Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 263: Phiên Ngoại 4

Trước Sau

break

Tô Miên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao Tần Minh Viễn lại nói dối. Nếu là vì công việc, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với cô. Dù là quay chụp ở studio hay ra ngoài thôn nhỏ quay ngoại cảnh, với cô thì cũng chẳng khác biệt gì mấy – đều là địa điểm quay thôi mà.

Nhưng rõ ràng, Tần Minh Viễn lại nói dối, chắc chắn là đang giấu chuyện gì đó.

Còn giấu chuyện gì, Tô Miên thật sự nghĩ mãi cũng không ra.

Ban đầu cô định chạy thẳng đến thôn nhỏ đó, nhưng nhìn lại thời gian và khoảng cách, nếu Tần Minh Viễn muốn về trước bữa tối, thì cô chạy qua đó cũng vô ích, chưa chắc đã gặp được anh.

Nghĩ vậy, Tô Miên quyết định gọi hai cô bạn thân là Đường Từ Từ và Lâm Linh Nhi để bàn bạc.

Sau khi kể đầu đuôi câu chuyện, cô buồn rầu nói: “Tớ không biết vì sao anh ấy lại giấu tớ. Nếu thật sự là vì công việc, nói cho tớ biết cũng đâu sao. Nếu không phải hôm nay tớ nổi hứng muốn mang chút đồ ăn tình yêu cho anh ấy, có khi tớ cũng không phát hiện ra là anh ấy lừa tớ.”

Lời vừa dứt, Lâm Linh Nhi đã đập bàn phẫn nộ: “Đàn ông đúng là không ai tốt đẹp cả! Ngay cả Tần Minh Viễn cũng vậy! Dám lừa cậu! Anh ta chắc chắn đang làm chuyện gì mờ ám rồi! Nếu không thì việc gì phải nói dối? Làm việc thì cũng phải nói thật, chứ sao lại phải giấu? Nhất định là vấn đề ở anh ta!”

Cô liếc sang hộp cơm và bình giữ nhiệt bên cạnh Tô Miên, đau lòng nói tiếp: “Chị mất bao nhiêu thời gian chuẩn bị đồ ăn cho anh ta như vậy, kết quả lại bị lừa! Không đáng, thật sự không đáng! Đàn ông mà lừa phụ nữ, ngoài việc có bồ nhí bên ngoài thì còn có thể là gì? Xa xôi thế, chắc chắn là kim ốc tàng kiều! Miên Miên à, ly hôn với anh ta đi!”

Đường Từ Từ nghe xong mà muốn trợn trắng mắt.

Lâm Linh Nhi có lúc thật sự rất giống fan cực đoan của Miên Miên. Ai nói một câu không hay về Miên Miên trên mạng, cô đều sẽ tự mình vào phản bác. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra sợ Tần Minh Viễn, nhưng nếu ngày nào đó anh ta thực sự ngoại tình, cô cảm thấy Lâm Linh Nhi chắc sẽ xách dao chém luôn.

Giờ còn chưa có bằng chứng gì mà Linh Nhi đã tức đến run người, Đường Từ Từ đành đứng ra làm người trung gian, ổn định tinh thần Miên Miên, kiềm chế Linh Nhi đang đổ thêm dầu vào lửa.

Mấy năm nay Tần Minh Viễn theo đuổi Miên Miên thế nào, cô đều thấy rõ. Hôn lễ còn chưa tổ chức, còn chưa đến “bảy năm ngứa ngáy”, nhìn thế nào anh ta cũng không giống kiểu người dễ ngoại tình.

Cô rót cho Tô Miên ly trà hoa long nhãn rồi hỏi nhẹ: “Cậu nghĩ sao? Có thật sự muốn ly hôn giống như Linh Nhi nói không?”

Tô Miên không trả lời, như đang trầm tư.

Lâm Linh Nhi bỗng hoảng lên, cuống quýt nói: “Miên Miên, em chỉ buột miệng nói vậy thôi! Chị đừng tưởng thật nha! Em chỉ dùng phép khích tướng, muốn chị phản bác lại rồi nhìn rõ lòng mình thôi! Ai ngờ chị lại im lặng như vậy, em hoảng thật sự đó! Nếu Tần lão sư mà biết em xúi chị ly hôn, chắc em bị phong sát mất! Mỗi lần phát Weibo là bị bóp tương tác, tài khoản bị khóa, người hâm mộ quay lưng chết chắc!”

Tô Miên vốn đang suy nghĩ nghiêm túc, nghe Lâm Linh Nhi nói vậy thì bật cười: “Weibo cũng đâu phải do anh ấy quản, em sợ cái gì.”

Nhưng Lâm Linh Nhi thật sự sợ.

Cô không hiểu vì sao mỗi lần gặp Tần Minh Viễn, ánh mắt anh nhìn cô luôn có một chút lạnh lẽo, kiểu như có ẩn ý gì đó. Anh đối với Đường Từ Từ thì không sao, nhưng cứ riêng cô là như vậy.

Mỗi lần chạm phải ánh mắt đó, cô lại nhớ về nỗi ám ảnh trong đoàn phim trước kia, lúc bị ánh mắt anh làm cho sợ đến mất vía.

Bề ngoài mọi người đều khen Tần Minh Viễn ôn hòa, lễ độ. Nhưng Lâm Linh Nhi từng tiếp xúc riêng, biết rõ khi gương mặt anh không còn cười, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng đến mức nào.

Sau này khi trở thành bạn thân với Miên Miên, mỗi lần gặp anh, tuy rằng thái độ đã khác trước, lúc có Miên Miên thì anh cũng tỏ ra bình thường. Nhưng chỉ cần Miên Miên rời khỏi đi rửa trái cây hay vào nhà vệ sinh để lại hai người ở chung, thì ánh mắt đó lại hiện lên, kiểu cười như không cười, lạnh lẽo đầy ẩn ý.

Chỉ đến khi Miên Miên quay lại, anh mới trở lại như cũ.

Lâm Linh Nhi luôn cảm thấy bản thân từng đắc tội với Tần Minh Viễn.

Nhưng điều cô vĩnh viễn không thể ngờ là, ngày trước khi cô hết lời khen “thần tiên tỷ tỷ” Tô Miên trong đoàn phim tại Nội Mông, cố tình tạo cơ hội tiếp cận nói chuyện với cô ấy, lại vô tình bị Tần Minh Viễn người đang ngồi ăn cơm hộp bên cạnh bắt gặp.

Kể từ giây phút đó, trong lòng anh đã ngầm liệt cô vào danh sách “tình địch tiềm ẩn”. Dù Lâm Linh Nhi không có ý gì, trong mắt Tần Minh Viễn, cô vẫn có thể bị xem như một mối nguy.

Lâm Linh Nhi tất nhiên không biết suy nghĩ thật sự của anh. Chỉ là mỗi lần đối mặt, cô luôn bất an, thấp thỏm. Dù vậy, cô vẫn tin rằng anh thật lòng yêu Miên Miên, đối xử với cô hết mực chân thành.

Chuyện lần này cũng chưa đến mức phải ly hôn.

Cô chỉ dùng phép khích tướng để Miên Miên tỉnh táo lại, nhận ra vấn đề chỉ là một chút hiểu lầm. Nhưng Miên Miên lại im lặng quá lâu khiến cô bắt đầu sợ thật.

Nếu thật vì chuyện này mà ly hôn, Lâm Linh Nhi cảm thấy ngày mai mình sẽ bị “bóc lịch”.

Cô gấp gáp nói: “Em chỉ đùa một chút thôi! Không tính chuyện em nói, chị thấy sao?”

Tô Miên cũng tin Tần Minh Viễn không thể nào ngoại tình. Cô chỉ không hiểu vì sao anh lại nói dối cô. Về nhân cách của anh, cô luôn tin tưởng.

Sau một lúc lâu trầm ngâm, cô mới nhẹ giọng nói: “Chị chỉ muốn biết rõ lý do tại sao anh ấy lại giấu chị. Rốt cuộc anh ấy đang làm gì? Dạo này anh ấy cư xử cũng không khác gì mọi khi…”

Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra chuyện đêm qua, liền nói thêm:
“Nhưng mà hôm qua lúc hơn bốn giờ sáng, anh ấy về nhà mà không ngủ, ngồi ở phòng khách xem truyện tranh của chị…”

Lâm Linh Nhi hỏi: “Là bộ nào vậy?”

Đường Từ Từ cũng lên tiếng: “Anh ta từng xem truyện tranh của cậu à?”

Hai người không hẹn mà cùng hỏi, khiến Tô Miên bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Tần Minh Viễn rốt cuộc đã từng xem bao nhiêu truyện tranh của cô? Ngoại trừ bộ truyện đầu tiên về một cô gái còn trinh kia, anh còn xem cái nào khác không? Bình thường khi vẽ truyện, người cô trao đổi ý tưởng cùng chỉ có Vịt Koduck, hoặc là Lâm Linh Nhi người cũng yêu thích tiểu thuyết truyện tranh, gần như không bao giờ bàn luận với Tần Minh Viễn.

Mỗi khi gặp khúc mắc trong sáng tác, cô sẽ chui vào thư phòng.

Tần Minh Viễn thường sẽ đến hỏi cô có gặp khó khăn gì không. Nếu cô nói đang bị bí ý tưởng, anh sẽ xoa bóp vai cho cô, làm một ly soda chanh có bọt, pha chút ngọt nhẹ của trái cây, sau đó rời đi, không quấy rầy cô, để lại cho cô không gian sáng tác hoàn toàn riêng tư.

Ngay cả bộ truyện tranh do nhóm Tinh Long sản xuất “Hôm nay cũng đang nỗ lực diễn kịch cùng ông xã” anh cũng chưa từng tỏ ra quá chú ý, chỉ thỉnh thoảng hỏi vài câu về tiến độ.

Tô Miên suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cũng không rõ là bộ nào, lúc đó anh ấy đóng laptop rất nhanh, mình không nhìn kỹ được, chỉ biết là truyện tranh thôi. Trước kia anh ấy cũng từng xem, nhưng chắc không xem nhiều…”

Lâm Linh Nhi nói: “Thường thì xem truyện tranh do vợ mình vẽ đâu cần giấu giếm. Phản xạ đầu tiên của anh ta là đóng laptop ngay, chứng tỏ không muốn chị biết mình đang xem gì, rõ ràng là có gì đó mờ ám, anh ta đang giấu chuyện gì đó không muốn chị biết.”

Đường Từ Từ tiếp lời: “Có chuyện gì mà Miên Miên lại không thể biết được chứ?”

Lâm Linh Nhi nói: “Giữa vợ chồng không nên có bí mật mà?”

Đường Từ Từ đồng tình: “Miên Miên, tớ thấy tối nay cậu nên thử dò xét anh ấy một chút, hoặc chọn một ngày đến thăm cái thôn trang nhỏ đó xem sao…”

Lâm Linh Nhi lập tức nói: “Không, em nghĩ cách tốt nhất là tìm lý do dẫn anh ta đến thôn trang nhỏ, rồi quan sát phản ứng của anh ta.”

Đường Từ Từ vỗ tay: “Tuyệt chiêu!”

Tô Miên cũng thấy cách này không tồi.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu rốt cuộc chồng mình đang giấu cô điều gì. Sau khi nghe hai cô bạn thân phân tích, cô mới nhận ra phản ứng đóng máy tính vội vàng của Tần Minh Viễn tối qua thật sự có dấu hiệu của sự chột dạ, mà hôm sau còn nói dối, chứng tỏ anh đã giấu cô không ít chuyện.

Tô Miên không cho rằng vợ chồng phải chia sẻ mọi bí mật với nhau, nhưng cô cho rằng: có thể giữ bí mật, nhưng không thể nói dối.

Vì lời nói dối sẽ làm hao mòn tình cảm giữa hai người.

Tô Miên trở về Nguyệt Mính công quán.

Khoảng sáu, bảy giờ tối, Tần Minh Viễn trở về.

Tô Miên đang ngồi trên sofa ăn cà chua bi, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu hỏi: “Hôm nay quay phim thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.” Anh đáp.

Tô Miên hỏi: “Tối qua anh nói quay ở đâu nhỉ?”

“Studio vùng ngoại thành.”

“À.”

Tần Minh Viễn vào phòng ngủ thay đồ rồi bước ra, đi vào bếp kiểm tra. Trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu tươi, đủ để nấu hai, ba bữa cơm.

Anh ló đầu ra hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Em muốn tự nấu, gọi đồ ăn, hay gọi chú Triệu tới nấu?”

“Gì cũng được.”

“Vậy anh gọi chú Triệu đến nhé. Em có món gì muốn ăn không?”

“Không có.”

Tần Minh Viễn nhắn tin cho chú Triệu, bảo ông tới làm vài món đơn giản.

Chú Triệu đáp lại ngay: “Sẽ đến trong vòng mười phút.”

Tần Minh Viễn nói với Tô Miên: “Chú Triệu nói mười phút nữa sẽ đến. Anh bảo chú làm sườn chua ngọt, cá sốt cà, bông cải xanh xào, thêm khoai lang xào thịt, và có cả canh gà hầm bao tử heo. Anh bảo chú mang hết lại.”

“Được.”

Tần Minh Viễn nhạy cảm nhận ra vợ mình đang không vui.

Từ lúc anh về đến giờ, cô chỉ nói vài câu, giọng điệu đều đều, không hề quay sang nhìn anh, cứ ngồi ăn cà chua bi và chăm chú xem gameshow.

Anh biết gameshow là thứ cô thích xem, nhưng bình thường khi anh về, cô luôn vừa xem vừa trò chuyện với anh, cười nói vui vẻ.

Hôm nay rõ ràng là không vui.

Tần Minh Viễn cố nhớ lại xem mình đã làm gì sai.

Lúc mới về, cô vẫn hỏi han công việc của anh cơ mà.

Sau khi nhớ lại kỹ, anh vẫn không hiểu mình đã làm gì khiến cô không vui. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, tự đoán chỉ phí thời gian. Hỏi bạn bè cũng chẳng ích gì, vì chẳng ai hiểu được suy nghĩ thật của vợ anh.

Muốn biết cô giận vì điều gì thì chỉ có thể nhờ hội bạn thân của cô mà hội này cũng tùy tâm trạng Tô Miên mà phản hồi. Nếu cô thật sự giận và không muốn nói, thì dù hỏi bao nhiêu lần, họ cũng sẽ kín miệng. Còn nếu chỉ là buồn nhẹ thoáng qua, thì vẫn có cơ hội biết được nguyên nhân.

Biết được rồi thì dễ xử lý nhận sai, xin lỗi, tặng quà.

Tần Minh Viễn đã đúc kết được một quy trình hoàn chỉnh để xử lý việc vợ không vui. Với tình huống như hiện tại, anh nhắn Quý Tiểu Ngạn đi hỏi Đường Từ Từ.

Anh không sợ Tô Miên biết mình đi hỏi bạn cô. Vì điều đó thể hiện thái độ của anh sẵn sàng nhận sai, sửa sai, và đặt cảm xúc của vợ lên hàng đầu.

Rất nhanh, Quý Tiểu Ngạn báo lại: "Ông chủ à, bạn gái em nói là cô ấy không biết gì hết."

Không biết gì bằng biết mà không nói, nghĩa là Tô Miên không muốn anh biết chuyện cô đang giận gì.

Tần Minh Viễn chia cảm xúc không vui và giận dỗi của vợ ra thành bốn loại, ký hiệu A, B, C, D.

Trong đó, cập độ D là những việc khiến vợ không vui do người khác gây ra, hoặc những chuyện bên ngoài, không liên quan đến anh. Loại này dễ xử lý nhất vợ có thể tự giải quyết, hoặc anh hỗ trợ thì cũng nhanh chóng xong.

Cấp độ C là khi anh vô tình lỡ lời làm Tần phu nhân không vui. Ai mà chẳng có lúc vô tâm, ví dụ như sáng hôm nọ anh còn mơ màng ngái ngủ, ôm Tần phu nhân vào lòng, để cô gối đầu lên người mình rồi lẩm bẩm: “Em giống như trọng lượng chính.” Kết quả là Tần phu nhân cả ngày không vui, bữa cơm cũng ăn ít đi nửa bát. Loại tình huống này dễ giải quyết, chỉ cần anh nịnh vài câu, ôm cô một cái là xong, xem như cảnh báo cấp độ C.

Cấp độ B là khi anh làm sai điều gì đó khiến Tần phu nhân tức giận, có thể hỏi hội bạn thân của cô. Nếu các cô ấy chịu hé lộ đôi chút thì tức là chuyện không nghiêm trọng, chỉ cần dỗ dành khéo một chút là cô sẽ lại mỉm cười.

Cấp độ A mới thật sự nguy hiểm đó là khi anh hoàn toàn không biết mình làm sai điều gì, hỏi hội bạn thân của cô thì họ cũng lắc đầu không nói gì. Lúc này thì nguy rồi, tình hình nghiêm trọng, có thể lên tới mức cảnh báo ly hôn.

Mà tình huống hiện tại, theo đánh giá của Tần Minh Viễn, chính là cấp A.

Sắc mặt anh dần nghiêm trọng hơn.

Anh suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Miên, vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Em hoàn thành công việc truyện tranh hôm nay chưa?”

“Chưa.”

“Gặp khó khăn gì sao?”

“Không, chỉ là hôm nay không muốn làm việc.”

Tần Minh Viễn càng chắc chắn: Tần phu nhân đang giận.

Bình thường nếu anh ngồi thế này, cô sẽ thuận thế rúc vào lòng anh, còn tiện tay đút cho anh một quả cà chua bi, vừa cười vừa kể hôm nay mình đã làm gì hoặc xem được video thú vị nào trên Weibo. Nhưng hôm nay hoàn toàn không có dấu hiệu gì như vậy. Trong lòng cô vẫn ôm chiếc chén pha lê đầy cà chua bi, cứ thế im lặng ăn từng quả, thậm chí đến cả liếc anh một cái cũng lười.

Anh hỏi thăm dò: “Em đang giận à?”

Tô Miên: “Không.”

…Tức là có.

Tần Minh Viễn hiểu rõ, nếu lúc này hỏi thẳng vì sao giận thì chắc chắn cũng không moi được thông tin gì. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:

“Miên Miên, đôi khi anh thật sự chậm hiểu, không biết mình làm gì khiến em buồn hay giận. Nếu em không vui, em nói với anh nhé, đừng giữ trong lòng. Giận dỗi nhiều dễ sinh bệnh, đặc biệt là bệnh tuyến vú nhẹ thì tăng sinh tuyến vú, nặng thì ung thư vú…”

Anh nói đầy vẻ nghiêm túc.

Tô Miên đương nhiên biết những điều này, cô còn từng vẽ vào truyện tranh không ít lần, để nhắn nhủ các chị em đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Lần này cô thật sự giận vì Tần Minh Viễn đã nói dối cô, nhưng nhìn anh thành khẩn dịu dàng dỗ dành, cô lại không nỡ tức như ban đầu nữa, cuối cùng quay đầu nhìn anh.

Vừa quay đầu, Tần Minh Viễn liền cúi xuống hôn khẽ lên môi cô, cười nói: “Vợ đừng giận nữa, anh sai rồi, xin lỗi nhé.”

Cú “ra chiêu” này khiến tim Tô Miên mềm nhũn.

Cô nhét một quả cà chua bi vào miệng anh, lườm một cái đầy tức tối, hỏi: “Anh đã lừa em chuyện gì đúng không?”

Tần Minh Viễn: “Không có. Anh sao có thể lừa em được?”

Câu trả lời rắn như đinh đóng cột khiến trái tim Tô Miên lại mềm hóa thành đá.

Trong lòng cô hừ lạnh nam giới đúng là móng heo, dù có là móng gà thì cũng vẫn là móng heo!

Cô vốn chỉ giận anh bốn, năm phần, bị dỗ dỗ cũng nguôi ngoai một chút. Nhưng anh lại dám nhìn thẳng mặt cô mà nói dối thêm lần nữa, khiến cơn giận tăng vọt đến đỉnh điểm. Nếu trên đầu cô có thanh đo tiến độ, thì giờ chắc chắn đang ở mức “MAX”.

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.

Cô bình thản nói: “Chú Triệu đến rồi, anh ra mở cửa đi.”

Tần Minh Viễn hơi ngẩn ra. Rõ ràng vừa rồi còn có chút xu hướng dịu lại, sao giờ lại quay về lạnh băng thế này?

Chú Triệu nhanh chóng vào bếp nấu nướng. Chưa đầy 40 phút sau, ông đã hoàn thành bữa cơm gia đình mà Tần Minh Viễn yêu cầu, còn mang theo canh gà hầm dạ dày heo thơm phức, rồi chào hai người ra về.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Miên và Tần Minh Viễn.

Tô Miên không nói không rằng, lặng lẽ ăn cơm.

Tần Minh Viễn gắp cho cô miếng cá: “Cá chú Triệu làm ngon lắm, em thử đi.”

Tô Miên ăn.

Anh lại gắp bông cải xanh: “Cái này ăn cũng tốt, thanh vị, đỡ ngán cá.”

Tô Miên vẫn ăn.

Anh tiếp tục gắp sườn chua ngọt: “Món này cũng ổn.”

Tô Miên vẫn tiếp tục ăn.

Cuối cùng, anh múc cho cô một bát canh: “Canh gà dạ dày này uống thử xem có hợp khẩu vị không, nếu thấy nhạt anh bảo chú Triệu hôm sau cho thêm tiêu. Ba mẹ anh thích ăn nhạt nên nêm hơi nhẹ tay.”

Tô Miên uống hai ngụm, không nói gì, chỉ yên lặng rắc thêm chút tiêu, dùng đũa khuấy đều rồi lại uống tiếp. Càng uống càng thấy ngon, đến khi đặt bát xuống thì đã vơi mất một nửa.

Trong lòng Tô Miên như có móng vuốt cào nhẹ – giận thì thật sự là đang giận, nhưng nhìn anh thế này, cô lại không đành lòng bỏ mặc hoàn toàn.

Suốt bữa ăn, cô suýt không nhịn được bật thốt: Anh nói dối! Rõ ràng hôm nay anh lừa em mà còn chối không có!

Nhưng lời tới miệng lại nuốt vào.

Cuối cùng, nhớ tới lời tư vấn từ hội bạn thân, cô nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không? Đi cùng em một nơi.”

“Được.”

Ngày hôm sau, Tô Miên dậy rất sớm, còn kéo Tần Minh Viễn dậy theo.

Cô tự lái xe.

Tần Minh Viễn hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Tô Miên chỉ đáp: “Anh đi rồi sẽ biết.”

Cô làm theo chỉ dẫn trên bản đồ.

Điểm đến rất xa, lái xe mất hơn ba tiếng đồng hồ, đường xá lại gập ghềnh.

Tô Miên âm thầm đánh giá Tần Minh Viễn. Càng tới gần điểm đến, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không một chút dao động.

Tô Miên thầm nghĩ: Không hổ là ảnh đế, tâm lý vững thật. Để xem lát nữa anh còn diễn được không.

Nhưng khi đến nơi, Tô Miên còn chưa kịp xem anh “diễn”, đã bị cảnh tượng trước mắt hút hồn – một hồ nước xanh như ngọc, trong vắt như pha lê, bên trong có thể thấy cả cá bơi. Xung quanh là cây xanh rợp bóng, ánh chiều chiếu xuống mặt hồ như dát vàng.

Tựa như hồ nước trong truyện cổ tích.

Cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên sáng tác truyện tranh, cảnh nam chính Lục Huy cầu hôn Ôn Tố cũng là ở một nơi như vậy. Khi ấy, cô đã đăng bài lên Weibo, chia sẻ những hồ nước mình tham khảo để vẽ nên bối cảnh đó tất cả đều là tưởng tượng kết hợp với tìm hiểu.

Không ngờ hôm nay lại thật sự tận mắt chứng kiến cảnh tượng giống đến 99% với truyện tranh của mình.

Cô không nhịn được hỏi: “Anh tìm được nơi này bằng cách nào?”

Tần Minh Viễn ngẩn ra, rồi nhanh chóng hiểu ra vì sao cô giận.
Anh hỏi: “Em biết hôm qua anh đến đây?”

“Em tới studio tìm anh, không thấy. Vô tình thấy có fan đăng ảnh anh ở đây lên Weibo.” Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi mặt hồ. “Đẹp quá.”

Tần Minh Viễn hỏi: “Em thích nơi này không?”

Tô Miên gật đầu lia lịa.

Anh nói: “Mẹ anh hỏi lần này muốn tổ chức hôn lễ ở đâu. Trước kia mình làm ở khách sạn Tinh Long theo ý ông nội, lần này anh muốn chọn nơi em thích. Anh nhớ em từng đăng một bài nói rất thích cảnh cầu hôn trong truyện của Lục Huy Ôn Tố, tiếc là chỉ có thể vẽ ra chứ không thể tận mắt thấy. Anh bắt đầu tìm nơi như vậy từ năm ngoái. Nơi này trước kia chưa đẹp như thế này, anh đã nhờ người chỉnh sửa lại theo đúng khung cảnh em từng vẽ, còn cải tạo cả nước hồ…”

Anh cười: “Vốn định để ngày cưới tạo bất ngờ cho em, không ngờ em lại tự tìm tới. Nhưng cũng tốt, em xem xem còn muốn sửa gì không? Hôm đó chỗ này sẽ dựng sân khấu, chỗ kia là nơi khách mời và bếp. Hoa tươi, thảm đỏ sẽ trải từ đây ra tận ngoài kia…”

Anh quay lại, nhìn cô.

Tô Miên không biết từ lúc nào đã thôi ngắm hồ, chuyển sang lặng lẽ ngắm anh.

Anh hỏi: “Em thích không?”

Tô Miên gật đầu thật mạnh: “Thích.”

Anh lại nói: “Lần này là anh sai, khiến em hiểu lầm. Vốn định cho em một bất ngờ, ai ngờ suýt thành dở tệ…”

Anh còn chưa nói hết, Tô Miên đã nhón chân hôn anh một cái.

Trong lòng cô như có một luồng ấm áp lan tỏa.

Cô vẫn luôn nghĩ điều lãng mạn nhất Tần Minh Viễn có thể làm là mua đồ cho cô. Không ngờ anh lại có thể làm điều cảm động đến thế.

Cô nói: “Em thật sự rất thích nơi này, và cũng rất thích anh.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc