời sắp sập xuống, đè đến tan xương nát thịt. Kế tiếp lạo giống như đang đi lạc trong mộng. Có mỹ nữ như vậy câu dẫn mình, ŧıểυ Ngưu còn có thể nhịn được sao? Hắn giống như quên mất tình cảnh lúc này, trong mắt chỉ có mỹ nữ. Tôn Tam Nương bị lạc mình trong xuân dược, nàng đem ŧıểυ Ngưu xoay lại, áp đôi môi đỏ mọng của mình lên, mặc hắn hôn hít lấy. Hai tay của nàng sờ soạng trên người ŧıểυ Ngưu, rốt cuộc chạm đến địa phương mình muốn. ŧıểυ Ngưu thở gấp nói: "Ngươi nhẹ chút nha, nhẹ chút, đừng bóp nhầm chỗ." Tôn Tam Nương kích tình như lửa bùng cháy. Nàng đem ŧıểυ Ngưu kéo lại bên giường, đẩy hắn ngã xuống. ŧıểυ Ngưu một hồi nhìn thấy nữ nhân nổi điên như thế cũng thật là không kịp thích ứng. ŧıểυ Ngưu hai tay đã ở trên người nàng chiếm đại tiện nghi, nhất là hai cái nãi tử bị ŧıểυ Ngưu xoa nắn đến cương lên, Tểu Ngưu thầm khen: "Thật ghê gớm nha, thật đẹp nha, xem ra còn to hơn của sư nương." Tôn Tam Nương từ từ trở thành một dâm phụ. Nàng đem nhục bổng của ŧıểυ Ngưu kéo ra, lại cởi hết y phục trên người mình, rồi ngồi trên người ŧıểυ Ngưu, đem hoa động của mình chụp lên. ŧıểυ Ngưu còn chưa kịp thấy ŧıểυ động của nàng hình dạng thế nào, thì gia hỏa của mình đã chui vào. Nơi đó rất nhiều nước nha, bổng tử ngâm trong đó thật thoải mái như ngâm trong suối nước nóng. Tôn Tam Nương lắc lư như đang cưỡi ngựa, hai cái đại nãi tử không ngừng nhảy lên, giống như hoa bách hợp nhảy múa trong gió. ŧıểυ Ngưu cảm thấy thật đã ghiền, liền tán dương: "Nãi tử của ngươi thật đẹp nha, ta rất thích, mau để ta nếm thử nó." Tôn Tam Nương bị đại nhục bổng chọc cho toàn thân thoải mái, liền cúi người xuống.