Một tiểu đoàn thiện chiến của địch chiếm cứ cao điểm Không tên với những vũ khí là súng tiểu liên xung kích, trung liên và pháo cối. Tất cả đều là súng do Trung Quốc chế tạo. Vũ khí Trung Quốc đối đầu với vũ khí Trung Quốc, thắng hay bại là do con người quyết định. Toàn tiểu đoàn chúng tôi suốt mấy ngày ăn sủi cảo. Ăn sủi cảo là điềm báo cuộc chiến đấu sắp đến gần, đây là lời của bố Tiền Anh Hào. Bố cậu ta đã từng là bộ đội "Thổ Bát lộ", bị thương ngoài chiến trường phải thay một chiếc chân bằng gỗ, bước đi cứ lộc cà lộc cộc. Lúc còn ở quê, ngày nào chúng tôi cũng được nghe ông kể về chiến tranh, trong mỗi lời kể đều có ý ca tụng vũ khí của quân đội Quốc Dân đảng tối tân. Có người phê bình là ông ta thiếu lập trường giai cấp, ông bèn phản kích: Vũ khí của quân Quốc Dân đảng tối tân, nhưng không phải là bọn chúng đã đại bại dưới tay chúng ta hay sao?
Ăn xong sủi cảo thì xem phim "Nhi nữ anh hùng". Vương Thành Cao lớn tiếng gào: "Hãy bắn về phía tôi! Hãy nã pháo về phía tôi", hai tay nắm chặt lấy quả bộc phá, rất dũng mãnh và anh hùng vọt ra khỏi chiến hào, một ánh chớp nhoáng nhoàng làm sáng rực cả không gian, thân xác quân địch thành bùn đất, dũng sĩ hóa thành sao băng
- Ầm! Khí anh hùng sục sôi, máu anh hùng rần rật chảy trong huyết quản, nước mắt anh hùng rưng rưng, tất cả đều đứng ngồi không yên. Tất cả đều muốn noi gương Vương Thành Cao! La Nhị Hổ cắn ngón tay viết thư máu nhưng cắn đi cắn lại mãi mà máu vẫn không chảy ra, đúng là tự mình cắn mình quá khó! Hắn ta tự trào: Được rồi, không cắn tay nữa, cứ ra chiến trường thì sẽ biết nhau thôi. Không ai ngủ dược trong hoàn cảnh ấy, hút thuốc, tán gẫu..., hừng hực tráng chí "một đi không trở lại". Đêm ấy Tiền Anh Hào giả vờ ngáy khò khò, riêng tôi cũng không thể nào ngủ dược. Tất cả là do cái tâm lý rối như tơ vò vì đây là lần đầu tiên bước chân vào một trận đánh. Mười lăm con người hồi hộp đợi chờ rồi cũng có lúc hành động. "Người ngậm tăm, ngựa ngậm hàm thiếc" yên lặng như tờ. Thời tiết rất nóng nhưng răng miệng lại đánh lập cập, không phải là sợ mà là lo lắng. Tôi có một cái tật là mỗi khi lo lắng lại cảm thấy buồn ỉa, một phản xạ rất tự nhiên thôi. Cây cối sao lại rậm rạp thế này nhỉ? Lá cây lá cỏ như có răng cứa vào da thịt, cành lá rậm rịt ngăn trở lối đi như những nhát kiếm chích vào mặt vào mũi. Lại còn có cả rắn rết và côn trùng bám vào quần áo nữa chứ! Nghiến chặt răng, tôi bò theo đội hình.
Tiếng khẩu lệnh vang lên và từ phía sau, trăm nghìn tiếng pháo hỏa điểm. Sao mà giống cảnh trong phim "Nam chinh bắc chiến" - vỏ cây, cành cây văng lên trời, một làn mưa đạn xối xả, không khí nóng lên khiến cây cỏ như muốn bốc cháy. Những cột khói như những lùm cây cao; những lùm cây cao như khói. Giây phút chờ đợi xung phong sao mà dài đằng đẵng. Trước mắt đều là những anh hùng: Đổng Tồn Thụy, Hoàng Kế Quang, Khâu Thiếu Vân... Đúng lúc này cái mông của tiểu đội trưởng La Nhị Hổ từ từ vọng cao lên, cho đến nay tôi vẫn không thể hiểu vì sao cặp mông của hắn ta lại cao lên từ từ trước mắt quân địch như thế. Những đôi mắt lấp ló trong những động đá của kẻ địch dễ dàng nhìn thấy, lặng lẽ điều chỉnh nòng pháo cao xạ. Một quả cối trầm trầm đục đục, lại một quả nữa đanh đanh sắc sắc.
Pháo cao xạ mà bắn ngang là sáng tạo của những người phía bên kia chiến tuyến. La Nhị Hổ chưa kịp thụt mông xuống thì đã toi mạng. Còn cậu - Tiền Anh Hào chưa kịp bắn viên đạn nào thì cũng đã nhắm mắt, hy sinh! Máu từ trong người cậu chảy ra trên đất và bò dần đến trước mặt tớ. Tớ nghiến chặt răng, ngừng thở để khỏi ngửi thấy mùi máu tanh của cậu đang lan tỏa vào không gian. Lòng tớ đau nên sự lo lắng đã biến mất, tớ bình tĩnh dần lên. Mặt cậu đang úp xuống đất nên tớ không thể nhìn thấy những biểu hiện gì trên mặt cậu lúc ấy. Tớ đau khổ nhưng không phải vì cậu chết mà vì cái chết của cậu chẳng có chút ý vị hùng tráng nào. Cậu cường tráng, cậu đầy kỹ thuật chiến đấu, cậu đầy bản lĩnh, đầy tố chất anh hùng và một đầu óc vô song cứ như thế mà chết, chết một cách im lặng. Cậu đeo trên người mười tám quả lựu đạn, một khẩu liên thanh với một trăm tám mươi viên đạn nhưng chưa kịp bắn viên nào, chưa kịp ném quả lựu đạn nào mà đã chết, tiếc ơi là tiếc! Lại một loạt pháo nữa nổ vang, kinh động cả đất trời. Một phát súng lệnh nổ vang, tất cả cùng gào lên, cùng chồm dậy, cùng vất súng và lao về phía trước. Khi chồm dậy tớ còn liếc mắt nhìn cậu một lần nữa. Cậu vẫn nằm bất động trên đất, như có lửa đốt trong lòng, hình như tớ đã gào lên rằng, tớ sẽ báo thù cho cậu và xông lên. Sau này nghĩ lại, trong hoàn cảnh ấy, tớ chẳng còn lòng dạ nào mà gào lên như thế.