Đang ngồi chờ, điện thoại của cô hiện thông báo từ app Manha: truyện 《 Hôm nay cũng đang nỗ lực đóng kịch với chồng 》 có chap mới.
Lần trước thấy Tần Minh Viễn cũng có hứng thú với truyện đó, cô còn xin Trương Toàn giới thiệu thêm vài bộ tương tự. Thực ra, bình thường cô vốn đã thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, gặp truyện nào hấp dẫn còn sẵn sàng donate cho tác giả. Sau khi xem sơ nội dung truyện đó, cô liền mò lên Manha để xem các chap mới và bình luận.
Truyện này là thể loại “hằng ngày”, trước đây cô không hứng thú lắm với kiểu mì ăn liền như vậy. Gu của cô là kiểu Lọ Lem cưới đại gia rồi được tổng tài cưng chiều, ngọt đến sâu răng.
Nhưng truyện ngắn gọn, dễ đọc, rất thích hợp để giết thời gian, nên cô cũng chẳng xóa đi.
Cô tiện tay mở truyện ra.
Không ngờ nội dung có hơi người lớn. Dù có dán mosaic, nhưng người trưởng thành ai mà chẳng hiểu đó là gì.
… Càng thú vị là, nhân vật Lục Huy trong truyện cũng là ảnh đế.
Lâm Linh Nhi như nhìn thấy Tần Minh Viễn biến hình ngay trong truyện, xem mà hả lòng hả dạ. Cô vừa quấn áo khoác, vừa hăng say để lại bình luận chân thật từ tận đáy lòng dưới khung truyện:
"Ảnh đế đúng là đồ thần kinh! Đàn ông thẳng đơ! Ngu xuẩn không biết yêu chiều người ta! Cầu cho ảnh đế bị ngược chết! Một người máu nóng viết thư xin BE!"
Lâm Linh Nhi xưa nay rất hào phóng trong việc thể hiện cảm xúc với các loại hình sáng tác.
Chỉ cần khiến cô rung động, đặc biệt là truyện ngọt tận tim, cô sẽ không ngần ngại donate cho tác giả. Mặc dù truyện của Kẹo Bông Gòn không phải thể loại yêu thích của cô, nhưng lúc này đây, khi đồng cảm mãnh liệt, cô vẫn quyết đoán dốc sạch tiền trong tài khoản để thưởng cho tác giả.
Sau khi quay xong, Quý Tiểu Ngạn giúp Tần Minh Viễn tẩy trang và thay đồ. Nhóm chuyên viên trang điểm và tạo hình đã đợi sẵn bên ngoài. Dù chỉ là diễn tập cho đêm tiệc cuối năm, nhưng trang phục và hiệu ứng ánh đèn vẫn phải được xác nhận kỹ lưỡng.
Khi chuyên viên tạo hình đang làm tóc cho Tần Minh Viễn, Đàm Minh Phong đứng bên cạnh tranh thủ nói với anh về công việc cụ thể trong buổi tổng duyệt đêm tiệc cuối năm.
Đang nói, Đàm Minh Phong như sực nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“Lão bản, phu nhân có đến xem tổng duyệt không? Biên đạo bên đài truyền hình nói, nếu phu nhân ngồi dưới làm khán giả, thì lúc anh hát họ sẽ đặc biệt dành màn ảnh cho phu nhân.”
Tần Minh Viễn dạo gần đây bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, nghe đến hai chữ “phu nhân” mới chợt nhớ ra — đã nhiều ngày rồi anh không liên lạc với Tô Miên.
Anh lấy điện thoại ra, mở WeChat.
Tin nhắn gần nhất vẫn là buổi sáng hôm anh rời khỏi biệt thự Tử Đông Hoa. Lúc đó anh đưa cho cô một chiếc vòng cổ cao cấp, Tô Miên đã nhắn một tin ngắn: “Ông xã, trên đường nhớ chú ý an toàn nha.”
Anh không trả lời.
Tô Miên vốn rất hay gửi tin cho anh, nhưng phần lớn đều là những câu không mấy quan trọng, ví dụ như “trời lạnh nhớ mặc ấm”, “tối nay có thể mưa” v.v… Những tin kiểu này, anh hầu như không phản hồi trừ khi cô hỏi thẳng điều gì đó.
Cô gần như ngày nào cũng gửi, đều đặn như vậy.
Thế mà giờ đã năm ngày không có động tĩnh gì.
Khó trách dạo này anh cứ có cảm giác lạ lạ, cảm thấy thế giới im ắng đến bất thường — thì ra là vì Tô Miên không nhắn gì cả.
Tại sao lại vậy?
“Ông chủ?”
Tần Minh Viễn hoàn hồn, hờ hững đáp: “Không đến. Hôm đó cô ấy nói sẽ ăn cơm với gia đình.”
Lúc này, anh đã tạo hình xong, mặc áo khoác lông vũ rồi lên xe bảo mẫu chuyên dụng.
Quý Tiểu Ngạn ngồi ghế lái, lái xe về phía đài truyền hình.
Đàm Minh Phong ngồi cùng hàng ghế với Tần Minh Viễn.
Trong xe bật nhạc nhẹ — loại nhạc không lời mà Tần Minh Viễn yêu thích. Cả Đàm Minh Phong lẫn Quý Tiểu Ngạn đều hiểu tính anh thích yên tĩnh, nên đều bật chế độ im lặng cho điện thoại, không ai nói câu nào. Tần Minh Viễn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường hắt vào khiến gương mặt anh càng thêm góc cạnh, thâm trầm.
Bỗng nhiên, anh quay sang hỏi: “Ghi âm chia cho phu nhân chưa?”
“Rồi, phu nhân đã nhận được rồi.” — Đàm Minh Phong trả lời.
Tần Minh Viễn khẽ xoa giữa trán, bắt đầu thấy có chút khó chịu.
Tô Miên khác lạ một cách bất thường, điều đó khiến anh thấy bực. Rõ ràng anh đã giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm, vấn đề cũng được tháo gỡ, vậy cô còn bất mãn điều gì?
Anh hừ nhẹ một tiếng, xem như hồi đáp.
Đàm Minh Phong nhạy bén nhận ra tâm trạng lão bản không tốt. Nhưng anh ta biết rõ, dù tâm trạng có tệ đến đâu, Tần Minh Viễn vẫn là người cực kỳ chuyên nghiệp. Một buổi diễn tập vất vả kết thúc, đồng hồ đã chỉ mười một giờ mười phút.
Quý Tiểu Ngạn lại tiếp tục lái xe, đưa anh về khu trung cư cao cấp Thần Hi.
Không ngờ đi được nửa đường, Tần Minh Viễn đột ngột nói: “Quay xe, về Tử Đông Hoa Phủ.”