Tới buổi trưa, Trần Thiên Minh ăn xong bữa trưa thì dùng máy tính ở bên cạnh lên mạng tìm một chút tư liệu. Lý Hân Di trong khoảng thời gian này về nhà cơm, cho nên, hắn một mình ngồi một phòng.
"Cộc cộc cộc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!" Trần Thiên Minh nói vọng ra cửa, vừa rồi lúc hắn đóng cửa hình như không khóa.
"Két!" một tiếng, cửa mở ra, ŧıểυ Hồng bước vào.
"Lão sư." ŧıểυ Hồng khóa cửa lại, sau đó xoay người lại nhìn Trần Thiên Minh, cười nói.
"ŧıểυ Hồng, là em đó hả, em ăn chưa?"
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng đến, thế là xoay người lại nói với nó.
ŧıểυ Hồng gật đầu, nói: "Em ăn rồi, em sợ là nếu ăn cơm cùng thầy thì nói không được bao nhiêu, cho nên em ăn xong rồi mới tới. Lão sư, thầy ăn chưa?" ŧıểυ Hồng vừa nói vừa bước tới đứng cạnh Trần Thiên Minh.
ŧıểυ Hồng đứng ở cạnh Trần Thiên Minh, hắn chỉ cảm thấy một mùi hương
thiếu nữ phả vào mũi mình, khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh hơn, loại mùi thơm của thiếu nữ và hương vị của đàn bà thành thục hoàn toàn khác nhau, đàn bà thành thục có thể là xịt nước hoa gì đó, nhưng loại mùi thơm thiếu nữ này lại tự nhiên mà có, khiến cho người ta ngửi thấy rồi lại muốn hít thêm mấy cái.
"Lão sư, người ta đang hỏi thầy đó, sao thầy không trả lời."
ŧıểυ Hồng
thấy mình nói chuyện với Trần Thiên Minh nhưng hắn lại không trả lời.
Mày sao vậy, sao định lực càng ngày càng kém thế. Trần Thiên Minh thầm mắng mình.
"Lão sư, mấy ngày nay không gặp thầy, em nhớ thầy muốn chết, gọi điện cho thầy thì máy của thầy lại tắt, hại em lo lắng mấy ngày, thầy hư lắm."
ŧıểυ Hồng vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Minh mà lắc, giống như có chút tức giận.
"Thầy có chút việc, điện thoại di động sau đó lại hết pin, ŧıểυ Hồng, em đừng tức giận, em mau qua bên kia ngồi đi, cứ đứng thế này không hay đâu." Trần Thiên Minh nói với ŧıểυ Hồng.
"Không, em chủ muốn ở cùng thầy thôi."
ŧıểυ Hồng vừa nói vừa dựa vào người Trần Thiên Minh, cặp vυ" mềm ép lên đầu hắn, khiến tim Trần Thiên Minh đột nhiên lại nhảy thót lên.
"Đừng, ŧıểυ Hồng, em đừng như vậy." Trần Thiên Minh nói khẽ,
Hiện tại, hắn không biết mình cự tuyệt thì tốt hơn hay là đứng dậy tốt hơn, chỉ là, hắn cảm thấy mình hình như có chút thích thú cặp vυ" non trước ngực ŧıểυ Hồng thì phải, đặc biệt là cảm giác chỗ đó áp lên người mình, phối hợp với mùi thơm thiếu nữ trên người ŧıểυ Hồng, khiến hắn cảm thấy mình giống như đang phê phê.
"Hừ, thầy không thích em sao."
Thấy Trần Thiên Minh cự tuyệt, ŧıểυ Hồng thương tâm nói.
"Thích, ai nói thầy không thích em."
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng dường như rất thương tâm, vội vàng dỗ dành nó. Ài, con gái bây giờ cứ hết người này đến người kia quấn lấy mình, thật là đau đầu quá đi.
ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh nói vậy, mừng rỡ như điên, mỉm cười tươi rói, nói:
"Thật ư, lão sư, em biết là thầy cũng thích em mà. Em mệt rồi, buổi chiều còn có tiết, lão sư, thầy cho em ngồi đi." ŧıểυ Hồng phân trần, rồi ngồi lên đùi ŧıểυ.
"Em..." Trần Thiên Minh vốn định đứng dậy, nhưng đùi của mình bị ŧıểυ Hồng ngồi lên rồi, sao dám đứng dậy nữa, như thế thì ŧıểυ Hồng sẽ ngã xuống mất.
ŧıểυ Hồng cúi đầu, đỏ mặt nó với Trần Thiên Minh:
"Lão sư, ngồi trên đùi thầy thật là thích! Em sau này phải ngồi thường xuyên hơn mới được." Nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Trời ạ, em hiện tại ngồi thế này đã làm thầy sợ lắm rồi, em sau này còn muốn ngồi thường xuyên! Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu khổ.
Mông của ŧıểυ Hồng tuy nhỏ, nhưng lại ngồi trên đùi mình, mình còn cảm thấy nó mềm mềm mà lại có tính đàn hồi. Đặc biệt là hiện tại ŧıểυ Hồng còn dựa vào ngực mình, cùng mình vô cùng thân mật.
"ŧıểυ Hồng, chúng ta thế này không được đâu, đây là trường học."
Trần Thiên Minh tình ý sâu xa nói với ŧıểυ Hồng. Nếu như để người khác thấy mình là ŧıểυ Hồng như thế này, mịnh thực sự trở thành lưu manh lão sư đó!
"Lão sư, em hiểu ý thầy, thầy nói là ở trường học thì không được như thế này, còn ở nhà thầy thì có thể, nhưng vừa rồi lúc em vào đã cố ý khóa cửa lại rồi, không ai có thể vào được đâu, thầy yên tâm đi." ŧıểυ Hồng lắc đầu, an ủi Trần Thiên Minh.
"Đúng rồi, lão sư, thầy ôm em đi được không? Em thấy tình nhân trên TV đều như vậy, nữ ngồi lên đùi nam, nam nhẹ nhàng ôm lấy nữ, thật là lãng mạn!"
Đầu hắn phình to ra rồi, yêu cầu của ŧıểυ Hồng không phải là càng ngày càng to gan sao? Nếu như mình ôm nó, nó lại bảo mình sờ nó, nếu mình sờ nó, nó lại bảo mình cởi quần áo nó ra, sau đó làm chuyện trai gái. Ở đây thì sao mà làm được?
Trần Thiên Minh nhìn xung quanh, lại tiếp tục nghĩ, nếu như làm trên cái ghế gấp dài của Lý Hân Di thì chắc là có thể, nhưng, mình không phải đã nói là muốn ŧıểυ Hồng phải lên đại học thì mới làm thế sao? Sao mày không chịu thủ tín hả? Trần Thiên Minh thầm mắng chính mình.
"Đúng vậy, lão sư, thầy ôm em đi, có được không?" ŧıểυ Hồng nói như cầu xin Trần Thiên Minh.
"Không được." Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu,
Nếu như lập trường của mình không kiên định, thì ở thời ngày xưa nhất định mình sẽ làm một Hán gian rồi.
"Đi mà, lão sư, lãng mạn một chút thôi mà, người ta còn chưa từng được lãn mạn mà!" ŧıểυ Hồng lắc lắc mình, nũng nịu với Trần Thiên Minh.
Thì ra, thân thể của ŧıểυ Hồng đang ngồi trên đùi hắn cứ lay động, cái mông của nó cũng lắc theo, hơn nữa như vậy rất dễ khiến cho thứ đó của hắn nảy sinh phản ứng,
"ŧıểυ Hồng, em đừng vậy mà, đừng..." Trần Thiên Minh nói với vẻ mặt đau khổ.
ŧıểυ Hồng cứ dùng cái mông của nó cạ cạ vào chỗ đó của mình, càng cạ càng khiến cho chỗ đó hưng phấn, phỏng chừng hiện tại đã vô cùng "tức giận rồi", nếu như không phải là cái mông của ŧıểυ Hồng đang đè lên nó, nó chắc đã dựng đứng lên mất.
Nếu như mình mà không đáp ứng, xem ra ŧıểυ Hồng sẽ khiến cho thằng em của mình phá rách cái quần mà dựng ngược lên mất.
"Lão sư, thầy thật là tốt với em." ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh đáp ứng yêu cầu của mình, vui vẻ cười nói.
Vì thế, Trần Thiên Minh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lần thân thể mềm mại của ŧıểυ Hồng, hương thơm của thiếu nữ càng ùa vào mũi hắn.
"Lão sư, thầy ôm chặt hơn một chút đi, thầy cứ như thế này thì người ta sẽ ngã xuống đó." ŧıểυ Hồng hạnh phúc nói.
Nó được cánh tay to khỏe của Trần Thiên Minh ôm lấy, cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu như Trần Thiên Minh có thể cả đời ôm mình, vậy thì thật tốt quá.
Trần Thiên Minh đành phải dùng lực ôm lấy ŧıểυ Hồng, hiện tại, hắn cảm thấy thật vô cùng khó chịu, mình ôm một cô bé, hơn nữa cô bé còn đang ngồi lên đùi mình, dùng cái mông không ngừng cọ sạt thằng em của mình, khiến cho thằng em sắp sửa phát điên lên rồi.
"ŧıểυ Hồng, em hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì sang bên đó ngồi đi?"
Trần Thiên Minh chỉ vào chiếc ghế ở bên kia. Nếu cứ tiếp tục thế này, mình e rằng là không thể khống chế nổi bản thân, sẽ ngay ở đây mà làm chuyện đó với ŧıểυ Hồng.
"Em thích ngồi trên đùi thầy cơ, lão sư, thầy ghét em lắm à? Không thích em ngồi lên đùi thầy sao?"
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng đau lòng, tim hắn cũng tê tái theo, vội vàng an ủi ŧıểυ Hồng:
"Thầy nào có ghét em, cô bé ngốc ạ, thầy chỉ là sợ em ngồi trên đùi thầy lâu thì sẽ mỏi thôi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cười.
"Lão sư, em biết là thầy yêu em nhất mà, cho nên, em sau này cũng muốn làm người tối nhất đối với thầy."
ŧıểυ Hồng đột nhiên quay người lại, hôn một cái lên mặt Trần Thiên Minh, cười rất ngọt ngào.
Động tác này của ŧıểυ Hồng, càng khiến cho cái mông của nọ càng động mạnh, do đó càng ma sát thằng em của Trần Thiên Minh mạnh hơn. Thằng em của Trần Thiên Minh vốn đã rất cứng, dưới động tác này của ŧıểυ Hồng, thì càng cứng hơn, lập tức dựng lên, húc vào mông ŧıểυ Hồng.
"A!" Trần Thiên Minh thực sự là không thể khống chế nổi nữa nên bật ra tiếng rên khe khẽ, thằng em của mình được ŧıểυ Hồng làm cho sướиɠ tê người, sướиɠ nhe cả răng.
"Lão sư, thầy sao vậy?"
ŧıểυ Hồng vẫn chưa phát hiện cái đó của Trần Thiên Minh đang húc vào mông mình, thế lại,nó lại quay người lại, cặp vυ" nón lại áp lên người Trần Thiên Minh.
"ŧıểυ Hồng, em đừng cử động, em còn động nữa là phía dưới của thầy không chịu nổi đâu."
Đặc biệt là cặp vυ" của ŧıểυ Hồng hiện tại đang ép lên ngực mình, thế này thì có khác nào lửa đổ thêm dầu đâu? Vốn Trần Thiên Minh không muốn nói ra, nhưng hiện tại hắn thực sự nhịn không được nữa rồi, nếu như cứ để ŧıểυ Hồng làm động tác đó, hắn thực sự sẽ bắn ra mất.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, ŧıểυ Hồng rốt cục cũng hiểu ra. Đồng thời hiện tại nó cũng cảm giác được thằng em của Trần Thiên Minh đang cứng ngắc, nó đỏ mặt không dám cử động, cũng không dám đứng dậy.
Trần Thiên Minh thấy bộ dạng đó của ŧıểυ Hồng, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Thầm nghĩ, ŧıểυ Hồng dẫu sao cũng còn nhỏ, mình sao có thể ở trước mặt nó mà nói ra câu đó? Như vậy thì quá có lỗi với ŧıểυ Hồng rồi, hiện tại ŧıểυ Hồng không nói gì, có thể là nó đã tức giận.
Thế là, Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, ŧıểυ Hồng hiện tại đang cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, ngực nó tuy không lớn, nhưng lại cao vút, vô cùng trêu ngươi. Nó mặc kiểu quần áo con gái bình thường, T-shirt, nhưng không rộng cũng không bó, vừ hay làm nổi bật những đường cong của nó.
Nhìn đường con ở trước ngực ŧıểυ Hồng, cao thấp phân minh, hơn nữa y phục ở giữa đoạn cao thấp lại bó sát vào ngực, Trần Thiên Minh biết rằng ŧıểυ Hồng mặc loại áo lót không có lớp đệm, loại áo lót này, giúp cho chỗ đó của con gái phát dục đặc biệt tốt, hơn nữa, nếu như mình bóp nó, thì tốt đa có thể cảm nhận được cái áo lót cứng ngắc ở bên trong mà thôi.
"ŧıểυ Hồng, em đừng tức giận thầy, thầy biết là thầy không tốt, thầy sau này không nói vậy nữa."
Trần Thiên Minh cũng không biết biết là mình phải giải thích như thế nào thì mới khiến ŧıểυ Hồng không tức giận.
Kỳ thực, cái này cũng không thể trách mình được, nếu như cứ để cho mông của ŧıểυ Hồng cạ vào thằng em ở bên dưới, thì nó thực sự sẽ phát hỏa mất, đến lúc đó thì hậu quả khó mà gánh nổi.
Đột nhiên, ŧıểυ Hồng ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, xấu hổ nói với Trần Thiên Minh:
"Lão sư ngươi, thầy có phải là rất muốn em không? Nếu, nếu như thầy muốn, vậy, tối thử bảy cuối tuần em sẽ tới chỗ thầy, được không?"
Nói xong, nó càng cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn vào Trần Thiên Minh.