Diệp Ly Châu cũng lau khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Cha ơi, dạo này cha có khỏe không ạ?”
Đợt trước Diệp Phụ An mới nhiễm bệnh, có điều từ trước đến nay ông đều là „tốt khoe xấu che“. Cho dù có viết thư cho Diệp Ly Châu, ông cũng chưa bao giờ viết mình có chỗ nào không khỏe, chỉ chia sẻ với Diệp Ly Châu một vài chuyện vui, không để cho Diệp Ly Châu phải bận tâm quá nhiều.
Diệp Ly Châu ở Hàm Châu xa xôi, cũng không biết sống có tốt không, cho nên Diệp Phụ An bèn không nói việc mình bị bệnh khiến cho con gái lo lắng vô ích.
Diệp Phụ An vỗ ngực: “Châu Châu yên tâm, cha khỏe lắm. Thân thể rất tốt, con không cần lo cho cha.”
Doanh Nhi đang đứng dưới đất. Bé ngoan ngoãn túm lấy vạt áo Diệp Ly Châu. Diệp Phụ An nói: “Tới đây, để ông nɠɵạı ôm cháu ngoan một chút nào.”
Tối qua Doanh Nhi đã quen với Diệp Phụ An. Bé thấy Diệp Phụ An và Diệp Ly Châu có quan hệ tốt như vậy, không hề xa lạ một chút xíu nào. Mẫu phi thích ông nɠɵạı, Doanh Nhi cũng thích ông nɠɵạı. Bé giang hai cánh tay ra để Diệp Phụ An bế lên, giọng non nớt gọi một tiếng “Ông nɠɵạı”.
Diệp Phụ An thơm lên má Doanh Nhi: “Ôi chao, Doanh Nhi thật là ngoan.”
Diệp Ly Châu lau khô nước mắt, cũng có chút vui vẻ: “Cha ơi, thằng bé nặng lắm, không cần bế suốt đâu ạ, để thằng bé đứng dưới đất là được.”
Doanh Nhi đã ba tuổi rồi. Bé con được nuôi đến béo trắng, thân thể rất tốt, ôm lên quả thật có hơi nặng. Nói cho cùng Diệp Phụ An cũng không còn trẻ nữa, Diệp Ly Châu sợ ông bị mệt.
Diệp Phụ An cười nói: “Châu Châu à, con coi thường cha phải không? Thằng nhóc con thế này, đừng nói là ôm hai tay, một tay cha cũng ôm được hai đứa cơ đấy.”
Doanh Nhi ôm cổ Diệp Phụ An, thơm ông nɠɵạı một cái: “Ông nɠɵạı lợi hại nhất.”
Diệp Phụ An nói: “Ngoan quá. Nói cho ông nɠɵạı biết, hiện tại biết viết mấy chữ rồi?”
Doanh Nhi: “Dạ?”
Lúc ở Hàm Châu, mỗi ngày Doanh Nhi cùng với mấy đứa trẻ cùng tuổi lấy thanh gỗ làm đao kiếm, đánh đánh giết giết chơi đùa ở trong sân. Đứa nào cũng muốn tương lai sẽ làm tướng quân đi đánh trận, không có đứa nào muốn mặc áo dài làm một thư sinh nho nhã. Nhiều khi, Doanh Nhi còn thích đi tới sân tập võ xem các tướng sĩ dưới tay Đề Kiêu huấn luyện.
Diệp Ly Châu cũng cảm thấy Doanh Nhi còn nhỏ, mới có ba tuổi thôi, không cần đọc sách biết chữ sớm như vậy, trước hết để cho Doanh Nhi chơi thêm hai năm, đợi tới lúc năm sáu tuổi cũng không muộn.
Diệp Phụ An cười híp mắt nói: “Cậu của thằng bé lúc ba tuổi đã thuộc lòng 《 Mạnh tử 》, Doanh Nhi nhất định còn thông minh hơn cậu nó.”
Doanh Nhi hơi chột dạ liếc nhìn Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu khẽ ho khan một tiếng: “Gia Hữu đâu rồi ạ? Sao không thấy em ấy tới đây?”
Diệp Phụ An nói: “Mới sáng sớm Lục đại học sĩ đã gọi nó đi rồi. Dạo này Viện Hàn Lâm có việc, chắc là còn đang bận, sẩm tối trước khi ăn cơm sẽ trở về.”
Diệp Ly Châu nói: “Bên ngoài nổi gió rồi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi ạ.”
Diệp Phụ An gật đầu: “Ừ.”
Ông bế Doanh Nhi, đi vào trong nhà cùng với Diệp Ly Châu. Chu thị và mấy bà vợ bé khác trong Diệp phủ biết Diệp Ly Châu đã tới, cũng vội vàng qua đây.
Diệp Ly Châu là Đại ŧıểυ thư của Diệp gia, là chủ nhân, bây giờ lại là Tần Vương phi, dĩ nhiên là quý khỏi phải nói. Giờ nàng về thăm nhà, mấy người phụ nữ trong nhà cũng nên qua đây chào hỏi một tiếng.
Doanh Nhi lém lỉnh lại thông minh, mọi người khen ngợi bé, cuối cùng khen đến nỗi bé có chút chột dạ.
Doanh Nhi nháy mắt với Diệp Ly Châu.
Bé muốn sớm chút về nhà cùng mẹ. Mặc dù nhà ông nɠɵạı rất tốt, ông nɠɵạı cũng rất hiền, thế nhưng, Doanh Nhi lo ông nɠɵạı lại hỏi bé mấy câu có liên quan tới việc đọc sách.
Tuy Doanh Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng bé cũng rất sĩ diện.
Diệp Ly Châu ở một bên im lặng uống trà, chờ cho những người khác đều đi rồi, Diệp Phụ An mới nói với Doanh Nhi: “Doanh Nhi ngoan, bây giờ đã biết cầm bút viết chữ chưa?”
Doanh Nhi nhìn Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu nói: “Thằng bé nhận biết được vài mặt chữ. Dù sao thì tuổi cũng còn nhỏ. Nhỏ thế này đã bắt viết chữ, thứ viết ra được cũng xiêu xiêu vẹo vẹo thôi ạ.”
Diệp Phụ An không hài lòng: “Làm cháu nɠɵạı của Diệp Phụ An ta, sao có thể không đọc sách viết chữ được chứ? Châu Châu này, nhất định phải để cho Doanh Nhi đọc sách, tương lai Doanh Nhi chắc chắn sẽ là đại tài tử có thể xuất khẩu thành thơ.”
Doanh Nhi: “…”
Doanh Nhi vỗ thanh kiếm mà bé đeo trên lưng: “Ông nɠɵạı ơi, cháu biết múa kiếm.”
Diệp Phụ An vuốt râu, nói với Doanh Nhi: “Cho ông nɠɵạı xem nào.”
Doanh Nhi hiện giờ chính là một cái bánh bao nhỏ tròn xoe, nhưng vẫn ra dáng mà rút kiếm ra.
Diệp Phụ An nhìn thế nào cũng thấy cháu nɠɵạı rất tốt: “Được! Tương lai Doanh Nhi nhất định còn lợi hại hơn so cha nó, có thể làm Văn trạng nguyên, cũng có thể làm Võ trạng nguyên, văn võ song toàn!”
Doanh Nhi có cảm giác bả vai nặng trĩu, tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm không nên gánh rồi.
Đợi tới khi trời sắp tối, Diệp Gia Hữu quả nhiên trở về. Hắn vừa vào cửa thì nghe được người nói Đại ŧıểυ thư đã về. Đi tới chỗ cha ở, quả thật nghe đầy tớ nói, Đại ŧıểυ thư đang nói chuyện với lão gia ở chỗ này.
Diệp Gia Hữu đưa cái áo choàng mỏng trên người cho người hầu. Hắn đẩy cửa đi vào: “Cha!”
Diệp Phụ An và Diệp Ly Châu đã nói chuyện được một canh giờ. Hai người hơn ba năm không gặp, tự nhiên là không hết chuyện để nói. Lúc cúi đầu uống nước, Diệp Ly Châu nghe thấy tiếng Diệp Gia Hữu.
Nàng đứng dậy.
Diệp Gia Hữu đã cao hơn rất nhiều, có dáng dấp của thiếu niên rồi. Diệp Phụ An vốn cao to, dĩ nhiên Diệp Gia Hữu còn cao hơn bạn cùng lứa một chút. Hiện giờ hắn đã cao đến trán của Diệp Ly Châu, giọng nói trong trẻo “Chị, chị đã về.”
Diệp Gia Hữu đã lớn, đương nhiên đã hiểu được nhiều quy củ hơn trước đây. Tuy rằng trong lòng nhớ nhung Diệp Ly Châu, nhưng sau khi hắn lớn lên thì không thể thân mật khăng khít với Diệp Ly Châu, không thể ở chung một chỗ giống như ngày còn bé nữa.
Diệp Ly Châu vỗ vai Diệp Gia Hữu: “Gia Hữu đã cao hơn nhiều rồi.”
Thêm hai ba năm nữa, Diệp Gia Hữu cũng đến tuổi lập gia đình, đã không còn là trẻ con nữa.
Mặt mày Diệp Gia Hữu có vài phần tương tự Diệp Ly Châu, trời sinh đã tuấn tú bức người. Qua hai năm lại nẩy nở thêm chút ít, nhất định có thể khiến cho rất nhiều thiếu nữ trong kinh thành say như điếu đổ. Trong triều có không ít đại thần cũng cực kỳ thích Diệp Gia Hữu, đều muốn trong tương lai có thể gả con gái của mình cho Diệp Gia Hữu.
Diệp Gia Hữu nhìn Diệp Ly Châu một lượt từ trên xuống dưới. Hắn còn nhớ rõ tình hình lúc trước khi Diệp Ly Châu rời kinh. Mấy năm qua rồi, so sánh với khi đó, sắc mặt của Diệp Ly Châu không còn tái nhợt nữa, khí sắc tốt hơn rất nhiều. Bây giờ không còn dáng vẻ gió thổi qua là ngã giống như lúc đó, tinh thần của nàng xem ra cũng tốt hơn nhiều, tự nhiên là quyến rũ hơn trước đây.
Diệp Gia Hữu có thể nhìn ra được, mấy năm nay Diệp Ly Châu hẳn là sống không tệ, Đề Kiêu không có bạc đãi nàng.
Diệp Gia Hữu nói: “Mấy năm nay thực sự lo lắng cho sức khỏe của chị, em còn định ngày nào đó sẽ đi Hàm Châu thăm chị, không ngờ Tần Vương điện hạ đã mang theo chị vào kinh.”
Diệp Phụ An nói: “Lần này Châu Châu có thể ở lâu thêm một thời gian. Văn Châu xảy ra lũ lụt, quan viên vẫn đang xử lý vấn đề dân chạy nạn, để phòng ngừa năm sau lại xảy ra nạn lụt, bên Văn Châu cần Tần Vương đi giải quyết. Hắn sắp phải rời kinh một thời gian.”
Diệp Ly Châu còn chưa biết chuyện này: “Dạ?”
Diệp Phụ An nói: “Lần này Tần Vương vào kinh, không chỉ bởi vì bệ hạ vừa lên ngôi, mà còn vì chuyện này nữa.”
Diệp Ly Châu buông mắt xuống, cho nên là nói, Đề Kiêu sắp rời khỏi kinh thành, nàng cũng sắp phải xa Đề Kiêu một đoạn thời gian rất dài.
Nàng bưng tách trà lên, nhấp một ngụm: “Dĩ nhiên là việc nước quan trọng, điện hạ rời kinh thành đi Văn Châu, con cũng vừa hay có thể ở lại Diệp phủ thêm vài ngày.”
Diệp Gia Hữu cũng nhìn thấy Doanh Nhi đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế. Hắn đi tới, bế Doanh Nhi lên: “Còn nhớ cậu không?”
Hôm qua Doanh Nhi mới vừa gặp Diệp Gia Hữu, làm sao đã quên được.
Bé gật đầu, lanh lảnh gọi một tiếng “Cậu” .
Diệp Gia Hữu nhéo má Doanh Nhi: “Gần đây đã xem sách gì, thảo luận với cậu một chút.”
Doanh Nhi: “…”
Doanh Nhi nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ông nɠɵạı nói, khi còn bé cậu bướng bỉnh không thích đọc sách.”
Nhóc con nhanh mồm nhanh miệng, thể hiện rõ là thấy Diệp Gia Hữu tốt tính. Diệp Gia Hữu ngồi xuống, đặt thằng bé lên đùi mình: “Khi còn bé cậu không đọc sách, hay chạy ra ngoài chơi, là bởi vì cậu đã thuộc làu làu tất cả sách vở rồi.”
Doanh Nhi cũng chưa nhận biết được mấy chữ to.
Diệp Gia Hữu kế thừa truyền thống tốt đẹp của Diệp gia, luôn luôn thích dạy dỗ mấy đứa bé, thích ép bé con đọc sách: “Hôm nay cháu ở lại đây, cậu dạy cháu.”
Giọng Doanh Nhi yếu ớt: “Dạ vâng…”
Tuy rằng cậu và ông nɠɵạı đều muốn ép Doanh Nhi đọc sách, nhưng Doanh Nhi vẫn rất thích cậu. Cậu Gia Hữu tốt tính, còn vô cùng kiên nhẫn với Doanh Nhi. Lúc ăn cơm còn để Doanh Nhi ngồi bên cạnh, đút cho bé món mà bé muốn ăn.
Đợi tới khi dùng xong cơm tối phải rời đi, Diệp Ly Châu nói với Doanh Nhi: “Có muốn về nhà cùng mẫu phi không?”
Doanh Nhi cảm thấy cậu rất hiền, đối xử với bé vô cùng tốt, cũng đẹp trai nữa. Tuy rằng Doanh Nhi không thích đọc sách, không thích viết chữ, thế nhưng nếu cậu dạy bé viết chữ thì bé vẫn muốn học một chút.
Doanh Nhi ôm lấy cổ Diệp Gia Hữu, ngồi trong khuỷu tay của Diệp Gia Hữu: “Mẫu phi, hôm nay con ở đây với cậu.”