Diệp Ly Châu ngủ ngoan như vậy, lông mi thật dài cong vút lên, Đề Kiêu cũng không đành lòng đánh thức nàng nữa.
Hắn khẽ hôn một cái lên khóe môi nàng, vốn đã định đi thư phòng ngủ, Diệp Ly Châu lại đột nhiên mở mắt ra.
Nàng ngơ ngác nhìn Đề Kiêu, sau đó cắn môi.
Yết hầu của Đề Kiêu khẽ chuyển động: “Mau ngủ đi.”
Diệp Ly Châu nhào vào trong lòng Đề Kiêu, ôm chặt cổ hắn: “Ta muốn ngủ cùng chàng.”
Đề Kiêu: “…”
Hắn nhét nàng vào lại trong chăn: “Đừng nghịch ngợm.”
Đề Kiêu cũng không phải là chính nhân quân tử gì, người con gái mà hắn thích suốt ngày chui vào trong lòng hắn, dựa vào gần mê hoặc các kiểu, hắn khó mà không động lòng.
Diệp Ly Châu túm chặt tay hắn: “Ta sợ. Ta muốn chàng ở đây với ta.”
Ngón tay nàng nhỏ nhắn nõn nà, mềm mại móc lấy ngón tay của Đề Kiêu. Nếu như Đề Kiêu muốn đẩy nàng ra, thì có thể từ chối dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn nhìn ra được, nếu hắn đi thật, e là Diệp Ly Châu sẽ khóc rống lên tại chỗ.
Cô bé này đặc biệt giày vò người ta mà.
Đề Kiêu thả tay nàng xuống.
Diệp Ly Châu thực sự cho rằng Đề Kiêu sắp đi, ngay lập tức nước mắt giàn giụa: “Điện hạ…”
Đề Kiêu cởi áo, ngủ ở bên cạnh nàng, mùi thơm thoang thoảng trên người Diệp Ly Châu bao phủ lấy hắn, càng lại gần, thì ngửi được càng rõ.
Diệp Ly Châu chủ động ôm lấy Đề Kiêu.
Nàng bị hoảng sợ, thân thể vốn đã rất kém, nhưng có Đề Kiêu ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Đề Kiêu cách khoảng không dập tắt ngọn nến, trong phòng tức khắc là một mảnh đen kịt, màn giường được khép lại, kín mít không kẽ hở.
Diệp Ly Châu vốn còn muốn giả khóc để lừa Đề Kiêu lưu lại, nhưng nước mắt giả chưa rơi, sau khi hắn ở lại, chưa tới hai khắc, Diệp Ly Châu đã khóc thật.
Diệp Ly Châu còn đang bị bệnh, nhìn được mà không ăn được, Đề Kiêu cũng sẽ không thật sự làm gì nàng, phạt cảnh cáo một chút mà thôi.
Chờ nàng ngủ thiếp đi, Đề Kiêu mới tháo cái đai áo đang trói hai tay nàng ra.
Da của Diệp Ly Châu rất trắng, mềm mại vô cùng, khẽ ghì một cái là sẽ có một mảnh vết bầm. Hắn lấy thuốc xoa bóp trên cổ tay cho nàng.
Quần áo vừa mặc qua về sau cũng không thể dùng nữa. Bình thường Đề Kiêu không thích phụ nữ hầu hạ bên người, ở đây cũng không có quần áo của con gái. Hắn bôi xong cho Diệp Ly Châu, rồi lấy áo của mình bọc nàng lại.
Đêm dài dằng dặc, dù sao đi nữa Đề Kiêu không thể chung giường với nàng, hắn đi tới gian ngoài ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Diệp Ly Châu giơ tay sờ sờ bên cạnh mình, không có ai.
Nàng mở mắt ra.
Trên giường trống không, chỉ có một mình nàng. Bởi vì ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Diệp Ly Châu sẽ luôn cảm thấy căng thẳng. Nàng vén màn lên, ló đầu nhìn một chút.
“Ngọc Sa, ŧıểυ Bùi…”
Nàng gọi hai tiếng, đi vào lại một nha hoàn xa lạ.
Nha hoàn nói: “Diệp ŧıểυ thư, cô tỉnh rồi.”
Diệp Ly Châu hỏi: “Nha hoàn của ta đâu?”
“Các nàng đều làm việc ở bên ngoài. Nô tỳ hầu hạ cô dậy trước. Nô tỳ tên là Thanh Thục, ŧıểυ thư cứ tùy ý sai bảo.” Thanh Thục nói, “Điện hạ để bên cửa hiệu đưa tới mấy bộ quần áo mới, cô có muốn nhìn một cái không? Cô chọn một bộ, nô tỳ mặc vào cho cô.”
Diệp Ly Châu cảm thấy rất mệt, nàng lắc đầu: “Ta ngủ thêm chút nữa, ngươi lui xuống trước đi.”
Chờ Thanh Thục đi rồi, Diệp Ly Châu mới ngồi dậy.
Trên người nàng đang phủ một cái áo rộng thùng thình, có lẽ là của Đề Kiêu. Diệp Ly Châu sờ cổ tay, còn hơi đau một chút. Nàng lặng lẽ xuống giường đi lấy quần áo, muốn tự mặc vào.
Đề Kiêu từ sau tấm bình phong đi vào: “Vừa mới tỉnh à?”
Hôm qua ở trong bóng tối, Diệp Ly Châu cũng không thể nhìn thấy gì, nàng chỉ cảm thấy thẹn.
Lúc này, Đề Kiêu vẫn như cũ là dáng vẻ cao quý hờ hững thường ngày, từ nét mặt khôi ngô sáng sủa của hắn, Diệp Ly Châu cũng không thể nhìn ra điều gì, nàng gật gật đầu.
Hôm nay Đề Kiêu ở trong phủ, cũng không định đi ra ngoài, mái tóc đen chỉ đơn giản buộc lên, mặc thường phục màu xanh đen. Dáng người hắn rất cao, đứng ở trước mặt Diệp Ly Châu, tự nhiên rất có cảm giác áp bức.
Diệp Ly Châu lui về phía sau: “Ta thay quần áo, xin điện hạ tránh đi một lát.”
Đề Kiêu quay lưng về phía nàng: “Mấy ngày nay, cha nàng cũng đang bận rộn, không có thời gian săn sóc nàng, nàng tạm thời ở lại chỗ ta.”
Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ giây lát, nàng đột nhiên hôn mê, chắc chắn cha nàng vô cùng lo lắng. Nàng nói: “Bình thường chắc chàng cũng có việc bận, ta không tiện cứ luôn ở đây làm phiền chàng. Diệp phủ tự nhiên có những người khác chiếu cố, mặc dù cha ta bận rộn việc lớn trong triều, ở trong nhà mình, cha ta cũng yên tâm hơn chút.”
Sắc mặt Đề Kiêu chợt lạnh đi: “Nhanh như vậy đã chán chỗ này rồi hả?”
Đêm qua, nàng vẫn còn ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nỉ non, còn ngoan ngoãn nghe lời hắn, yêu kiều động lòng người gọi hắn là “anh trai”, hôm nay mặc quần áo vào, lại muốn rời đi ngay.
Diệp Ly Châu ngẩn ra. Nàng cũng không cảm thấy chán ghét, chẳng qua là cảm thấy đang mang bệnh mà ở lại chỗ Đề Kiêu thì không hay lắm, hơn nữa nàng cũng thấy bên chỗ cha nàng có gì đó kỳ lạ: “Không đâu. Điện hạ, ta là sợ cha ta lo lắng thôi.”
Đề Kiêu lạnh giọng nói: “Ông ấy biết nàng đã tỉnh, tạm thời sẽ không lo lắng.”
Diệp Ly Châu đã ăn mặc chỉnh tề. Tuy rằng nàng không nghĩ ra vì sao cha để nàng ở lại chỗ Đề Kiêu, nhưng Đề Kiêu cũng không có khả năng lấy chuyện này ra lừa gạt nàng. Thêm nữa, ở chỗ này của Đề Kiêu, với nàng mà nói cũng không có gì là không tốt.
Diệp Ly Châu mặc xong quần áo, vừa lúc Thanh Thục cũng đưa nước tới hầu hạ Diệp Ly Châu rửa mặt chải đầu.
Thanh Thục thấy sắc mặt Đề Kiêu lạnh buốt, mơ hồ mang theo cơn thịnh nộ, thì đoán rằng ŧıểυ thư Diệp gia được nuông chiều, cũng không biết đã nói lời không nên nói chọc phải Đề Kiêu.
Thanh Thục vốn là giống như Hải Đàn, cũng xuất thân Ám vệ, thường bị phái ra ngoài làm việc. Chằng qua là làm việc ở bên ngoài quá cực khổ, Thanh Thục đã dùng thủ đoạn để được ở lại kinh thành, chỉ chờ ngày nào đó Tần Vương điện hạ về kinh, phải chăng có thể lọt vào mắt xanh của Tần Vương điện hạ.
Lần trước Tần Vương cần một nữ thuộc hạ đi tới Diệp phủ, Thanh Thục thua kém Hải Đàn mọi mặt, bỏ lỡ mất cơ hội. Lần này Tần Vương cần người vào trong phủ, nàng ta mới được chọn trúng. Không ngờ đi vào lại phải làm nha hoàn, hầu hạ một cô ŧıểυ thư õng ẹo, ngoài mặt Thanh Thục không dám để lộ ra chút gì, nhưng trong lòng lại rất bất mãn.
Lúc này thấy hai người ầm ĩ không vui, Thanh Thục đi tới hầu hạ Diệp Ly Châu rửa mặt chải đầu.
Trước gương trang điểm cũng không có mấy thứ mà con gái hay dùng. Căn phòng này là của Đề Kiêu, tất cả mọi thứ trên bàn đều là đồ của Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu tò mò cầm lấy một cái trâm cài tóc. Đầu trâm là bạch ngọc dương chi, cực kỳ đơn giản lại tao nhã, thân trâm làm bằng bạc, đuôi trâm khá nhọn, Diệp Ly Châu sợ tay bị thương, nên cầm một cách cẩn thận.
Thanh Thục vốn đang chải đầu cho Diệp Ly Châu, thấy nàng lại có thể tùy tiện chạm vào đồ của Tần Vương điện hạ, trong lòng nàng ta không mấy dễ chịu: “Diệp ŧıểυ thư, cái này là của Tần Vương điện hạ.”
Diệp Ly Châu biết đây là đồ của Đề Kiêu. Nàng xem Đề Kiêu cả ngày đều thích mặc một thân đen xì, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ lại gần, người bình thường thấy hắn đều sợ hãi.
Cây trâm này phối hợp với áo bào màu trắng là hợp nhất. Khả năng may vá của Diệp Ly Châu không tệ, nàng định ngày nào đó rảnh rỗi sẽ làm một cái áo bào màu trắng tặng cho Đề Kiêu.
Thanh Thục vốn đã nhắc nhở Diệp Ly Châu, thấy nàng vẫn cứ cầm đồ của Tần Vương điện hạ không buông, trong lòng nàng ta rất bất mãn, cảm thấy da mặt của Diệp Ly Châu quá dày. Lúc này, Diệp Ly Châu nói với Đề Kiêu đang đứng gần bên: “Điện hạ có thích quần áo màu trắng thuần không? Ta cảm thấy đồ màu trắng thuần càng hợp với cây trâm này hơn chút.”
Bình thường cũng chỉ có nhóm Thái Tử, một đám thiếu niên thích mặc một thân màu trắng. Khí chất của Đề Kiêu thích hợp hơn với màu đen chững chạc quý phái. Hắn nghe Diệp Ly Châu hỏi như vậy, luôn cảm thấy Diệp Ly Châu là đang thiên vị đám thiếu niên như Thái Tử nhiều hơn một chút. Vừa rồi mới bị chuyện Diệp Ly Châu muốn về nhà chọc giận, lúc này sắc mặt hắn càng lạnh hơn: “Không thích.”
Diệp Ly Châu thả cây trâm xuống. Nàng cảm thấy thái độ của Tần Vương điện hạ có hơi lạnh lùng, từ sáng sớm đã không hề vui vẻ, có lẽ gần đây có chuyện gì đó phiền lòng.
Thanh Thục chải tóc cho nàng, trên tay không dùng đúng lực, kéo tóc của Diệp Ly Châu một cái. Diệp Ly Châu đau đến rên lên một tiếng, Thanh Thục biết là mình xuống tay quá nặng, nhưng Tần Vương điện hạ đang ở đây, nàng ta không muốn thừa nhận là mình sai, liền nói: “Tóc của ŧıểυ thư có hơi rối, khi chải đầu khó tránh khỏi sẽ đau một chút, cô cố nhịn.”
Vừa dứt lời, cổ tay của Thanh Thục bị người nặng nề vặn một cái, cái lược rơi xuống đất.
Đề Kiêu lạnh lùng nói: “Không biết hầu hạ thì cút ra ngoài.”
Đối xử với người khác, Đề Kiêu mới không quan tâm là nam hay nữ. Cổ tay Thanh Thục bị gãy, đau đến mức mồ hôi đầy mặt, nàng ta lập tức quỳ trên mặt đất: “Là nô tỳ sai rồi, điện hạ tha mạng.”
Hôm qua Đề Kiêu còn sờ qua tóc của Diệp Ly Châu, hắn biết mái tóc dài của nàng vừa mềm vừa mượt, nghiêm túc hầu hạ nàng chải đầu chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì. Trước mắt, đứa nha hoàn này làm sai còn có thể tha thứ được, nhưng đã làm sai lại kiếm cớ là Đề Kiêu ghét nhất.
Đề Kiêu không muốn để Diệp Ly Châu nhìn thấy một mặt tàn nhẫn của mình, không đợi Diệp Ly Châu mở miệng, hắn lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài nhận hình phạt.”
Sau khi Thanh Thục đi ra, Diệp Ly Châu khẽ mím môi, Đề Kiêu cho là nàng muốn cầu xin cho người khác, thì nói: “Đầy tớ không nghe lời như vậy, nếu là dễ tha thứ, sau này những người khác cũng sẽ không chu đáo với nàng.”
Giọng nàng rất nhẹ, rất êm ái, nhưng cũng đang rất trịnh trọng nói chuyện với hắn.
Hôm nay Diệp Ly Châu đã chọn một bộ váy áo màu trắng thuần. Tuy rằng dáng người quyến rũ, quần áo trắng thuần đơn giản như vậy lại tôn lên vẻ cực kỳ đơn thuần sạch sẽ của nàng. Nàng bọc lại thật kín, con ngươi trong veo, như là nước suối vậy.
Ngọn lửa trong lòng Đề Kiêu lại được đốt bùng lên.
Nhìn dáng vẻ nàng đơn thuần không biết nói dối như vậy, Đề Kiêu mới có thể bị lừa gạt, lầm tưởng nàng rơi vào lưới tình không thể thoát thân, bây giờ xem ra, nàng vẫn luôn đùa bỡn lòng người, lại ngụy trang vô cùng tốt. Treo hắn lơ lửng, chọc cho hắn tức giận, vừa nói muốn về nhà, lại vừa nắm lấy tim hắn không buông, hư hỏng đến tận xương tủy.
Hắn nhéo má nàng một cái.
Sau khi Diệp Ly Châu uống thuốc, dùng bữa sáng xong, thì lười biếng phơi nắng bên cửa sổ.
Nắng ấm ngày đông phơi Diệp Ly Châu đến muốn ngủ gật. Nàng như con mèo nhỏ nằm sấp bên cửa sổ ngủ thiếp đi.
Mái tóc dài của nàng dùng dây cột tóc đơn giản buộc lại, dây cột tóc lỏng ra, tóc dài xoã xuống như thác nước trên người.
Có Đề Kiêu làm bạn, nàng cũng đã được nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe đã khôi phục rất khá. Lúc ngủ, trên má còn có sắc đỏ nhàn nhạt.
Đề Kiêu ôm lấy Diệp Ly Châu đang say ngủ.
Hắn muốn xử lý công việc ở thư phòng, nên ôm Diệp Ly Châu vào trong lòng, để nàng dựa lên vai mình, một tay dùng bút son phê duyệt, tay kia thì đỡ lấy lưng nàng.
Diệp Ly Châu cảm thấy đói bụng. Nàng tỉnh lại muốn ăn gì đó, vừa mở mắt, lại phát hiện bản thân đang ở trong lòng Đề Kiêu.
Nàng nhớ mình ngủ ở một gian phòng khác, thế nào tỉnh lại đã đến chỗ này rồi?
Diệp Ly Châu dụi mắt.
Đề Kiêu nói: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Ly Châu sờ bụng, có hơi đói bụng. Nhìn thấy trên bàn có một đĩa bánh ngọt, nàng xuống khỏi người Đề Kiêu, cầm lấy một miếng bánh ăn: “Điện hạ có muốn ăn không?”
Đề Kiêu không nói gì.
Diệp Ly Châu cầm một miếng bánh đậu xanh, đưa đến bên môi Đề Kiêu.
Đề Kiêu không ăn những món điểm tâm ngọt ngấy này, đây đều là chuẩn bị cho Diệp Ly Châu.
Ngón tay của nàng mảnh mai, móng tay được cắt tỉa rất ngắn, rất sạch sẽ, móng tay lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, màu sắc rất đẹp.
Đề Kiêu ăn hết chỗ điểm tâm mà nàng đưa tới, chỗ ngón tay của nàng dính chút vụn bánh ngọt, Đề Kiêu cũng ăn hết những mảnh vụn đó.
Diệp Ly Châu nhíu mày: “Đau…”
Đôi tròng mắt hắn sâu thẳm, lông mày chạm tới tóc mai, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, lúc này con ngươi vẫn như cũ là một mảnh lạnh lẽo, không có một tia hòa hoãn, ấn đường hắn hơi cau lại. Lúc buông Diệp Ly Châu ra, nàng lấy khăn lau ngón tay, đầu ngón tay đã không còn vết máu rịn ra nữa.
Diệp Ly Châu mυ"ŧ ngón giữa của mình, muốn giảm bớt một chút đau đớn, vòng eo lại chợt mềm nhũn, bị kéo vào trong lòng Đề Kiêu. Hắn chống lên trán của nàng: “Không hiểu phong tình thật, hay là cố ý dụ dỗ người ta hả?”
Diệp Ly Châu cũng không biết nên nói thế nào.
Ánh nắng chiều tà chói lọi chiếu lên cửa sổ, quầng sáng nhuộm ra một mảnh rực rỡ màu vàng, Diệp Ly Châu bị đặt lên sạp mềm bên cửa sổ.
Lúc này là mùa đông, bên ngoài lạnh mà khô ráo, bên trong căn phòng lại ấm áp như giữa mùa xuân, thậm chí khiến người ta nóng đến đổ mồ hôi.
Bên trong thư phòng có đủ cả văn phòng tứ bảo. Diệp Ly Châu chớp chớp mắt, thuốc màu đã chuẩn bị xong rồi, nàng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Đề Kiêu. Sắc mặt Đề Kiêu hờ hững, sống mũi thẳng tắp, nhìn từ mặt bên nhìn, hắn lạnh lùng khiến cho lòng người ta sinh ra sợ hãi.
Ngòi bút chấm vào mực nước, Đề Kiêu đang chăm chú vẽ tranh. Là vẽ hoa đào. Cành hoa khô mảnh mai, màu lá đào xanh biếc, hoa đào đỏ đến chói mắt, từng cánh lớn nở rộ, dùng bút pháp tinh tế phác họa ra, đẹp đến mức khiến người ta không dời được mắt.
Tuy rằng Diệp Ly Châu không cảm thấy không được, nhưng cũng không thấy được, lúc này Đề Kiêu không cho nàng rời đi, nàng chỉ có thể ở trong thư phòng nhìn hắn vẽ tranh.