Chờ đến buổi trưa, đột nhiên có người từ trong cung tới. Là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.
Nghe nói Đề hoàng hậu mới có được tổ yến hảo hạng, nhớ rằng thân thể Diệp Ly Châu không tốt, cố ý đưa tới cho nàng bồi bổ thân thể, không chỉ như vậy, Đề hoàng hậu còn tặng cho Diệp Ly Châu một cung nữ. Cung nữ này hiểu sơ về y thuật, Đề hoàng hậu lo lắng ngày nào đó thân thể Diệp Ly Châu không tốt không kịp gọi đại phu, có người cung nữ này ở bên, cũng có thể cấp cứu.
Diệp Ly Châu hiển nhiên không thể từ chối.
Đồ đã thu, người cũng chỉ phải nhận.
Cung nữ mà Đề hoàng hậu đưa tới tên là Hải Đàn, 18-19 tuổi, cặp mắt hẹp dài, da dẻ trắng nõn, vóc dáng cao gầy thanh nhã, dẫn theo ra ngoài thì cũng có thể diện.
Hải Đàn hướng về phía Diệp Ly Châu hành lễ: “Đại ŧıểυ thư.”
Diệp Ly Châu nâng nàng dậy: “Không cần nhiều lễ nghi như vậy.”
Nàng không nghĩ ra tại sao Hoàng hậu lại đưa một người tới đây, có điều Hải Đàn thoạt nhìn là người thông minh ngay thẳng, Diệp Ly Châu hỏi hai câu, rồi để ŧıểυ nha hoàn dẫn Hải Đàn đi làm quen Diệp phủ một chút.
Buổi trưa, Diệp Ly Châu đi tới nơi ở của Diệp Phụ An thỉnh an.
Diệp Phụ An thích ở trong thư phòng, người bình thường cũng không được vào thư phòng của ông, dù là Ô Thị tới, cũng đều đứng ở bên ngoài, để gã sai vặt đi vào truyền tin.
Diệp Ly Châu đã đến bên ngoài thư phòng, đang muốn đi vào thì gã sai vặt ngăn nàng lại: “ŧıểυ thư, để ŧıểυ nhân truyền tin cho lão gia trước.”
Diệp Ly Châu khẽ mỉm cười: “Đi đi.”
Gã sai vặt vừa đi vào, nói cho Diệp Phụ An biết là ŧıểυ thư tới, Diệp Phụ An ngay tức khắc mắng hắn một trận, nói rằng sau này ŧıểυ thư có tới, thì không cần ngăn cản, lập tức để người đi vào.
Diệp Ly Châu vịn tay Ngọc Sa bước vào: “Cha.”
Diệp Phụ An thả bút lông trong tay xuống: “Châu Châu, con ngồi xuống, hôm nay khí sắc của con tốt hơn nhiều đấy.”
Diệp Ly Châu nói: “Dù sao đã trở về nhà. Vừa nãy người của Hoàng hậu nương nương từ trong cung tới, tặng chút tổ yến kim ty, cái này nhưng là thứ yếu, người còn đưa tới cho con một cung nữ nữa.”
Diệp Phụ An có chút kinh ngạc: “Cung nữ à?”
Diệp Ly Châu nói: “Nghe đâu cung nữ này có hiểu biết sơ về y thuật, là vì lo cho thân thể của con mới đưa tới.”
Diệp Phụ An vuốt râu: “Ngày khác cha sẽ hỏi thăm một chút lai lịch của cung nữ này, Hoàng hậu không tội gì làm hại con, tuy rằng động cơ không rõ, nhưng bà ấy không có lý do gì đối xử với con không tốt.”
Diệp Ly Châu cũng hiểu rõ tầng quan hệ này.
Cho nên mới nói với Diệp Phụ An, cũng là để tránh có chuyện ngoài ý muốn.
Chờ sau khi nàng quay lại, một nha hoàn đã chờ ở cửa từ sớm: “Thưa ŧıểυ thư, Tam công chúa phái người đưa thiệp mời tới, nói là tối mai ngắm hoa đăng ở phủ Trần Vương, muốn người cùng đi xem. Nô tỳ nói chờ người tới rồi quyết, nhưng người đưa thiệp kia có việc gấp, không đợi được người tới thì đã rời đi rồi, chỉ để lại thiệp mời.”
Hôm nay Diệp Ly Châu thức dậy tinh thần thoải mải, cũng cảm thấy thân thể không tệ.
Ra ngoài đi lại một chút, đi chơi với mấy cô nương cùng tuổi cũng tốt.
Nàng nói: “Trước tiên giữ gìn thiệp mời cho tốt, ngày mai nhớ nhắc ta.”
ŧıểυ nha hoàn đáp lại một tiếng.
Diệp Ly Châu vào phòng, nàng ngồi đọc sách cạnh giường mềm mà bình thường hay ngồi, lúc đọc đến mê man thì mành bị vén lên, hạt trân châu va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo, Diệp Ly Châu lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng quay đầu lại, thấy Hải Đàn bê cái khay đi tới.
Hải Đàn nói: “Thưa ŧıểυ thư, nô tỳ để phòng bếp ninh tổ yến đường phèn cho người, người nếm thử đi ạ.”
Mặc dù Diệp Ly Châu không có khẩu vị gì, nhưng tổ yến là Hoàng hậu đưa tới, Hải Đàn lại là người của Hoàng hậu, nàng có thế nào đi nữa cũng phải cho Hoàng hậu thể diện.
Nàng dùng thìa nhẹ nhàng khuấy bát tổ yến óng ánh trong suốt: “Hoàng hậu nương nương thật có lòng.”
Trong sương khói mù mịt, Diệp Ly Châu chạm môi vào tổ yến, nghe thấy Hải Đàn ở bên cạnh nói: “ŧıểυ thư không cần đề phòng, nô tỳ đi theo ai, thì sẽ trung thành và tận tâm với người đó, bây giờ nô tỳ đã là người của ŧıểυ thư, nếu ŧıểυ thư có gì không vừa lòng thì cứ trách mắng.”
Mùi vị của tổ yến coi như không tệ, Diệp Ly Châu nếm thêm hai miếng, cánh môi càng đỏ ửng ướt át, nàng nói: “Bình thường ta không tùy tiện trách phạt người khác, làm tốt bổn phận là được rồi.”
Hải Đàn là người hầu trong phủ Tần Vương, trung thành và tận tâm với Tần vương, Diệp Ly Châu là người mà Tần Vương điện hạ vừa ý, Hải Đàn đương nhiên một lòng muốn làm mối cho Tần vương và Diệp Ly Châu.
Dù sao tuổi tác của Tần Vương cũng không nhỏ nữa, đàn ông bình thường giống như Tần Vương, con cái đều biết đi từ lâu rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Tần Vương sẽ chỉnh đốn nhân mã rời khỏi kinh thành. Hải Đàn biết Diệp Ly Châu và Tần vương đã từng gặp mặt, nàng nhìn dáng dấp của Diệp Ly Châu, đoán ra rằng ŧıểυ cô nương không hề có tạp niệm sẽ không nhớ người, cho nên nàng muốn nhắc thêm một chút về Tần vương ở trước mặt Diệp Ly Châu, để tránh nàng đem người quên mất.
“Nô tỳ nhất định nhớ kỹ lời ŧıểυ thư, về sau an phận làm việc.” Hải Đàn nói, “Chỉ cần ŧıểυ thư dung nạp nô tỳ, nô tỳ sẽ luôn hầu hạ người.”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Tối mai Tam công chúa mời ta đi tới phủ Trần Vương xem hoa đăng. Ngươi ở lâu trong cung, chắc hẳn cũng hiểu rõ Tam công chúa cùng với những ŧıểυ thư khác, ta không nhận ra được tất cả các nàng, sẽ dẫn ngươi cùng đi, ngươi phải chuẩn bị đi.”
Hải Đàn trái lại ngây người.
Tối mai, ŧıểυ thư sẽ ra khỏi Diệp phủ?
Hải Đàn nắm được, Đề Kiêu cũng không phải là gấp gáp rời đi vào ngày mai, quay về trễ một ngày cũng không có gì đáng ngại. Hải Đàn nhớ kỹ ở trong lòng, muốn đợi lát nữa viết thư mật truyền đi.
Một ngày này rất nhanh thì trôi qua, buổi tối lúc đi ngủ, theo thường lệ là Ngọc Sa ở trong phòng với Diệp Ly Châu.
Ban đêm lúc Ngọc Sa dậy đi ŧıểυ thì đột nhiên phát hiện chăn của Diệp Ly Châu rơi trên mặt đất, nàng vội vàng đi tới nhặt lên, một lần nữa đắp lên cho Diệp Ly Châu.
Ánh nến mông lung, Ngọc Sa lờ mờ nhận ra sắc mặt của Diệp Ly Châu không được bình thường cho lắm, mặt nàng đỏ ửng, vẻ mặt cũng có chút đau đớn.
Do dự một chút, Ngọc Sa gọi Hải Đàn đang nghỉ ngơi ở gian ngoài tới.
Hải Đàn nói khẽ: “ŧıểυ thư chắc chắn là gặp ác mộng, bị bóng đè rồi.”
Diệp Ly Châu quả thật bị bóng đè, nàng có thể nghe được rõ ràng Hải Đàn và Ngọc Sa nói chuyện, nhưng nàng lại hoàn toàn không cựa quậy được.
Hải Đàn cầm khăn lau đi mồ hôi mỏng trên trán Diệp Ly Châu, nàng nhẹ giọng nói: “ŧıểυ thư, người tỉnh lại đi.”
Vai của Diệp Ly Châu bị lắc nhẹ hai cái, cuối cùng nàng mở mắt ra.
Nàng còn mê man buồn ngủ, một lúc lâu, mới mở miệng: “Vừa rồi gặp ác mộng.”
Mơ thấy bị quỷ nước quấn lấy người, hai chân đều bị quấn chặt, ngực không thở được, cả người đều rất khó chịu.
Hải Đàn rót chén trà, đỡ vai của Diệp Ly Châu, bón cho nàng một ngụm nước.
Trà hơi lạnh, sau khi thấm ướt cánh môi, Diệp Ly Châu cảm thấy tỉnh táo hơn vài phần.
Hải Đàn nói: “Ban ngày ŧıểυ thư rõ ràng khỏe lắm, sao buổi tối đã gặp ác mộng rồi? Trước giờ người cũng gặp ác mộng như vậy sao?”
“Lúc trước cũng sẽ gặp, đây là tình trạng bình thường.” Diệp Ly Châu nói, “Tĩnh Thủy Hiên gần kề nước, hai lần này đều mơ thấy quỷ nước, ta đoán là nơi này có vấn đề, ngày khác nếu có thời gian, sẽ đổi tới ở một viện khác.”
Hải Đàn hiểu sơ qua về phong thuỷ, nàng nhìn ra được. Chỗ ở của Diệp Ly Châu có phong thuỷ cực tốt, tuy rằng gần sát một hồ nước, nhưng không dẫn tới tà vật.
Diệp Ly Châu hễ nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thì lại rùng mình. Thật sự là quá mức chân thật.
Nàng khẽ day trán: “Mấy con quái vật đó, giống như là chân thật xuất hiện ở trước mắt vậy, thật sự khiến ta như nhìn thấy thật.”
Hải Đàn vỗ lưng Diệp Ly Châu: “Chớ sợ, có tôi ở đây nữa mà.”
Cũng có Tần Vương ở đây. Hải Đàn là thủ hạ mà Tần Vương phái tới, sao có thể để cho nữ chủ nhân tương lai của Tần Vương phủ chịu thương tổn chứ.
Diệp Ly Châu được Hải Đàn vỗ lưng, không hiểu sao lại nhớ tới mẹ, nàng nhắm mắt lại, lần nữa đi vào giấc ngủ.
Hai giờ trước, Hải Đàn đã thả bồ câu đưa tin ra ngoài, thư mật hẳn cũng đã đến tay Tần Vương rồi, ngày mai là có thể biết Tần Vương có rời đi hay không.
Ngày kế, Hải Đàn đi ra ngoài xem bồ câu đưa tin có bay về hay chưa. Nàng làm chuyện này nhất định phải rất kín đáo, bởi vậy hôm qua nàng thừa dịp đêm tối, ở nơi cách Tĩnh Thủy Hiên xa một chút thả chim bồ câu đưa tin, hôm nay tự nhiên là tới chỗ cũ chờ.
Bồ câu cũng chưa quay lại, Hải Đàn sợ biến mất quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, nên đi trở về.
Đi tới một nơi vắng vẻ, nàng nghe thấy giọng nói của hai người phụ nữ.
Một người trong đó nói: “Lần này vội vội vàng vàng gọi thầy tới, thật là vất vả cho ngài rồi.”
“Không vất vả, có thể làm việc cho thái thái, là vinh hạnh của ta.”
Hai người đó càng đi càng xa, Hải Đàn núp trong bóng tối nhìn theo, đều là ăn mặc theo kiểu trang phục đầy tớ bình thường trong phủ, vì sao một người trong đó lại gọi người còn lại là thầy?
Hải Đàn cảm thấy trong đó có chuyện kỳ quái, nhưng nàng mới tới Diệp phủ, cũng không biết nhiều, không thể phỏng đoán lung tung.
Nếu là sự việc không có liên quan tới Diệp Ly Châu, Hải Đàn cũng lười để ý.
Bởi vì ban đêm gặp ác mộng, nên cả ngày Diệp Ly Châu đều uể oải, sẩm tối nàng mới để cho nha hoàn hầu hạ trang điểm. Đã cầm được thiệp mời của Tam công chúa, cũng không nói sớm là không đi, tự nhiên vẫn phải tới đó một lần.
Trong lòng Diệp Ly Châu cũng có một chút suy nghĩ không thực tế.
Ngộ nhỡ có thể tình cờ gặp lại người đàn ông kia thì sao?
Thân thể của nàng càng khó chịu, càng dễ nhận ra chỗ tốt của người đó.
Ở bên hắn, thực sự khiến cho người ta quá thư thái mà.
Hải Đàn chải tóc cho Diệp Ly Châu, tóc của nàng vừa dày cừa dài, sạch sẽ lại xinh đẹp, dù ai nhìn đều muốn sờ một cái.
Ánh mắt Tần vương quả thật không tệ, nɠɵạı trừ thân thể yếu ớt, dáng dấp và tính tình của Diệp Ly Châu đều khiến cho người ta yêu thương. Đưa một thiếu nữ như vậy về Hàm Châu, nhất định sẽ khiến mọi người cảm thấy xứng đôi.
Diệp Ly Châu nhìn cánh môi màu hồng nhạt của mình, khí sắc không tốt, màu môi cũng nhợt nhạt.
Nàng chấm một chút son, nhẹ nhàng bôi vẽ trên cánh môi.
Sau khi tô vẽ xong, cánh môi lập tức lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, hết sức rực rỡ.
Diệp Ly Châu hơi chu môi, như vậy xem ra càng dễ nhìn hơn.
Hải Đàn vắt xong cái khăn nóng, ngẩng đầu lên thì ngẩn người.
Cánh môi của Diệp Ly Châu vốn đã đầy đặn, đặc biệt thu hút ánh mắt người ta, lúc này đây được thoa một tầng son, khiến nàng ít đi mấy phần thanh thuần, nhiều thêm vài phần quyến rũ.
Thật sự là quá kiều mị.
Nếu Tần Vương điện hạ không rời khỏi kinh thành, nếu lát nữa Tần Vương điện hạ có thể gặp được Diệp Ly Châu, ngài ấy thực sự có thể không nhịn nổi mà hôn đôi môi đầy đặn ướt át của nàng không?
Hải Đàn lắc lắc đầu.
Nàng vừa cảm thấy Đề Kiêu là người thanh tâm quả dục, sẽ không tùy ý ôm con gái nhà người ta vào trong lòng mà hôn, lại vừa cảm thấy ŧıểυ Ly Châu xinh đẹp như vậy, Đề Kiêu nếu thật có ý với nàng, sợ là không kiềm chế nổi bản thân.
Diệp Ly Châu nói với Hải Đàn: “Ngươi có lẽ biết tính tình Tam công chúa ra sao, nàng và phủ Trần Vương lại có quan hệ thế nào chứ?”
Hải Đàn lúc này mới phản ứng lại: “Tam công chúa không được sủng ái, chỉ là một cô nương bình thường thôi. Trần Vương cũng không nghiêng về Thái Tử hay Nhị hoàng tử, Quận chúa của phủ Trần Vương nghe nói là một người không dễ sống chung.”
Diệp Ly Châu nâng ngón tay lên, chuẩn bị lau môi: “Có phải là diễm lệ quá không?”