Trần Thiên Minh vừa hết giờ dạy, liền chạy tới tìm Hiệu trưởng Lý.
Hắn ở ngoài cửa gõ nhẹ hai tiếng, vậy mà một tiếng động nhẹ cũng không hề nghe thấy, hắn liền trực tiếp đẩy cửa phòng hiệu trưởng đi vào.
Hiệu trưởng Lý nhắm mắt lại, đang mở hai bàn chân thô của mình, đặt ở trên bàn công tác của hắn, hai bàn chân không có mang tất, thoải mái gác trên đống sổ sách.
Điểm chết người chính là, Hiệu trưởng Lý đang đặt bàn tay đen thui của hắn ở giữa hai chân hướng lên trên chừng vài centimet, không biết là gãi ngứa, hay là đang xoa xoa cái đó?
Trần Thiên Minh vận khí đan điền, mở rộng yết hầu, hét lớn một tiếng: “Lý… hiệu… trưởng…”
Lúc này Hiệu trưởng Lý bị Trần Thiên Minh dọa cho nhảy dựng, hai chân vội vang thu lại, hai tay vội che lại địa phương hắn vừa mới xoa bóp. Dương như hai tay đang giải quyết việc xấu hổ ở đó.
Hiệu trưởng Lý sau khi thấy Trần Thiên Minh, liền bỏ tay ra, bỏ chân ra, lửa giận bộc phát, dùng giọng điệu y như Trần Thiên Minh mới vừa dùng: “Trần… Thiên… Minh. Anh vào sao lại không gõ cửa hả, anh có… tính tổ chức hay không, có tính kỷ luật hay không?”
“Hiệu trưởng Lý, ông đừng nói oan tôi! Tôi vừa mới gõ cửa, là ông quá mải mê ở đây làm cái gì chẳng rõ mà không nghe được thôi.” Trần Thiên Minh vẻ mặt rất vô tội.
“Anh còn dám nói sao, anh không có gõ cửa.” Hiệu trưởng Lý một mực khẳng định Trần Thiên Minh không hề gõ cửa.
“Tôi có, nếu tôi không gõ cửa, ra đường xe cán chết, ăn cơm bị no cơm mà chết, ngủ trên giường đến chết, tán gái bị chọc đến chết, truy cập vào mạng bị điện giật chết.” Trần Thiên Minh liên tiếp phát ra mấy lời thề độc.
Chẳng qua hắn cũng không sợ, bởi vì vừa rồi hắn thật sự có gõ cửa, là do Hiệu trưởng Lý không nghe thấy mà thôi.
“Tốt, không cần nói nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì.” Hiệu trưởng Lý muốn cắt đứt câu nói của Trần Thiên Minh, không nhịn được phất tay.
“Hiệu trưởng Lý, là thế này, tôi có việc muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh nói.
“Anh muốn nghỉ phép?” Hiệu trưởng Lý vẻ mặt tươi cười: “Có chuyện gì?”
“Tôi có chút việc riêng.”
“Việc riêng phải không?” Khuôn mặt Hiệu trưởng Lý vẫn nở nụ cười: “Bất quá giờ không được, hiện giờ công tác trong trường nhiều như vậy, đặc biệt lần trước hình như có một phụ huynh đến tìm anh, anh hãy ở lại trường đi.”
Hiệu trưởng Lý vừa nghe Trần Thiên Minh nói muốn nghỉ phép, cao hứng quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi của hắn.
“Là phụ huynh của ai, tôi sẽ đích thân đến tìm họ là được.” Trần Thiên Minh cho thấy mình quan tâm và hăng say với công việc như thế nào.
“Phụ huynh của ai nhất thời tôi cũng nghĩ không ra, anh cứ ở lại trường mà chờ đi, họ đến tìm anh anh sẽ biết ngay thôi mà? Tôi nói cho anh rõ, rời trường học không được quá 30 phút, anh có đi mua thức ăn cũng có thể quay về. Nếu như phụ huynh đến tìm anh mà không gặp, tất cả hậu quả anh phải gánh hết.” Hiệu trưởng Lý nghiêm túc nói.
Trần Thiên Minh còn muốn nói nữa, nhưng nghĩ đến lão ta không để ý, dù hắn có nói gì cũng vô ích.
“Trần Thiên Minh, biểu hiện hôm nay của anh cũng có chút kỷ luật, về sau nên như vậy, thời gian từ thứ hai đến thứ sáu anh nhất định phải ở lại trường cho ta, không được trở về nhà, nếu muốn xin nghỉ phép, nếu trong nhà anh có người mắc bệnh nặng, có bằng chứng, tôi sẽ cho anh nghỉ phep.” Hiệu trưởng Lý nhìn Trần Thiên Minh, tâm lý hắn hết sức cao hứng.
“Tốt, anh đi đi, nhớ đóng cửa cho ta.” Hiệu trưởng Lý nói.
Trần Thiên Minh làm như không nghe thấy, cửa không đóng, cứ đi ra ngoài.
“ŧıểυ tứ thúi.” Hiệu trưởng Lý đứng lên mắng.
Hắn vừa mới đi tới cửa, Trần Thiên Minh đột nhiên như từ bên cạnh hiện ra.
Hiệu trưởng Lý bị dọa giật nảy mình: “Trần Thiên Minh, anh muốn làm gì?”
“Hiệu trưởng Lý, không phải ông bảo tôi đóng cửa sao? Tôi giúp ông đóng cửa!” Trần Thiên Minh cười nói.
“Không cần, tôi tự đóng.” Hiệu trưởng Lý thầm mắng: “Mới vừa rồi bảo mày đóng, mày không đóng, giờ tao tới đóng cửa, mày còn muốn đóng cái gì nữa?”
Trần Thiên Minh sợ hãi nói: “Ai lại để cho Hiệu trưởng Lý đóng cửa, vậy sao được.” Hắn nắm lấy cánh cửa, muốn đóng cửa.
“Không cần, để tôi đóng.”
“Không được, không được, để tôi đóng cho, Hiệu trưởng Lý.”
“Ta đóng!”
“Ta đóng!”
Trần Thiên Minh cùng Hiệu trưởng Lý cứ lôi lôi kéo kéo.
Không biết Trần Thiên Minh cố ý hãy vô tình, hắn đột nhiên buông tay ta, Hiệu trưởng Lý đang dùng sức kéo cánh cửa, vì bị Trần Thiên Minh buông tay ra, quán tính làm hắn ngã văng về phía sau.
Cũng may Hiệu trưởng Lý thân thủ nhanh nhẹn, hai tay hắn vội nắm chặt lấy cánh cửa.
Mặc dù Hiệu trưởng Lý nắm cứng cảnh cửa, nhưng quán tay đẩy thẳng hắn ra sau, hai chân hắn căn bản không thể đứng vững, hắn khuỵu hai đầu gối xuống,cứ quỳ như vậy trên mặt đất.
Trần Thiên Minh “ô” lên một tiếng, dường như cảnh tượng này với hắn rất là bình thường.
“Trần… Thiên… Minh…” Hiệu trưởng Lý oán hận nói, lại trở về giọng điệu lúc nãy.
---------
13:30 giờ, Trần Thiên Minh gọi điện thoại tới nhà Hiệu trưởng Lý.
“Hiệu trưởng Lý có nhà không?”
“Anh, anh là ai?” Bên kia truyền đến một giọng nữ ngái ngủ, chắc là mụ Mẫu Dạ Xoa trong nhà Hiệu trưởng Lý.
“Tôi có việc gấp cần tìm Hiệu trưởng Lý.”
“Tôi đây Lý Hoa Quang đây. Rốt cục giọng nói của Hiệu trưởng Lý cũng vang lên, cũng giống như giọng nữ vừa rồi, rất ngái ngủ.”
“Hiệu trưởng, tôi là Trần Thiên Minh, hiện tôi có việc gấp, tôi muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
“Không được!” Nói xong liền cúp máy, Hiệu trưởng Lý là người cao tuổi, mà người cao tuổi có thói quen y như nhau, ngủ sau khi tỉnh lại, liền khó có thể ngủ lại.
Ngày hôm sau lúc 0 giờ 02 phút 2 giây, Trần Thiên Minh lại gọi đến nhà Hiệu trưởng Lý.
Trải qua ba phút liền không có người nhấc máy, điện thoại vẫn cứ reo.
“Ai?” Thanh âm Mẫu Dạ Xoa mang theo sự phẫn nộ.
Điểm ấy Trần Thiên Minh có thể giải thích, một phụ nữ rất xấu đang lúc mộng đẹp, mơ đến cùng mấy mỹ nam tử cùng nhau múa hát, đang lúc tiến thêm một bước nữa và vân vân, bị người khác đánh thức, người phụ nữ không nổi giận mới kỳ lạ đó.
“Lý phu nhân sao? Tôi có việc gấp muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh vẫn sốt ruột nói như vậy.
“Anh muốn gì?” Giọng nói Hiệu trưởng Lý vô cùng tức giận truyền tới.
Sẽ không chứ, chẳng lẽ hắn cũng như Mẫu Dạ Xoa vừa mơ thấy mộng đẹp?
“Tôi, tôi, muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh lần này không quá khẩn cấp, mà là phi thường khiếp đảm.
“Không!” Điện thoại đồng thời dập xuống!
Trần Thiên Minh đồng thời cũng đã tính ra, chữ “Không” phát ra khoảng cỡ 3 giây.
---------
2 giờ 3 phút 3 giây, Trần Thiên Minh lại gọi điện đến nhà Hiệu trưởng Lý.
Thời gian lần này dài hơn so với lần trước, sau khi trải qua năm phút không ngừng kiên trì, mới có người nghe điện thoại.
Chẳng qua Trần Thiên Minh không nói gì.
“Anh nói đi!” Lần này Hiệu trưởng Lý lớn tiếng trong điện thoai, đại khái là hắn mới bị Mẫu Dạ Xoa đá một cước tới nghe điện thoại.
“Hiệu trưởng, tôi thực sự có việc gấp muốn xin nghỉ phép, bạn của tôi gặp chuyện không may. Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép.” Trần Thiên Minh sợ Hiệu trưởng Lý lại dập điện thoại,
“Rầm!” Cái điện thoại đã thực sự bị treo!
---------
4 giờ 04 phút 4 giây, Trần Thiên Minh lại gọi điện tới nhà Hiệu trưởng Lý.