Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 19

Trước Sau

break

Sau đó, bị lăn lộn đến rối bời, Tô Miên mơ màng thiếp đi. Ngay cả chiếc vòng cổ trên cổ cũng quên tháo ra. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Minh Viễn đã dậy từ lâu, ăn mặc chỉn chu, rõ ràng là chuẩn bị đi đoàn phim.

Tối qua bị hành cho ra bã, giờ cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mắt vẫn díp lại, nhưng vai trò “vợ ngoan” đã in sâu vào tâm trí, Tô Miên mềm giọng hỏi:

“Chồng à, anh sắp ra ngoài à?”

Cô mắt ngái ngủ, vừa nói vừa duỗi người, ngáp một cái, đôi mắt vẫn còn long lanh nước.

Tần Minh Viễn ừ một tiếng.

Ngay sau đó, vẫn là cái giọng điệu lạnh tanh quen thuộc, anh thản nhiên nói:

“Tối qua là anh hiểu lầm em, chuyện đó là lỗi của anh. Anh nhận sai. Anh nói một là một, hai là hai, em đừng có nuôi mộng tưởng gì không thực tế.

Tần gia với Tô gia liên hôn, nhà em chiếm được bao nhiêu lợi lộc, trong lòng chúng ta đều rõ. Anh không thể nào dành cho em bất kỳ thứ tình cảm nào mà em mong chờ đâu.”

Ánh mắt anh dừng lại trên cổ cô – nơi chiếc vòng cổ vẫn lấp lánh.

“Tặng em đấy. So với cái vòng cổ kim cương em đeo hôm qua thì cái này đẹp hơn.”

Đến lúc này, cuối cùng Tô Miên cũng hiểu rõ: Tối qua cái người đại móng gà kia sao lại "khác thường" như vậy.

…Thì ra là nói lắm như vậy chỉ để dẫn tới một câu thừa nhận sai?

…Anh là kiểu người kiêu ngạo đến vậy sao?

…Mẹ kiếp, Tần Minh Viễn rốt cuộc có biết ba chữ “xin lỗi em” viết như nào không?

…Xin lỗi rồi mà còn tiện tay đá thêm câu chê cô đeo vòng kim cương hôm qua xấu?

…Mẹ nó, cái đồ bệnh thần kinh!

“Từ Từ, cậu thấy có phải anh ta bị bệnh không?”

“Biết mình hiểu lầm thì nói một câu xin lỗi không được sao?  Cả đêm giày vò tớ, giờ xoay người cũng thấy khó chịu! Thật ra trước giờ tớ cũng chưa từng nghĩ Tần Minh Viễn là một tên “kiêu ngạo”. Giờ thì biết rồi!”

“Cậu nói xem, anh ta có phải có sở thích gì kỳ quặc không?”

“Trước kia tớ đã thấy an ta hơi biến thái trên giường rồi, giờ càng chắc chắn luôn. Đêm qua, ánh mắt anh ta cứ dính chặt lấy cái vòng cổ…”

“Tớ cũng không rõ là anh đang làm gì với tớ, hay là đang ‘làm’ với cái vòng cổ nữa…”

“Anh ta…”

Tô Miên liếc Đường Từ Từ một cái, lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại.

Đường Từ Từ đang đeo đôi găng tay trắng tinh, nâng chiếc vòng cổ kia lên, ánh mắt say mê, như đang lạc vào thế giới riêng, hoàn toàn không nghe thấy Tô Miên đang nói gì.

“Đường Từ Từ!”

Đường Từ Từ giật mình, ngẩng đầu: “Hả?” Chưa kịp để Tô Miên tiếp lời, cô lại cảm thán: “Tối qua lúc vòng cổ được đưa đến tay chồng cậu, tớ đã được đứng gần đến thế mà nhìn, cứ nghĩ đó là khoảng cách gần nhất giữa tớ và nó rồi. Ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, giờ tao lại có thể nâng nó trên tay… Gần đến mức chỉ cần chớp mắt là chạm vào được…”

Tô Miên trầm ngâm nói: “Tối qua đại móng gà bắt tớ đeo nó, rồi ‘hành’ ba lần.”

Tay Đường Từ Từ run lên, lập tức đặt chiếc vòng cổ lại vào hộp, cũng trầm mặc nhìn Tô Miên.

“Hai người đúng là… có tình thú thật đó… tình thú trị giá 3700 vạn.”

Tô Miên nhíu mày: “Dừng! Là đại móng gà có tình thú, không phải tớ!”

Như nghĩ đến gì đó, cô lại bực bội nói: “Cậu có biết anh ta còn nói gì không? Anh ta nói: ‘Tôi không thể dành cho cô bất kỳ thứ tình cảm nào như cô mong muốn.’ Đó là nguyên văn đấy. Ha ha, anh ta biết trong lòng tớ mong muốn thứ tình cảm gì à? Tớ muốn đập cái tình cảm cẩu huyết của anh ta ấy!”

Đường Từ Từ chớp chớp mắt.

Tô Miên thân với Đường Từ Từ, nên thừa biết biểu cảm đó có nghĩa gì.

Cô khoát tay: “Cậu cứ nói, tớ hứa không nổi nóng.”

Đường Từ Từ dè dặt: “Bảo bối à… tớ cảm thấy đại móng gà… cũng không tệ lắm? Tuy miệng có hơi hỗn, EQ có thấp một chút, hơi tự mãn tự đại, nhưng ít ra không phải kiểu đàn ông sai lè ra còn cứng đầu không chịu nhận.”

“Thử nghĩ đi, Tần Minh Viễn sinh ra đã ngậm muỗng vàng, gia thế, ngoại hình, sự nghiệp đều thuộc top đầu. Trên đời không ai hoàn hảo, mấy cái khiếm khuyết đó là ‘khuyết điểm’ của anh ta thôi…”

Nói đến đây, cô lại tiếp lời: “Anh ta tuy ngang ngược, kiêu ngạo, kéo dài cả đêm mới chịu thẳng thắn nhận lỗi, nhưng cuối cùng cũng nói ra rồi, còn tặng vòng cổ 3700 vạn để bù đắp. Tớ thấy vậy là chân thành lắm rồi đó. Cậu nghĩ thử đi—nếu được chọn giữa hai người đàn ông: một người lập tức nhận sai và xin lỗi ngay trong đêm; người còn lại thì kiêu ngạo, sáng hôm sau mới nói, giọng điệu thì cứng nhắc nhưng rõ ràng là đang cố thể hiện sự hối lỗi, lại còn tặng thêm món quà siêu giá trị…”

“Không đúng, phải nói là rất đắt. Là thiếu gia của Tập đoàn Tinh Long như anh ta– sinh ra đã ở vạch đích, một hai trăm vạn có khi cũng chỉ như tụi mình tiêu mấy trăm mấy ngàn. Nhưng 3700 vạn dù sao cũng là một con số to đùng. Thành ý như vậy, chẳng lẽ không đủ thể hiện là anh ta có quý trọng cậu sao?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc