Bình thường khi ra ngoài, dù có gặp fan thì phần lớn cũng đều rất lịch sự, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống riêng của cô. Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Hiện trường lúc đó có khoảng hai mươi fan. Tô Miên đều lịch sự ký tên và chụp hình từng người một. Người cuối cùng là một cô gái nhỏ đội mũ lưỡi trai, trông chưa đến tuổi thành niên. Mũ đội rất thấp, chỉ lộ ra nửa gương mặt non nớt.
Cô bé tay cầm một ly cà phê Starbucks, lí nhí nói:
“Chị có thể ký tên lên vành nón giúp em không ạ?”
Tô Miên mỉm cười: “Tất nhiên là được rồi.”
Cô hơi cúi người, cầm bút marker ký tên lên vành mũ của cô bé. Khi nét ký cuối cùng hoàn thành, cô gập nắp bút lại rồi hỏi: “Muốn chụp ảnh chung không?”
Cô bé gật đầu.
Nhưng đúng lúc đó, cô bé đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ, cắn chặt răng, rồi bất ngờ hất mạnh ly cà phê về phía mặt Tô Miên.
Tô Miên chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một lực mạnh đẩy đến, trước mắt quay cuồng, cả người rơi vào một vòng tay lạnh lẽo nhưng vững chãi. Cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Tề Phong, bắt cô ta lại, giao cho đồn công an xử lý.”
Sau câu nói ấy, cả sân bay bỗng chốc bùng nổ tiếng la hét.
“A a a! Là Viễn ca ca!”
Tô Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức va phải ánh nhìn trầm tĩnh, bình ổn kia.
Tần Minh Viễn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Là một fan cuồng, em có bị bắn trúng không?”
Tô Miên được bảo vệ kỹ càng, cà phê hoàn toàn không dính lên người cô. Ngược lại, vai trái của Tần Minh Viễn lại bị vấy một vệt cà phê lớn. Cô hơi ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa mọi chuyện.
“Ơ… không, không sao cả,” cô đáp nhỏ.
Cô thật không ngờ sẽ gặp Tần Minh Viễn ở sân bay hôm nay.
Giờ này đáng lý anh đang ở phim trường. Trước đó, cô còn hỏi Quý Tiểu Ngạn về lịch trình của anh. Theo như báo cáo thì hôm nay ngoài quay phim, anh không có bất kỳ lịch trình nào khác.
Sự xuất hiện của anh – quá đột ngột, quá bất ngờ.
Hiển nhiên không ít người đến sân bay hôm nay là để đón thần tượng khác, nhưng lại bất ngờ gặp được "Viễn ca ca", khiến nơi đây trong chớp mắt chẳng khác gì buổi fan meeting.
May mà Tần Minh Viễn, quản lý và đội vệ sĩ của anh đều rất chuyên nghiệp, chỉ vài phút sau, trật tự đã được lập lại.
“Tần Minh Viễn, em siêu thích anh!”
“Phim nào của anh em cũng xem không dưới năm lần! Kim Cung em xem đến hai mươi lần rồi, lời thoại nào cũng thuộc!”
“Em mong chờ Kim Qua Thiết Mã của anh lắm!”
“Viễn ca ca hôm nay anh tay không cứu vợ, siêu ngầu luôn!”
“Anh đặc biệt tới đón thái thái đúng không ạ?”
Tần Minh Viễn vừa bước đi vừa lịch sự đáp lời từng fan:
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ.”
“Đúng vậy, hôm nay đến đón thái thái.”
Anh ôn hòa, tao nhã, không hề phớt lờ bất kỳ fan nào.
Còn Tô Miên, lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn định thần. Cô lấy khăn ướt từ túi ra, hơi kéo khoảng cách giữa hai người, lau vết cà phê trên vai anh. Giọng cô đầy lo lắng: “Anh thật ra không cần chắn giúp em đâu. Nếu em tránh đi thì chắc cũng không sao…”
Tần Minh Viễn bình thản đáp: “Cà phê thì không sao, nhưng em thì khác.”
Tô Miên khẽ siết lấy tay anh, tiếp tục hỏi: “Trong xe có áo thay không?”
Giọng cô nhẹ nhàng, ánh mắt chân thành đầy quan tâm, không giống chút nào với Tần phu nhân lạnh lùng trên WeChat mấy hôm nay – giờ đây là dáng vẻ Tần phu nhân quen thuộc.
Tần Minh Viễn khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Có.”
Tô Miên dặn dò: “Lát nữa ra khỏi sân bay, nhớ mặc áo lông vũ vào nhé, kẻo bị cảm lạnh. Dạo gần đây lịch trình của anh dày đặc, mà nếu bị bệnh thì sẽ rất mệt đấy.”
Sau khi ra khỏi sân bay, chính tay Tô Miên khoác áo lông vũ cho Tần Minh Viễn.
Hai người nắm tay nhau lên xe bảo mẫu.
Phía sau, tiếng fan vẫn rôm rả bàn tán:
“Aaa! Tô Miên đúng là rất quan tâm Viễn ca ca!”
“Viễn ca ca cũng đối xử với cô ấy cực tốt! Vừa rồi tụi mình còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kịp chắn giúp rồi!”
“Lúc trước chỉ thấy họ tương tác trên Weibo, cảm thấy cũng bình thường, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến trời ơi, ngọt quá!”
“CP fan thỏa mãn 100% luôn!”
Lên xe rồi, Tô Miên mới biết được lý do Tần Minh Viễn xuất hiện tại sân bay – nhờ Đàm Minh Phong kể lại.
Cô bé hất cà phê tên là Mễ Hà, chỉ mới mười bốn tuổi. Bố mẹ mất sớm, để lại một khoản di sản, người giám hộ thì hờ hững, chẳng mấy quan tâm. Mễ Hà mê Tần Minh Viễn đến điên cuồng, lại có khả năng điều tra theo dõi rất giỏi – đến mức cả hai vệ sĩ chuyên nghiệp của Tần Minh Viễn cũng phải bó tay.
Trước đây, lợi dụng gương mặt hiền lành, dễ thương và tuổi còn nhỏ, lại sống ngay tại chung cư Thần Hi – nơi Tần Minh Viễn ở – cô bé từng lẻn vào tận phòng ngủ của anh. Đêm đó, Tần Minh Viễn tỉnh dậy giữa chừng, mở mắt ra đã thấy cô bé ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt…