Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 24

Trước Sau

break

Cô ấy đi thẳng đến bên Tần Minh Viễn. Có lẽ vì thấy hơi nóng, cô cởi áo khoác lông vũ, để lộ chiếc váy len xanh biếc, ôm sát đường cong cơ thể đầy đặn, gợi cảm.

Thứ thu hút ánh nhìn nhất lại là chiếc vòng cổ cô đeo—một mặt ngọc bích lớn được viền bằng những viên kim cương nhỏ li ti. Dưới ánh đèn phòng hóa trang, vòng cổ như phát sáng, ánh lên từng đợt lấp lánh rực rỡ.

Tô Miên như thể không nhìn thấy Lâm Linh Nhi, chỉ đưa tay chỉ vào chiếc vòng cổ, hỏi Tần Minh Viễn: “Chồng à, có đẹp không?”

Giọng cô mang theo một chút hờn dỗi.

Một kiểu giọng điệu mà trước nay cô chưa từng dùng với ai khác.

Chiếc vòng cổ đẹp hay không, Tần Minh Viễn từ tối qua đã biết rất rõ.

Chiếc cổ trắng mịn, xương quai xanh gợi cảm, ánh đèn chiếu lên mặt ngọc và kim cương khiến cả khung cảnh trở nên rực rỡ, đẹp đến mức khó quên. Vòng cổ vốn đã lộng lẫy, nhưng khi được Tô Miên đeo, lại càng phát huy tối đa sức hút của nó.

Tuy nhiên, trong ấn tượng của Tần Minh Viễn, vợ anh—dù ở trước mặt người khác hay chỉ có riêng hai người—luôn là kiểu phụ nữ dịu dàng đến mức gần như không có tính cách riêng. Cô lúc nào cũng nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng, dường như trên đời không có gì khiến cô nổi giận. Dù anh có nổi cáu, nặng lời đến đâu, cô cũng chỉ mím môi, tỏ vẻ ấm ức, rồi rất nhanh tự điều chỉnh lại, quay về dáng vẻ dịu dàng quen thuộc.

Chứ không phải như hôm nay—mang theo chút giận dỗi, lại vội vàng như có chuyện gì gấp. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.

Dù giọng cô vẫn không khác mấy ngày thường, nhưng Tần Minh Viễn nhận ra sự khác biệt.

Trước mặt người ngoài, anh luôn giữ thể diện cho Tô Miên.

Sau một thoáng trầm ngâm, anh gật đầu: “Đẹp.”

Không ngờ Tô Miên lại khẽ thở dài, không nói gì, chỉ hơi cúi đầu, trông có vẻ buồn buồn. Nếu là bình thường, thấy cô như vậy, Tần Minh Viễn chắc chắn sẽ buông một câu thẳng thừng: “Có gì thì nói thẳng.” Nhưng hôm nay có người ngoài, cô lại cứ kiểu muốn nói rồi thôi, anh cũng không tiện làm căng.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Miên ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt như bị ấm ức lắm:
“Em không cẩn thận làm xước vòng cổ rồi. Cái vòng anh mua tặng em hôm qua 3700 vạn. Hôm nay em định đeo cho bạn thân xem, ai ngờ giữa đường gặp một chuyện tức điên, em vừa mất tập trung, trượt chân một cái vòng cổ bị quẹt trầy rồi.”

Cô chỉ vào một viên ngọc bích trên mặt dây chuyền. “…… Nhìn bên ngoài thì không rõ, nhưng em càng nhìn càng xót. Anh nói xem giờ phải làm sao?”

Tần Minh Viễn đáp: “Thì mang đi sửa.”

Tô Miên nói ngay: “Nhưng sửa xong thì đâu còn nguyên bản nữa. Nó không còn hoàn hảo, cũng không còn thuần khiết. Ngọc bích đáng lẽ không nên có một vết xước nào. Bộ vòng cổ của Elizabeth cả đời chỉ có một, vậy mà bị em làm hỏng rồi. Anh biết mà, em học về trang sức, nên rất khó chấp nhận chuyện này…”

Tần Minh Viễn hỏi: “Vậy em muốn sao đây?”

Tô Miên lại thở dài, chớp mắt nhìn anh, không nói gì thêm.

Tần Minh Viễn cảm thấy cô hôm nay như biến thành một người khác. Không còn là người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng như nước nữa, mà giống hệt mấy cô gái rắc rối, cứ bắt đàn ông phải đoán xem trong lòng họ đang nghĩ gì.

Tô Miên hôm nay, rất khác thường.

Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ sắc mặt bình thản, im lặng quan sát cô.

Hàng mi dài và mảnh của cô khẽ rũ xuống, đổ bóng lên mí mắt.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến dáng vẻ Tô Miên trên giường—ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, dù anh có dữ dội thế nào, cô cũng chỉ nhắm mắt lại, khe khẽ rên. Khi đó, lông mi cô cũng khẽ run như bây giờ.

Tần Minh Viễn bỗng có chút kiên nhẫn hơn, chiều theo ý cô: “Vậy mua cái khác?”

Tô Miên lắc đầu, lại thở dài: “Nó là độc nhất vô nhị. Không có cái thứ hai.”

Tần Minh Viễn bắt đầu cạn kiên nhẫn.

Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với chủ đề này, liền nói:
“Cất nó đi, anh mua cho em cái mới. Cuối năm có một buổi đấu giá trang sức cổ ở Thượng Hải, lát nữa anh bảo Tiểu Ngạn đưa catalog cho em. Em thích cái nào, anh sẽ cho người đấu cho bằng được.”

Tô Miên miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được không cần đưa catalog, em biết buổi đấu giá đó. Có một viên sapphire Sri Lanka em khá thích.”

Tần Minh Viễn quay sang dặn Quý Tiểu Ngạn: “Nhớ kỹ, giúp phu nhân mua được viên đó.”

Quý Tiểu Ngạn đáp lời: “Vâng.”

Tô Miên lại nói: “Cuối tháng em sẽ qua Thượng Hải, để em tự mình đi đấu giá.”

Tần Minh Viễn gật đầu: “Cũng được. Tiểu Ngạn tính trước giá, rồi chuyển tiền cho phu nhân.”

Lẽ ra Lâm Linh Nhi nên rời đi ngay khi Tô Miên bước vào. Nhưng chẳng hiểu sao, chân cô cứ như bị đóng đinh xuống sàn, không nhấc nổi. Cô muốn tận mắt chứng kiến cặp đôi từng khiến mạng xã hội phát cuồng này rốt cuộc ân ái đến mức nào.

Và giờ thì cô đã rõ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc