Trần Thiên Minh trở về phòng, rãnh rỗi không biết làm gì, cầm quyển sách ra xem.
“Cốc Cốc Cốc…” Tiếng gõ cửa lại vang lên. Cái gì, sao nhanh vậy, Trần Thiên Minh không khỏi bội phục tốc độ nấu ăn của Hà Đào.
“ Mời vào!” Trần Thiên Minh đã rút kinh nghiệm, đứng dậy không cho Hà Đào nhìn thấy cái thế ngồi xấu hổ của mình.
“Chào thầy Trần” Người gõ cửa chính là học sinh đại biểu cho khóa chính trị, ŧıểυ Hồng.
Thì ra là ŧıểυ Hồng, Trần Thiên Minh có chút thất vọng, chẳng qua ŧıểυ Hồng là học sinh mà Trần Thiên Minh đắc ý nhất. Thành tích học tập đứng đầu, lại nằm trong Ủy ban điều hành học sinh, có thể không cần đảm nhiệm vị trí đại biểu, nhưng ŧıểυ Hồng vẫn muốn nhận cái vị trí này. Bất quá hắn cũng rất hài lòng với công việc của ŧıểυ Hồng, nàng làm đại biểu khoa, đã cho hắn thu được lòng không ít người, cho nên Trần Thiên Minh cũng rất thích nữ sinh này.
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng đến, nói: “ŧıểυ Hồng, tan học rồi à“.
“Vâng, mới vừa tan học, đây là bài tập của các học sinh hôm nay” ŧıểυ Hồng vừa nói vừa để đống bài tập lên bàn.
“ŧıểυ Hồng, sao học kì này em nghỉ hai ngày? Trong nhà có chuyện sao?” Trần Thiên Minh nhớ đến học kì này, ŧıểυ Hồng đã nghỉ học hai ngày, hỏi bạn học của nàng là ŧıểυ Lệ, thì ŧıểυ Lệ mới nói nhà nàng có việc.
“Vâng, có chút việc. Chẳng qua cũng không có gì. Cảm ơn thầy đã quan tâm” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến mình, trong lòng ngọt như đường.
“Đương nhiên là phải quan tâm thật tốt, nếu tôi không quan tâm em thì ai sẽ quan tâm?” Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng cao hứng, cũng bắt đầu trêu chọc nàng.
“Thật vậy sao? Thưa thầy” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, gương mặt đỏ bừng lên, nhìn giống như quả táo hồng làm người khác muốn “cắn” một cái.
“Đương nhiên, ai lừa em là con chó nhỏ” Trần Thiên Minh cười nói.
“Thầy ơi, em thật sự tốt như vậy sao, tốt ở đâu vậy?” ŧıểυ Hồng lần này hỏi vào trọng tâm.
“Thành tích của em tốt, lại ngoan, cái này không được sao?”
“Ồ, là thế. Em còn tưởng rằng tốt cái khác” ŧıểυ Hồng kéo kéo cái góc áo, có chút thất vọng.
“Cô nhóc này… nghĩ cái gì vậy?” Trần Thiên Minh cảm giác có gì đó không đúng, vội hỏi.
“Người ta không phải cô nhóc nữa, qua hết năm nay, người ta mười bảy rồi” ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy, vội vàng giải thích.
Trần Thiên Minh cười to nói: “Đúng vậy, ŧıểυ Hồng đã sắp thành một thiếu nữ rồi. Ta già rồi không nhận ra được” Trần Thiên Minh cảm thấy nói chuyện với ŧıểυ Hồng thật thoải mái, dường như trở lại thời đại giáo viên.
“Thầy làm sao mà già” ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói bản thân hắn già, nên không đồng ý.
“Vậy em vừa gọi tôi là gì?” Trần Thiên Minh giảo hoạt nói.
“Là lão sư, chẳng lẽ không đúng sao?” ŧıểυ Hồng mang vẻ mặt khó hiểu, kỳ quái hỏi.
“ Đúng, em gọi tôi là, LÃO…sư” Trần Thiên Minh cố ý nhấn mạnh chữ “Lão“, “Vậy còn chưa già sao?” Trần Thiên Minh nói xong, cười ha hả.
Lúc này, ŧıểυ Hồng mới phát hiện ra mình bị Trần Thiên Minh lừa, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói: “Thầy Trần, thầy ăn gian lắm, dám lừa em. Sau này em sẽ gọi thầy là ông thầy già”.
“Không được, già được rồi, còn thêm vào nữa lại càng già, nghe xong là muốn đi gặp Cark Mark ghê. Hơn nữa, cái này không phải là ăn gian, cái này là dùng từ nhiều nghĩa, có nghĩa bóng và nghĩa đen, giáo viên dạy văn không dạy cho các em sao?” Trần Thiên Minh nói như đúng rồi.
“Em không nói với thầy nữa, em đi rửa tay” ŧıểυ Hồng thấy cãi không lại hắn, nên không tiếp tục cãi nữa.
Bình thường nếu có một ŧıểυ nha đầu cùng nói chuyện, thì cũng có thể thư giãn tốt, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“ŧıểυ Hồng, hiện tại đã đầu tháng ba học tập có khẩn trương không?” Trần Thiên Minh nhìn thấy ŧıểυ Hồng từ phòng bếp đi ra, quan tâm hỏi.
“Học hành có chút khẩn trương, làm em cảm giác ăn không tiêu” ŧıểυ Hồng ngồi đối diện Trần Thiên Minh, nói.
“Vậy em cần phải chú trọng thân thể một chút, nghỉ ngơi thật tốt. Em ít ăn cơm lắm phải không? Sắc mặt kém quá” Trần Thiên Minh nhìn ŧıểυ Hồng, một cô gái đang trong thời kì phát triển, nhưng sắc mặt có chút u ám, có chuyện lo lắng. Cái khí sắc này không phù hợp với lứa tuổi của nàng, “Em có chuyện gì phải không? ŧıểυ Hồng, nói cho thầy nghe, xem coi thầy có giúp được gì không” Trần Thiên Minh nói ra sự lo lắng của bản thân.
“Không, không có việc gi” ŧıểυ Hồng khoát tay nói, rồi chuyển đề tài sang Trần Thiên Minh, “Thầy ơi, nhà của thầy ở trong Huyền thành phải không?”
“Đúng vậy, em có đi ngang qua không?”
ŧıểυ Hồng cúi đầu, buồn bả nói: “Hồi nhỏ có đi qua một lần, lúc ấy là bệnh viện khám bệnh. Bất quá Huyền thành thật sự rất phồn hoa, thật mỹ lệ!” ŧıểυ Hồng nói với vẻ mặt đầy ước mơ.
“Không sao đâu, trấn của chúng ta cách Huyền thành có mười km, ngồi xe chừng mười phút là đến, mà em chỉ đi qua đó một lần? “ Vẻ mặt Trần Thiên Minh đầy ngạc nhiên.
“Thật mà, bởi vì ba của em không cho đi, mà em cũng không có chuyện gì để đi đến Huyền thành, cho nên cũng không có đi. Bất quá em trai của em có đi vào lần” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh không tin, vội nói.
“Vậy về sau nếu thầy có thời gian, sẽ dẫn em đi chơi” Trần Thiên Minh kiên định nói.
“Đến lúc đó thầy không được đổi ý đó” ŧıểυ Hồng cao hứng vỗ tay.
“Đương nhiên là không rồi” Trần Thiên Minh nói.
“Vậy chúng ta móc nghéo đi” ŧıểυ Hồng vươn bàn tay nhỏ trắng như ngọc ra.
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng vươn tay ra, với quan hệ là thầy trò, nên cảm thấy có gì đó không tốt, do dự không quyết.
“Thầy ơi, thầy sẽ không đổi ý chứ, sao ngay cả nghéo tay cũng không chịu” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh không chịu móc nghéo, kích động nói.
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng nói như vậy, cũng không biết nói gì hơn, đành phải đưa tay ra giữ chặt bàn tay nhỏ bé kia. Thật mềm mại, thật thoải mái. Trần Thiên Minh đang tự mắng mình trong lòng, đây là học sinh của mình, không được sinh ra ý xấu. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay nhìn thấy cái kia kia của Hà Đào xong, tâm lý cảm thấy hưng phấn không thôi.
“Tốt, thầy đã hứa, sẽ không đổi ý” ŧıểυ Hồng cao hứng cười nói, nhưng nàng vẫn nắm lấy tay của Trần Thiên Minh không buông ra.
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng nắm chặt tay mình không buông, vội vàng rút tay về.
“Em nói là nắm tay của thầy tựa như nắm tay của anh hai, cực kỳ thoải mái”.
“Thật là… quỷ quyệt, thật không có cách nào để trị em” Trần Thiên Minh đối với cô học trò nghịch ngợm này cũng bó tay, không cách nào trị, chỉ nói thế thôi. Thật ra nếu có một đứa em gái thông minh lanh lợi xinh đẹp đáng yêu như vậy, sao lại mắng nàng được, yêu còn chưa hết nữa là!
“Thầy Trần, ăn cơm !” Hà Đào ở bên cạnh kêu lên. Đây là một dãy phòng rất tiện lợi, nếu các giáo viên muốn trao đổi với nhau thì không cần gọi điện thoại mà cứ trực tiếp kêu lên, phải nói là hiệu quả cách âm “tốt” thật.
“Được, tôi qua liền!” Trần Thiên Minh đáp.
“Thầy ơi, thầy và cô giáo xinh đẹp kia kế bên sẽ dùng cơm chung?” Nụ cười trên gương mặt ŧıểυ Hồng đã biến mất, sắc mặt có chút khó coi.
“Đúng vậy, khi nãy thầy đã giúp cô ấy thay cầu chì trong phòng, nên không có thời gian ra ngoài mua đồ ăn, vì thế cô giáo Hà muốn mời thầy một bữa” Trần Thiên Minh cảm thấy giải thích rõ ràng thì tốt hơn, mặc dù đối với ŧıểυ nha đầu này cũng không cần phải giải thích.
“Thì ra là như thế” Sắc mặt của ŧıểυ Hồng đã chuyển đổi.
“ŧıểυ Hồng, em không về nhà dùng cơm trưa sao?” Trần Thiên Minh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên hỏi.
“Một lát nữa em về. Thầy ơi, để em xem giúp bài tập về nhà của học sinh nha. Thầy đi ăn cơm trước đi, em sẽ giúp thầy khóa cửa, được không?” ŧıểυ Hồng nhìn đống bài tập để bừa bộn trên bàn nói.
“Vậy cũng được, không thành vấn đề. Em giúp thấy đóng cửa nhé” Trần Thiên Minh đáp.
“Thầy không sợ em trộm gì sao?” ŧıểυ Hồng giả làm đa͙σ tặc nói.
“Trong phòng thầy cũng không có gì đáng giá, nếu em thấy cái nào được thì cứ việc nói” Trần Thiên Minh cũng không bị cô nữ sinh nghịch như quỷ này hù dọa, “Cứ như vậy đi, thầy đi ăn trước, để cô giáo Hà chờ lâu không tốt” Trần Thiên Minh nói xong liền đi.