Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 27 - Chương 27

Trước Sau

break
Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Diệp Ly Châu về đến nhà tự nhiên là một đêm ngon giấc. Bình thường nàng cũng không có tâm sự gì, bây giờ cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới Đề Kiêu một chút.

Diệp Ly Châu chỉ cảm thấy Đề Kiêu là quý nhân của nàng, ở trong lòng, nàng cũng rất gần gũi với Đề Kiêu. Trên thực tế, đàn ông mà Diệp Ly Châu từng gặp tổng cộng không có mấy người, tình khiếu chưa mở, cũng không hiểu tình cảm là gì.

Sáng sớm thức dậy, Diệp Ly Châu càng cảm thấy thoải mái, ban đêm nàng không mơ thấy thứ gì đáng sợ, cũng không cảm thấy thân thể khó chịu.

Xem ra, tiếp xúc nhiều với Đề Kiêu, quả thực rất có lợi cho thân thể của nàng.

Đáng tiếc Đề Kiêu đã đi rồi.

Diệp Ly Châu tìm một cái bình thủy tinh xinh đẹp, mỗi ngày ném vào trong đó một viên trân châu. Bình thủy tinh to cỡ bàn tay nàng, óng ánh trong suốt, Diệp Ly Châu nghĩ, có lẽ bình thủy tinh đầy, là đã đến mùa đông, chờ mùa đông tới rồi, thì năm mới cũng sắp tới, Đề Kiêu sẽ trở lại.

Diệp Ly Châu hi vọng bản thân có thể sống đến ngày đó.

Qua được chưa đến sáu bảy ngày, khách quý đã tới Diệp phủ.

Trước đây Diệp Phụ An từng nói với Diệp Ly Châu, cậu ba của Diệp Ly Châu đã định một mối hôn sự cho con gái là Nhiễm Thư Nhi ở kinh thành, mợ ba Quân Thị đã dẫn theo Nhiễm Thư Nhi tới kinh thành.

Thứ nhất, là muốn xem xem Diệp Ly Châu có chịu ấm ức hay không. Mặc dù Diệp Ly Châu là Đại ŧıểυ thư, thân phận cao quý, nhưng Ô thị nắm giữ mọi việc trong nhà, không phải là đứa trẻ từ trong bụng mình chui ra, chắc chắn Ô thị sẽ không thương Diệp Ly Châu nhiều. Bà nɠɵạı của Diệp Ly Châu sợ đàn bà trong hậu trạch độc địa, khiến nàng chịu thiệt.

Thứ hai, chính là chuyện thành hôn của Nhiễm Thư Nhi.

Trong kinh thành có nhà của Khương gia, Khương gia ở Vạn Châu cũng là gia tộc lớn có mặt mũi một phương. Trước giờ Khương gia đều sinh ra mỹ nhân, mẹ đẻ của Ly Châu đã từng là mỹ nhân đẹp nhất Vạn Châu.

Nhưng Quân thị đã tới đây, thì trước tiên nhất định phải ở lại Diệp gia hai ngày, cho Diệp Phụ An chút thể diện.

Quân thị dẫn theo đều là nữ quyến, Diệp Phụ An không tiện tiếp đãi, nên tự nhiên là do Ô thị chiêu đãi.

Một buổi sáng sớm, Diệp Ly Châu thức dậy rồi cũng đi ra ngoài cổng cùng Ô thị, chờ Quân Thị và Nhiễm Thư Nhi tới.

Một đám người đứng chen chúc ở cửa ra vào, Hải Đàn sợ Diệp Ly Châu bị nắng chiếu, hoặc bị người nào đó không có mắt va phải, nên nàng cầm cái ô mở ra che cho Diệp Ly Châu.

Ô thị thì đứng ở một bên, liếc mắt nhìn lén Diệp Ly Châu.

Mấy ngày này, sắc mặt của Diệp Ly Châu vẫn luôn rất tốt, da dẻ cực kỳ mịn màng, cho dù là dưới ánh mặt trời, cũng không chiếu ra được một chút tỳ vết nào. Cái này còn chưa tính, khiến Ô thị khó chịu nhất chính là, màu da của Diệp Ly Châu trong sắc trắng lại hồng hào, như cánh hoa đào vậy, rõ ràng không giống như người có bệnh nặng.

Hình như cảm nhận được ánh mắt Ô thị, Diệp Ly Châu ngoái đầu lại nhìn bà ta: “Thái thái nhìn ta chăm chú như thế, là vì trên mặt ta có cái gì sao?”

Ô thị cười nói: “Không có, chẳng qua là cảm thấy khí sắc của ŧıểυ thư càng ngày càng tốt hơn, trong lòng ta mừng cho ŧıểυ thư.”

Hải Đàn cười híp mắt nói: “ŧıểυ thư là người hiền được trời phù hộ, sau khi về phủ thân thể liền trở nên khỏe hơn. Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Về sau thái thái cũng sẽ vui vẻ mỗi ngày, thái thái nói xem có đúng không?”

Lúc này Ô thị mới nhìn nha hoàn bên người Diệp Ly Châu.

Bà ta nhưng lại không nhìn ra, đứa hầu gái mà hoàng hậu thưởng cho Diệp Ly Châu trái lại nhanh mồm nhanh miệng, rất biết ăn nói.

Ô thị lần tràng hạt, nói: “Đây là đương nhiên.”

Đang nói chuyện, thì gã sai vặt thông báo nói đoàn người Quân thị đã vào phủ, sắp ngồi kiệu tới đây.



Ô thị hiển nhiên là biết Quân Thị tới làm chỗ dựa cho Diệp Ly Châu.

Lúc Khương thị, mẹ đẻ của Diệp Ly Châu còn sống, Ô thị đã ghen tị với Khương thị rồi.

Ghen tị Khương thị xuất thân cao quý, là đích nữ Khương gia, giàu nhất thiên hạ, còn thoải mái hơn Quận chúa. Ghen tị Khương thị lớn lên xinh đẹp, là mỹ nhân Vạn Châu được người người ca ngợi, vóc dáng dung mạo đều không bới ra được nửa phần sai sót. Ghen tị Khương thị được người tôn trọng, lúc ở nhà, Diệp Phụ An sẽ nể mặt người vợ cả Khương thị này, khi ra ngoài, những phu nhân khác cũng đều nịnh bợ Khương thị.

Giờ Khương thị chết rồi, đã chết sạch sẽ rồi, để lại hai đứa tạp chủng, vốn nên là để Ô thị đùa bỡn trong lòng bàn tay, kết quả gia tộc Khương thị còn có thể phái người đến xem hai đứa nhãi ranh này sống thế nào.

Ô thị xuất thân thấp hèn, cha bà ta không có bản lĩnh, dựa vào Diệp Phụ An mới miễn cưỡng làm được chức quan nhỏ ở kinh thành. Bản thân bà ta tuy đẹp, nhưng lại không gọi được là tuyệt sắc, bà ta có trèo thế nào đi nữa, trước sau cũng không đuổi kịp Khương thị. Càng hồi tưởng, oán hận của Ô thị dành cho Khương thị lại càng nhiều. Khương thị không còn nữa, mối hận của bà ta với Khương thị lại chuyển sang người Diệp Ly Châu.

Lúc này, hai cỗ kiệu được khiêng tới, người khiêng kiệu đương nhiên là tôi tớ trong Diệp phủ, phía sau đi theo rất nhiều đầy tớ của Khương gia.

Sau khi cỗ kiệu dừng lại, một phụ nữ trung niên mặc váy áo màu lam xanh biếc được nha hoàn dìu ra, trong kiệu mềm phía sau đi ra một thiếu nữ xinh đẹp 16-17 tuổi.

Đây chính là Quân thị và Nhiễm Thư Nhi.

Đôi con ngươi sáng ngời của Quân thị đảo qua mấy người phụ nữ có mặt ở đây, sau đó, bà tươi cười tiến lên phía trước nói: “Diệp phu nhân.”

Ô thị cũng mang theo nha hoàn đi lên phía trước “Khương phu nhân, bà và cô nương trên đường đi nhất định đã vất vả rồi, về phòng trước đi đã.”

Diệp Ly Châu gọi một tiếng “Mợ”, Quân thị kéo lấy tay của nàng: “Châu Châu.”

Bà gọi một tiếng, vành mắt lập tức đỏ lên: “Đứa bé ngoan, từ lúc cháu ra đời, mợ còn chưa từng gặp cháu một lần… Bây giờ coi như gặp được rồi.”

Lúc Quân thị gả đến Khương gia, Khương thị còn chưa xuất giá, tình cảm của hai người như chị em gái vậy. Chớp mắt một cái đã hơn mười năm, Quân thị thấy con cái của Khương thị đều đã lớn như vậy rồi, chóp mũi cũng chua xót: “Em trai cháu đâu?”

Diệp Ly Châu thấy mợ đau lòng, biết bà đang nhớ tới mẹ đẻ của mình, thì cũng rơi nước mắt: “Em ấy đến học đường rồi ạ, hơi muộn một chút sẽ trở về. Bên ngoài nóng, mợ với chị về phòng đi thôi.”

Một đoàn người đi vào trong phòng. Ô thị ngồi ở bên trên, hỏi han Quân thị tình huống một đường tới đây, hàn huyên mấy câu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Quân thị cũng không nhìn ra được Ô thị là tốt hay xấu, bà quan tâm nhất bây giờ chính là Diệp Ly Châu.

Ô thị sắp xếp chỗ ở cho Quân thị, chính là ở đối diện Tĩnh Thủy Hiên.

Hơi muộn một chút, Diệp Ly Châu đi theo Quân thị an bài ổn thỏa trong viện.

Trên đường đi Nhiễm Thư Nhi đã nghe Quân thị nói, nàng biết Diệp Ly Châu đã sớm mất mẹ, thân thế đáng thương, cho nên chỉ yên lặng ở một bên không nói lời nào, để Quân thị quan tâm Diệp Ly Châu nhiều hơn một chút.

Trong viện đã sớm được quét tước sạch sẽ, đầy tớ mà Quân thị mang tới đã bày biện xong mọi thứ. Quân thị là mang theo đồ cưới của Nhiễm Thư Nhi tới đây, cụ bà nhà họ Khương cũng cố ý chuẩn bị cho Diệp Ly Châu một phần đồ cưới, để Quân thị mang tới.

Khương gia giàu nhất một phương, của cải thâm hậu, bà cụ Khương thương Khương thị gả xa, tự nhiên cũng thương đứa cháu Diệp Ly Châu đã sớm không còn mẹ.

Bây giờ, nữ chủ nhân của Diệp gia đã đổi thành người khác, bà cụ Khương lo lắng trong tương lai khi Diệp Ly Châu xuất giá, của hồi môn không đủ hậu hĩnh khiến người ta chê cười.

Quân thị đặt chìa khóa vào trong tay Diệp Ly Châu, rồi nói: “Mấy rương này đều là đồ cưới mà bà nɠɵạı cho cháu đấy. Ly Châu, tuy rằng bà chưa từng gặp cháu, nhưng trong lòng bà luôn nhớ tới cháu. Cháu là cháu nɠɵạı của bà, bà không thể không thương cháu.”

Diệp Ly Châu có chút hoảng hốt, nàng lắc đầu nói: “Mợ, tài sản mà bà nɠɵạı gom góp nhiều năm, cháu không thể nhận…”

Nàng chưa từng gặp bà nɠɵạı, cũng không làm tròn đa͙σ hiếu bên cạnh bà, sao tiện nhận lấy nhiều đồ như vậy chứ?

Quân thị thấy Diệp Ly Châu thuần khiết lương thiện như thế, trong lòng càng yêu thương hơn: “Mấy thứ này cầm cố cũng không quá mấy vạn lượng bạc, Khương gia không thiếu những cái đó, bà nɠɵạı cháu cũng không thiếu. Mọi người chỉ muốn sau này khi cháu gả đi mang thêm vài thứ theo, đừng để người ta bắt nạt.”



Diệp Ly Châu từ chối không được, lúc này mới nhận lấy.

Cho dù nàng lập gia đình, trên có cha dưới có em trai, cũng không thể nào bị bắt nạt.

Có điều, Diệp Ly Châu xem như là một nửa người Khương gia, bà cụ Khương thương nàng, chỉ lo Diệp Phụ An không đủ yêu thương đứa con gái này.

Của hồi môn mà bà cho Nhiễm Thư Nhi và Diệp Ly Châu là nhiều như nhau, so với những nhà giàu bình thường khác, các nàng vậy cũng xem như cực kỳ hậu hĩnh rồi.

Khương gia ở Vạn Châu là thuộc về một trong những gia tộc đứng đầu toàn bộ Yến triều, giống như Quân thị nói vậy, Khương gia đích xác không thiếu một ít bạc này.

Tối nay Diệp Gia Hữu và Thế tử Trần Vương vào cung, muốn ở lại chỗ Hiền Phi một đêm, cũng không trở về. Buổi tối Diệp Ly Châu cũng ở lại bên chỗ Quân thị, nghe Quân thị nói rất nhiều chuyện có liên quan tới mẹ đẻ của nàng trước khi bà lấy chồng. Buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Ly Châu và Nhiễm Thư Nhi ngủ cùng nhau.

Nhiễm Thư Nhi được người nhà bảo vệ rất tốt, trời sinh đã không có quá nhiều tâm cơ, cũng không được coi là rất thông minh. Tên mụ của nàng là Nhiễm Thư Nhi, tên đầy đủ là Khương Nhiễm Y, tính tình nàng dịu ngoan, tuy rằng rất ít nói, nhưng cũng không lộ ra vẻ cục mịch, ngược lại để cho người ta cảm thấy dịu dàng, dễ thân cận.

Khương Nhiễm Y có một đôi mắt hạnh, đen nhánh yên tĩnh, Diệp Ly Châu và nàng, hai người tính tình hợp nhau, rất nhanh thì đã quen thuộc.

Lúc đi ngủ, Khương Nhiễm Y cố ý để Diệp Ly Châu ngủ ở bên trong, nàng ngủ ở bên ngoài. Nàng kể cho Diệp Ly Châu rất nhiều việc trải qua trên đường tới kinh thành.

Diệp Ly Châu nghe đến say sưa, lúc hai người sắp đi vào giấc ngủ, Diệp Ly Châu khẽ nói: “Chị họ, đính hôn với chị là nhà nào thế?”

Nhà quyền quý trong kinh thành chỉ đến bấy nhiêu thôi, Khương Nhiễm Y nói: “Là đại công tử của phủ Đôn quốc công.”

Diệp Ly Châu cũng chưa từng có qua lại với người của phủ Đôn quốc công, nàng chỉ từng gặp phải Điền Tiếu. Điền Tiếu ăn nói không suy nghĩ, dường như gia giáo không hề tốt. Nhưng Diệp Ly Châu không biết tình huống cụ thể, cũng không tiện nói thêm điều gì, dự định quan sát một hồi rồi xem thế nào.

Hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, Diệp Ly Châu ngốc nghếch không giấu được tâm sự, nàng nói với Khương Nhiễm Y chuyện nàng vừa gặp được Tần Vương thì thân thể sẽ khỏe hơn.

Ban đầu Khương Nhiễm Y không tin, Diệp Ly Châu hết lần này đến lần khác cam đoan mình không nói dối, Khương Nhiễm Y mới tin.

Suy nghĩ một lát, Khương Nhiễm Y nói: “Châu Châu, có phải em vẫn chưa đính hôn không?”

Diệp Ly Châu gật đầu.

Khương Nhiễm Y lại nói: “Tên tuổi Tần Vương lừng lẫy, chị cũng từng nghe qua, ngài ấy cũng không có Vương phi, sao em không gả cho ngài ấy nhỉ?”

Diệp Ly Châu: “Hả?”

Khương Nhiễm Y cảm thấy lời bản thân nói rất có lý: “Đúng vậy, em gả cho ngài ấy, hai người mỗi ngày ở bên nhau, thân thể em khẳng định sẽ khỏe lên, cũng sẽ không phát bệnh nữa.”

Diệp Ly Châu nói: “Cái này không được…”

Tai nàng có chút đỏ ửng: “Lấy chồng không phải là chuyện nhỏ… Cực kỳ phiền phức, phải cân nhắc rất nhiều…”

Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, Đề Kiêu chắc chắn không muốn cưới nàng.

Ngày đó nàng ôm hắn một chút, chẳng qua là một chút thôi, Đề Kiêu đã lạnh mặt không cho nàng tiếp tục ôm nữa.

Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ, lúc Đề Kiêu bằng tuổi nàng, cũng không biết đã từng đánh thắng bao nhiêu trận rồi.

Hắn nhất định sẽ ghét bỏ nàng cái gì cũng đều không hiểu.

Diệp Ly Châu nói: “Ngài ấy là cậu của Thái Tử, Gia Hữu gọi Thái Tử là anh, có thể thấy em và Thái Tử là cùng trang lứa, em chỉ xem Tần Vương điện hạ là trưởng bối mà thôi.”
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc