Trần Thiên Minh liên tục mυ"ŧ hạt đào nhỏ làm ŧıểυ Trữ dần không cảm thấy đau đớn nữa. Cảm giác ngưa ngứa, bứt rứt xuất hiện rồi nhang chóng lan khắp người nàng.
“A” ŧıểυ Trữ hưng phấn rên lên.
Bây giờ nàng không sợ Trần Thiên Minh tiến sâu vào trong nàng nữa ngược lại nàng chỉ muốn hắn mạnh mẽ âu yếm mình hơn.
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Trữ bắt đầu ham muốn, hắn từ từ khởi động lại. Thực sự nếu hắn không tiếp tục, ŧıểυ đệ của hắn sẽ nổ tung ra mất.
A” Động tác của Trần Thiên Minh làm ŧıểυ Trữ rêи ɾỉ vui sướиɠ.
Khi Trần Thiên Minh tiến sâu vào trong nàng ŧıểυ Trữ cảm thấy cái vật đại diện cho giới tính đàn ông của hắn như đang to lên, rung rung làm nàng có chút phấn khích.
Dần dần ŧıểυ Trữ không tự chủ được nàng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ điên cuồng. Sự hưng phấn, động tác tất cả do Trần Thiên Minh đưa đến. Nàng đã kiệt sức, nằm im hai tay chỉ biết ôm chặt lấy hắn.
Động tác mãnh liệt, sự phát tiết của hắn vào trong nàng, ŧıểυ Trữ trong trạng thái như mê ngủ. Khi Trần Thiên Minh phun trào xong nằm trên người nàng thở hổn hển, nàng mới bắt đầu tỉnh lại.
“Thiên Minh” ŧıểυ Trữ thẹn thùng gọi tên hắn người từ lúc này đã chính thức trở thành người đàn ông của đời nàng.
“Ừ, ŧıểυ Trữ, em vẫn còn đau à?” Trần Thiên Minh hỏi nàng.
Ban đầu hắn vẫn cẩn thận bởi đây là lần đầu tiên của nàng nhưng sau khi càng lúc càng hưng phấn hắn không quan tâm tới điều gì nữa. Hắn chỉ muốn phát tiết tất cả lên người nàng.
“Anh ấy, anh còn không biết xấu hổ. Lúc nãy anh làm em suýt chết luôn. Em, em gần như ngất còn gì”
ŧıểυ Trữ đang nói đột nhiên nghĩ mình nói hơi thái quá vì thế nàng vội ngậm chặt mồm không nói nữa.
Trần Thiên Minh ngồi trên giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên người ŧıểυ Trữ, nhìn dấu máu đỏ sậm trên tấm drap hắn hiểu đó là biểu hiện lần đầu tiên của ŧıểυ Trữ. Trong người hắn dâng lên một cảm giác tự hào. Còn có gì tự hào hơn khi biết mình là người đàn ông đầu tiên của người phụ nữ mình yêu thương?
“Thiên Minh, em phải đi tắm” ŧıểυ Trữ đỏ mặt nói.
“Được, anh giúp em” Trần Thiên Minh vui vẻ nói :
“Em tắm rửa xong, đêm nay ngủ ở đây với anh”.
“Tự em tắm” ŧıểυ Trữ suy nghĩ một lát rồi cúi đầu nói tiếp:
'' Em có thể ngủ lại với anh nhưng anh không được ‘chạm” vào em nữa. Chỗ đó của em vẫn còn đau” Nói xong nàng cúi gằm mặt xuống.
“Được. Cứ theo ý của em”
Trần Thiên Minh nghĩ hôm nay là lần đầu của ŧıểυ Trữ, thân thể nàng không thoải mái. Dù hắn vẫn muốn một lần nữa, hắn đành nín nhịn. Đêm nay ôm ŧıểυ Trữ ngũ cũng tốt.
Dù hắn không thể ‘chạm” tới nàng nhưng ôm thân hình trần như nhộng của nàng ngủ cũng là cảm giác tuyệt vời. nghĩ tới đó Trần Thiên Minh thầm cười da^ʍ đãиɠ.
...................
Sáng hôm sau là thứ bảy, sau khi ngủ dậy Trần Thiên Minh gọi điện cho ŧıểυ Hồng nói hắn sẽ quay về huyện J, hắn hỏi nàng có về cùng hắn không? ŧıểυ Hồng đương nhiên cực kỳ vui sướиɠ dù nàng mới về nhà tuần trước nhưng về cùng với Trần Thiên Minh đương nhiên là việc vô cùng hạnh phúc.
Vì vậy Trần Thiên Minh lái xe tới trường học đón ŧıểυ hồng đi về huyện J.
“Thầy, chuyện của thầy giải quyết xong hết chưa?” ŧıểυ Hồng quan tâm hỏi Trần Thiên Minh.
Mấy ngày nay nàng không thấy Trần Thiên Minh tới trường, lúc nào nàng cũng nghĩ về hắn.
“Không sao. Tuần tới thầy quay lại trường. Nếu thầy không quay về, không biết các em sẽ thành người thế nào nữa? À, dạo này Hoàng Lăng thế nào? Có đi học không? Có hay bỏ giờ không?” Trần Thiên Minh hỏi ŧıểυ Hồng.
Mấy hôm nay hắn không tới trường, không biết cô học trò này ra sao?
“Bạn ấy không bỏ giờ. Nhưng học tập không chăm chỉ lắm” ŧıểυ Hồng lắc đầu nói.
“Thầy, có phải Hoàng Lăng thích thầy không?”
Trực giác của con gái đã mách bảo ŧıểυ Hồng điều này.
“Không có. Làm gì có chuyện ấy” Trần Thiên Minh chột dạ nói.
Chuyện Hoàng Lăng muốn hắn trở thành bạn trai của nàng hắn không thể nói cho ŧıểυ Hồng biết. Vẻ mặt lúc này của ŧıểυ Hồng giống như ăm dấm chua.
“Thầy, thầy không thể thích Hoàng Lăng. Bạn ấy không phải người con gái tốt” Mắt ŧıểυ Hồng nhìn đường phía trước, nàng khẽ nói.
Nàng biết Trần Thiên Minh có người con gái khác. Thế nhưng nàng cảm thấy Trần Thiên Minh không hợp với một cô gái như Hoàng Lăng.
“Ừ. Em không cần lo lắng. Thầy không thích bạn ấy” Trần Thiên Minh cười ngượng ngùng.
Một cô gái còn nhỏ tuổi như nàng nói điều này không hợp lắm. Dù ŧıểυ Hồng đã mười bảy tuổi, Trần Thiên Minh thấy nàng vẫn còn bé lắm.
“Thầy, em nhớ thầy”
ŧıểυ Hồng đột nhiên quay đầu nhìn Trần Thiên Minh, si mê nói.
“Thầy cũng vậy. ŧıểυ Hồng” Trần Thiên Minh trả lời.
Mặc dù hắn vẫn chưa tiếp xúc thân mật với ŧıểυ Hồng, biến nàng thành người con gái của mình. Nhưng mối chân tình của ŧıểυ Hồng với hắn làm cho hắn cực kỳ cảm động.
“Thầy, thầy có thể dừng xe một lát không?” Nói xong ŧıểυ Hồng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Trần Thiên Minh tưởng ŧıểυ Hồng muốn giải quyết chuyện cá nhân. Hắn nhìn bên đường, thấy có một bụi mía hắn liền dừng xe ở bên cạnh.
ŧıểυ Hồng thấy xe dừng lại nàng lập tức dịch sát vào ngồi lên đùi hắn. Hai tay nàng ôm cổ hắn. Ánh mắt say đắm nhìn hắn.
“ŧıểυ Hồng, em muốn làm gì hả?”
Trần Thiên Minh thấy không phải ŧıểυ Hồng muốn xuống xe mà nàng lại ngồi lên đùi mình, hắn kinh ngạc hỏi.
“Em, em muốn thầy hôn em” ŧıểυ Hồng đỏ mặt nói.
Nàng nghe Trần Thiên Minh nói hắn cũng nhớ nàng thì vô cùng hạnh phúc, muốn hôn hắn.
“Trời ơi, ŧıểυ Hồng. Thôi đi. Chúng ta còn phải về nhà” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
Bây giờ ŧıểυ Hồng ngồi tên đùi hắn, hai tay ôm cổ. Đặc biệt kiều đồn nhỏ bé của ŧıểυ Hồng ngồi chính giữa hai chân hắn. Thằng nhỏ của hắn hình như muốn ngóc đầu dậy, đâm vào kiều đồn của nàng.
“Không được, thầy. Hãy hôn em đã. Chúng ta nghỉ một lát ở đây rồi đi tiếp” ŧıểυ Hồng lắc người, dáng vẻ không đồng ý.
Trần Thiên Minh thấy dáng điệu của ŧıểυ Hồng hắn biết nếu hắn không làm theo lời nàng, nàng nhất định sẽ không từ bỏ vì thế hắn đành cúi xuống hôn đôi môi anh đào, xinh đẹp của ŧıểυ Hồng.
“Ừ” ŧıểυ Hồng vui sướиɠ khẽ kêu lên.
Nàng cảm thấy ngây ngất khi Trần Thiên Minh hôn mình, hai bàn tay ôm cổ Trần Thiên Minh lỏng ra.
Trần Thiên Minh cảm giác ŧıểυ Hồng ngồi không vững. Hắn vòng tay ôm thắt lưng nàng. Đầu lưỡi của hắn chuyển động trong miệng ŧıểυ Hồng.
Một lát sau, ŧıểυ Hồng ngẩng đầu nói với Trần Thiên Minh:
“Thầy, hãy vuốt ve em đi. Em muốn thầy vuốt ve em như lần ở phòng làm việc của thầy ấy” ŧıểυ Hồng nói xong hai mắt nàng khẽ khép hờ.
Nhìn ánh mắt đáng yêu của ŧıểυ Hồng, Trần Thiên Minh không kiềm chế nổi. Một tay hắn ôm nàng, một tay hắn chạm vào đôi ŧıểυ bạch thỏ của nàng. Đôi nhũ phong nhỏ co dãn, mềm mại làm Trần Thiên Minh vô cùng hưng phấn. Tay hắn kéo ŧıểυ Hồng áp sát vào hắn, miệng hai người áp vào nhau rồi hắn tiếp tục hôn.
Bị Trần Thiên Minh vuốt ve âu yếm một hồi ŧıểυ Hồng cảm thấy tâm lý nàng đang thay đổi. Dù lúc này Trần Thiên Minh muốn ‘ăn” nàng ngay trong xe nàng cũng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng Trần Thiên Minh vẫn lần lữa trì hoãn làm ŧıểυ Hồng tiếc nuối vô cùng khi vẫn chưa chính thức trở thành người con gái của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh không biết chính hắn đã âu yếm, vuốt ve, hôn ŧıểυ Hồng trong bao lâu nhưng hắn biết không thể tiếp tục như thế.
Nếu hắn không kiềm chế bản thân thì hắn sẽ “đè” ŧıểυ Hồng ngay trên xe. Hắn đã nói với Lưu Mỹ Cầm sáng nay sẽ quay về, hắn không thể để nàng sốt ruột chờ hắn.
“ŧıểυ Hồng, vậy thôi. Chúng ta về nhà, được không?”
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ bừng của ŧıểυ Hồng, cười nói.
“Ừ” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh không tiếp tục nữa liền gật đầu dù sao hai người đang ở trên đường, cả hai còn phải quay về nhà nữa.
Vì thế Trần Thiên Minh bắt ŧıểυ Hồng quay về ngồi trên ghế của mình, sau đó hắn lái xe về nhà ŧıểυ Hồng. Sau khi tới nhà ŧıểυ Hồng hắn tiếp tục lái xe về nông thôn. Hôm sau trên đường về hắn sẽ qua đón ŧıểυ Hồng.
Khi Trần Thiên Minh về tới nhà Mỹ Cầm hắn thấy nàng đang ngồi ở cửa chờ hắn, vẻ mặt lo lắng của nàng làm tim hắn đau nhói. Lưu Mỹ Cầm mang thai phải sống ở nông thôn, tâm trạng nàng chắc chắn không vui vẻ gì. Hơn nữa mối quan hệ của nàng với cha mẹ hắn không giống với hắn.
“Thiên Minh, anh đã về”
Lưu Mỹ Cầm nhìn thấy xe của Trần Thiên Minh vui mừng kêu lên.
“Mỹ Cầm, em không nên ra ngoài này chờ anh. Em cứ ở trong phòng là được” Trần Thiên Minh xuống xe, đau lòng nói với nàng.
“Ở trong nhà cũng giống như ở ngoài thôi. Bác sỹ bảo em nên vận động một chút sẽ tốt hơn cho cơ thể”
Lưu Mỹ Cầm vô cùng hạnh phúc khi nàng nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ôm Mỹ Cầm, một tay hắn vuốt ve bụng nàng nói: “Mỹ Cầm, bác sỹ nói khi nào em sinh?”
“Hình như còn khoảng bốn tháng nữa” Vẻ mặt Lưu Mỹ Cầm hiện lên tình mẫu tử.
Nàng còn vui hơn khi Trần Thiên Minh về thăm nàng. Bây giờ Trần Thiên Minh là người quan trọng nhất của nàng.
“Mỹ Cầm, bây giờ kẻ thù của anh đã chết. Anh muốn mai sẽ đưa em lên huyện được không?” Trần Thiên Minh hỏi Lưu Mỹ Cầm.
“Thực ra em ở đâu cũng được, chỉ cần anh an toàn, không làm khó cho anh” Lưu Mỹ Cầm mỉm cười nói với Trần Thiên Minh.
“Thế này, anh muốn ngày mai bảo cả mẹ em lên huyện sống với em. Em trai em cũng chuyển lên huyện học. Dù sao chất lượng giáo dục trên huyện cũng tốt hơn” Trần Thiên Minh nói.
“Em với mẹ cùng sống một chỗ sợ không tiện lắm” Lưu Mỹ Cầm do dự.
Trần Thiên Minh nói vậy cũng tốt. mẹ nàng dù sao cũng là người từng trải có thể giúp nàng nhiều việc.
Hơn nữa mẹ nàng giúp nàng vẫn tiện hơn mẹ Trần Thiên Minh. Nhưng để cả mẹ nàng lên ở cùng nàng lại sợ mẹ Trần Thiên Minh không đồng ý.