WeChat của Tô Miên vang lên.
Là Đường Từ Từ gửi đến một tin nhắn:
【Miên Miên, cậu ổn chứ?】
Tô Miên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhắn lại:
【Tạm được. Với cái loại cẩu nam nhân như Tần Minh Viễn, làm chuyện gì tớ cũng không bất ngờ nữa. Vừa rồi tớ đã bắt đầu lật lại chuyện cũ, nếu anh ta thật sự có hành vi vượt rào, đợi tớ trả hết các món nợ trước đây, tớ sẽ xử luôn một lượt.】
Đường Từ Từ lo cho bạn thân nhưng cũng không muốn nán lại buổi tiệc nữa. Những gì cần nói cô cũng nói rồi. Nhà sản xuất Lâm đúng là có vẻ hứng thú với bộ truyện tranh của Kẹo Bông Gòn, nhưng vì truyện mới ra được mười hai chương, nội dung còn chưa phát triển nhiều, nên bên nhà sản xuất Lâm muốn đợi truyện gần kết trước khi bàn bản quyền.
Đúng lúc này, Trương Toàn quay lại.
Cô nàng luôn miệng “Linh Nhi nhà chúng tôi thế này”, “Linh Nhi nhà chúng tôi thế kia” rốt cuộc cũng chú ý đến Đường Từ Từ, khách sáo hỏi: “Vị này là…?”
Trương Toàn là người quen rộng, mở miệng liền cười:
“Đây không phải là chị Văn sao? Chị Văn khỏe chứ? Chúng tôi đang trao đổi việc hợp tác với nhà sản xuất Lâm. Vị này là tác giả truyện tranh của công ty chúng tôi – Đường Từ Từ. Không ngờ lại gặp chị ở đây.”
Chị Văn biết Trương đạo diễn và Trương Toàn là chú cháu, cũng biết rõ công việc của Trương Toàn. Nhìn Đường Từ Từ xinh đẹp, ban đầu còn tưởng là nghệ sĩ mới mà nhà sản xuất Lâm đang để ý, nhưng nghe nói là tác giả truyện tranh thì liền mất hứng thú.
Đường Từ Từ vốn chẳng muốn nói chuyện thêm, lặng lẽ hỏi Trương Toàn khi nào có thể rút khỏi bữa tiệc. Trương Toàn hiểu ngay, chỉ vài câu liền giúp cô rút lui êm đẹp.
Đường Từ Từ nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, gần như ba bước thành hai, chạy thẳng ra con ngõ gần đó.
Chiếc BMW màu đen như hòa vào bóng đêm.
Cô thật sự lo lắng.
Bạn thân cô – nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong lại vô cùng kiên cường.
Cô không sợ Tô Miên bị chuyện này làm tổn thương, vì cô ấy vốn dĩ chẳng có tình cảm với Tần Minh Viễn. Khi đã không để tâm đến một người, thì đối phương có làm gì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến mình, cùng lắm là bực bội vài câu, như lúc lướt Weibo thấy vài tin tức nhảm thì phàn nàn cho đã rồi thôi.
Cô lo là, nếu chuyện kia là thật, thì với tình cảnh hiện tại của bạn thân, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, còn phải diễn cho thiên hạ xem cái màn “tôi là chính thất rộng lượng, chỉ cần chồng quay đầu, tôi sẽ tha thứ”...
Một khi kịch bản này diễn ra, không chỉ hình tượng vợ chồng hạnh phúc tan vỡ, mà Tô Miên còn có thể bị dư luận chỉ trích ngược lại.
Nhà họ Tần chắc chắn sẽ bảo vệ con trai mình, còn nhà họ Tô chưa chắc sẽ làm thế. Cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là Miên Miên.
Đường Từ Từ bắt đầu hối hận vì sáng nay còn thay Tần Minh Viễn nói đỡ vài câu.
Lúc đó, cô chỉ muốn bạn thân được vui vẻ một chút, không ngờ từ miệng chị Văn lại nghe được những chuyện này, cơn tức của cô suýt nữa thì bốc hỏa, hận không thể thuê mười gã đô con đi bao vây đánh Tần Minh Viễn một trận cho bỏ ghét.
Cô mở cửa ghế phụ, vừa bước vào xe đã nghe thấy mùi khoai lang nướng thơm lừng.
Tô Miên đang ôm củ khoai nóng hổi, vừa cắn từng miếng nhỏ vừa đưa một củ khác cho cô: “Thấy cậu ăn không được bao nhiêu ở tiệm Nhật, lúc về tiện đường thấy có người bán khoai lang, tớ mua hai củ to, còn nóng lắm đấy.”
Đường Từ Từ đúng thật đang đói, nhận lấy củ khoai lang, ánh mắt nhìn về phía Tô Miên...
Tô Miên vừa ăn vừa nói: “Yên tâm đi, mình không sao. Lúc mới nghe thì đúng là giận thật, tức muốn nổ tung luôn, nhưng không phải kiểu tức giận của một người vợ, mà là kiểu không thể tin nổi—Tần Minh Viễn sao lại có thể như vậy? Dù gì cũng nên để mặt mũi cho nhà họ Tô một chút chứ. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, mình nghĩ kỹ thì thấy lời của người đại diện Lâm Linh Nhi có nhiều điểm không ổn. Thứ nhất, đó chỉ là lời nói một phía, độ chân thực còn đáng nghi. Thứ hai, dù thật hay giả, tin tức này bị lan ra ngoài mà lại để mình biết được, vậy thì rõ ràng là lỗi của Tần Minh Viễn. Mình là vợ, mình có quyền trách móc, có quyền làm loạn, có quyền khiến anh ta khó chịu—như vậy cũng không ảnh hưởng đến hình tượng gì cả.” Cô vừa nói vừa mang theo vài phần đắc ý, ánh mắt lóe lên tự tin và quyết đoán.
Lúc này Đường Từ Từ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm.
“Vậy cậu tính ‘trách móc’ anh ta như thế nào đây?” cô hỏi.
Tô Miên híp mắt cười, “Đợi đi, lát nữa mình livestream cho cậu xem.”
Đêm đông lạnh buốt, lạnh đến thấu xương.
Trong phim trường, ai nấy đều mặc áo lông vũ dày cộp, tay cầm bình nước giữ nhiệt hoặc miếng dán giữ ấm.
Tối nay đoàn phim “Kim Qua Thiết Mã” quay một cảnh đêm—cảnh nam nữ chính rơi xuống nước.