Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 26

Trước Sau

break

Nước mắt Tô Miên rơi lã chã, từng giọt một. Cô khóc đến mức nghẹn ngào, cuối cùng không nói được nữa.

Tần Minh Viễn cảm thấy nhức đầu, nhíu mày nói: “Em đang nói gì vậy…”

Tô Miên giơ tay chỉ thẳng vào anh: “Chính anh biết mình đã làm gì ở đoàn phim. Chẳng lẽ phải đợi bị chụp lại, tung lên mạng, đến khi thiên hạ đều biết rồi, người ta cười vào mặt em, anh mới chịu thừa nhận sao?”

Cô uất ức như một con mèo bị chọc giận, cả người run rẩy.

Tần Minh Viễn lạnh giọng: “Tô Miên, em đừng vô cớ gây rối nữa.”

Anh nắm lấy tay cô đang chỉ vào mình.

“Bốp!” Tô Miên thẳng tay tát anh một cái.

Cô phẫn nộ quát lên: “Anh tưởng vì em hiền lành nên có thể muốn làm gì thì làm à? Anh làm gì, đi mà hỏi người đại diện của Lâm Linh Nhi!”

Nói xong, Tô Miên không đợi Tần Minh Viễn kịp phản ứng, liên tiếp lùi mấy bước rồi quay người rời đi.

Ra khỏi phòng hoá trang, cô mới phát hiện mình có chút thất sách.

… Cô quên mang theo áo lông vũ rồi.

Nhưng lúc này quay lại lấy thì quá mất mặt. Vừa mới nhân lúc tức giận mà tát Tần Minh Viễn một cái, quay lại chỉ để lấy áo khoác thì đúng là không còn mặt mũi nào. Thật ra, ngay từ lúc Quý Tiểu Ngạn nói mấy câu kia, cô đã đoán ra tám, chín phần chuyện liên quan đến Lâm Linh Nhi chỉ là do cô ta với người đại diện dựng lên, hoàn toàn không có thật. Nhưng mà, loại chuyện "không có cũng nghe được" như thế, không nhân cơ hội phát huy một phen thì sau này chưa chắc có được cơ hội tốt như vậy nữa.

Dù sao thì, hai người đã kết hôn hơn một năm, Tần Minh Viễn từ trước đến giờ vẫn không có bất kỳ tai tiếng nào, tác phong cũng luôn sạch sẽ, đứng đắn.

Tô Miên như một làn gió lao về chiếc Porsche của mình.

Cô bật chế độ sưởi, sau đó báo cáo chiến tích với Đường Từ Từ.

“… Rất hoàn mỹ.”

“… Một bát canh gừng, một cái tát, còn mắng cho anh ta một trận.”

“… Thu hoạch được thêm một viên ngọc bích Sri Lanka.”

“… Không không, không phải mất hình tượng. Cậu nghĩ mà xem, một người như tớ—yêu chồng, dịu dàng, chu đáo, biết được chồng mình ngoại tình mà vẫn phải giả vờ đáng thương gửi lời chúc phúc sao? Đừng đùa. Tớ là con gái nhà họ Tô, nổi giận là điều tất nhiên, có gì bất thường đâu. Cưới nhau từng đó thời gian, tớ sớm đã muốn tát anh ta một cái, giờ cuối cùng cũng có dịp. Cảm ơn Lâm Linh Nhi nhé.”

Đúng lúc đó, có tiếng gõ nhẹ vào cửa kính xe.

Tô Miên nghiêng đầu nhìn, là Quý Tiểu Ngạn.

Cô ấn nút hạ kính cửa sổ.

Quý Tiểu Ngạn đưa áo lông vũ cho cô: “Phu nhân, áo khoác của ngài. Ông chủ bảo tôi mang ra.”

Tô Miên ngẩn ra.

Đại móng gà này chẳng lẽ là M sao?

Cô vừa mới tát anh ta một cái mà anh ta còn không tính toán, lại còn cho người mang áo ra cho cô?

Thật ra, Quý Tiểu Ngạn vẫn luôn đứng ngoài phòng hoá trang, chờ sẵn để nhận chỉ thị từ Tần Minh Viễn.

Không ngờ lại mơ hồ nghe thấy tiếng phu nhân lớn tiếng bên trong. Cụ thể nói gì thì anh không nghe rõ, nhưng với tư cách là một trợ lý tận tụy, anh đã cẩn thận kiểm tra xung quanh. Bên ngoài phòng hóa trang không có ai, phòng hóa trang bên cạnh – nơi Lâm Linh Nhi ở – cô ta cũng đã rời đi từ lâu. Cũng không có bất kỳ người nào có thể nghe được những âm thanh tranh cãi mơ hồ từ phòng của ông chủ.

Điều khiến Quý Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhất chính là phu nhân lại cãi nhau với lão bản.

Còn bất ngờ hơn nữa là — trên mặt ông chủ, rõ ràng in dấu một bàn tay.

Hiển nhiên là bị phu nhân tát.

Nhưng ông chủ đúng là người từng lớn lên trong môi trường đấu đá của gia tộc hào môn, mặc dù trên mặt hằn rõ dấu tay, sắc mặt anh ta vẫn không đổi, thản nhiên nói: “Áo khoác của phu nhân rơi lại đây, cậu mang ra cho cô ấy.”

Sau khi từ bãi đậu xe trở về, Quý Tiểu Ngạn phát huy tinh thần chuyên nghiệp của một trợ lý, làm như không thấy dấu tay trên má lão bản, nghiêm túc báo cáo: “Ông chủ, tôi đã đưa áo khoác cho phu nhân.”

Tần Minh Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ”, sau đó trấn định bước tới tủ lạnh nhỏ trong phòng hóa trang, lấy ra một thùng đá dùng để ướp champagne. Anh lấy băng gạc từ túi cứu thương, gói mấy viên đá lại rồi bình tĩnh đắp lên vết đỏ trên má.

Quý Tiểu Ngạn không ngờ ông chủ lại thuần thục đến vậy. Nghe nói trong tập đoàn Tinh Long, Tần Minh Viễn không phải người được nuông chiều, không biết liệu kỹ năng băng bó này có liên quan đến một ký ức tuổi thơ thê thảm nào không…

Anh ta bắt đầu tự bổ não đủ kiểu.

Lúc này, Tần Minh Viễn đột nhiên hỏi: “Phu nhân có nói gì với cậu không?”

Quý Tiểu Ngạn hoàn hồn, vội đáp: “Cũng không có gì, chỉ cảm ơn một câu. Thái độ vẫn như trước giờ, không có gì khác lạ.”

Anh còn nhớ rõ dáng vẻ phu nhân chạy ra khỏi toà nhà, giày cao gót dẫm trên nền như thể đang lái Phong Hỏa Luân vậy. Vì cô đi quá nhanh, anh cũng không kịp nhìn rõ nét mặt cô, càng không thể đoán ra cô vừa mới cho ông chủ một cái tát.

Không biết Tần Minh Viễn đang nghĩ gì, sắc mặt anh bỗng lạnh đi, giọng nhàn nhạt bảo: “Lại đây dặm phấn giúp tôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc