“Thầy Trần, anh dạy lớp nào?” Hôm nay Hà Đào tràn trề sinh lực. Người đẹp cùng dáng đẹp là điều quan trọng nhất, cho nên dù mặc áo quần gì thì trông cũng đẹp.
Hôm nay Hà Đào đang mặc một chiếc áo T-shirt nhỏ màu trắng, một chiếc quần màu đen,chẳng qua chiếc T-shirt nhỏ này chẳng thể che đậy nổi bộ ngực cao ngất, cặp mông vểnh lên làm cho yết hầu Trần Thiên Minh phát hỏa, thật muốn tiến đến vỗ lên trên đấy, sờ một cái. Đặc biệt ngày đó chính hắn đã chứng kiến Hà Đào mặc đồ lót ba mảnh, hắn biết nơi đây mê người đến như thế nào.
“À, cô Hà, ngày đó thật cám ơn cô quá. Cô đã mua đồ ăn trở về sao?” Trần Thiên Minh không còn dám nhìn Hà Đào nữa, sợ mình nhịn không được lại muốn đem mỹ nữ lên giường,như vậy thì khác gì cầm thú chứ.
“Chuyện đó không cần nhắc làm gì. Diệp Đại Vĩ là một kẻ keo kiệt, đều là vì tôi nên mới sinh chuyện. À, thầy Trần, hôm nay tôi không để ý, mua rất nhiều đồ ăn,giữa trưa anh qua chỗ tôi cùng ăn nha!” Hà Đào cũng không biết là vì sao, mỗi khi gặp lại Trần Thiên Minh thì mình lại muốn chú ý hắn hơn một chút, đặc biết là vì mình làm hắn phải chịu ủy khuất, hắn lại không hề nói gì. Điều này làm cho nàng lại càng thêm kính trọng hắn, dường như Trần Thiên Minh còn có điều gì đó đặc biệt.
“Cái này, chuyện này là sao chứ?” Hôm nay như thế nào, buổi sáng có ŧıểυ mỹ nữ mua bữa sáng, hiện giờ lại có đại mỹ nữ làm cơm trưa, đây quả thật là một ngày tốt.Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh thật sự tiêu tan mọi tức giận, tự cười một cách ngu ngốc.
“Có được hay không?” Hà Đào như đang làm nũng. Phụ nữ, đặc biệt là mỹ nữ dùng chiêu làm nũng, đó chính là vũ khí trí mạng của nam nhân, bất kể ngươi luyện công phu gì (nɠɵạı trừ Quỳ hoa bảo điển), đểu không thể thoát khỏi.
“Được, được” Bộ dạng này của Hà Đào lại càng thêm phần xinh đẹp, Trần Thiên Minh nhìn đến ngây ngốc. Còn việc đi dạy, ngắm mỹ nữ vẫn quan trọng hơn, dù sao như vậy cũng đáng mấy trăm đồng tiền lương.
“Anh, anh còn nhìn cái gì, không cần đi dạy sao?” Hà Đào thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Trần Thiên Minh, nhịn không được sẵng giọng nói.
“Mẹ của ta ơi! Đúng rồi, phải đi dạy thôi!” Trần Thiên Minh mới phát hiện chính mình có bao nhiêu ngốc đều lộ ra, nếu không đi, một lát lại càng ngốc. Hắn chính là giáo viên nhân dân ưu tú, phải giữ uy phong cho mình.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trần Thiên Minh chẳng khác gì đang chạy trốn, Hà Đào cười đến toàn thân run run, nàng còn hô một tiếng: “Nhớ kỹ tan học qua đây ăn cơm!”
“Cốc, cốc, cốc, cô Hà” Không nghe ai nói gì. Trần Thiên Minh hô lên vài tiếng, thấy chưa có ai trả lời, nhìn thấy cánh cửa không đóng chặt, hẳn liền tự đẩy cửa bước vào.
Một mùi hương từ phòng bếp tỏa đến, trong âm thanh truyền đến, hắn nghe được tiếng của Hà Đào.
Nghĩ đến dạy xong có thể cùng mỹ nữ ăn cơm,hay là cùng mỹ nữ nấu cơm, thật sự là một hưởng thụ cực lớn. Trần Thiên Minh vừa vào đến ŧıểυ khuê phòng của Hà Đào, bỗng nhiên hắn phát hiện một bộ nội y viền ren bằng tơ tằm màu hồng đào trên đầu giường của Hà Đào, đặc biệt cuốn hút mê người.
“Anh dạy xong, mau rửa tay một lát nữa có thể ăn cơm” Hà Đào bưng theo một khay thức ăn từ phòng bếp đi ra. Nàng phát hiện Trần Thiên Minh đang thích thú nhìn chằm chằm vào chiếc nội y trên giường, “A” lên một tiếng, nàng vội buông thức ăn xuống, chạy đến bên giường thu lại chiếc nội y.
Hà Đào quay đầu lại nhìn thấy Trần Thiên Minh đang cười khoái chí, nàng mặt đỏ hồng lên, hừ một tiếng, nói: “Còn không rửa tay, lát nữa còn ăn cơm”.
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói vậy, cũng liền theo nàng đi vào trong bếp.
Phòng bếp vốn đã nhỏ, bây giờ lại có hai người, không gian lại càng thêm nhỏ.
Trần Thiên Minh nghiêng mình, muốn vòng qua Hà Đào mà đi tới bồn rửa tay. Bởi vì trong phòng bếp rất hẹp, bên dưới Trần Thiên Minh đột nhiên dài ra chạm phải phần mông cực kỳ co dãn của Hà Đào.
A, Trần Thiên Minh cố hít một hơi, cái này làm cho người ta nhịn không được mà.
Hà Đào không biết đụng phải mình chính bên dưới là cái vật kỳ quái gì của Trần Thiên Minh, tưởng là địa phương khác, cho nên cái mông vẫn cạ cạ, do nơi đây quá nhỏ, tới một chút, lại trở lại nguyên vị trí cũ.
Hà Đào rốt cuộc phát hiện có cái cứng cứng ở phía sau nàng là cái gì, nhưng nó cũng khiến nàng loạn tâm một hồi, bên dưới còn có chút không thoải mái, làm sao di chuyển được.
“A!” Hà Đào kêu lên một tiếng. Trên nồi chảo mỡ bắn tung tóe, bắn vào tay nàng.
Trần Thiên Minh nhìn tay của Hà Đào, hai tay ôm lấy, nắm lấy tay của Hà Đào hỏi: “Cô Hà, tay cô có sao không?”
Lúc này Hà Đào cảm thấy vật cứng rắn phía dưới Trần Thiên Minh đang chĩa mạnh hơn, một mùi hương của nam nhân truyền đến nàng. Hai tay của Trần Thiên Minh, dường như cố ý hay vô tình mà ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn của nàng ôm thật chặt, hai tay còn ép vào hai bên phong nhũ, chính mình muốn đẩy tay hắn ra, nhưng lại như không có khí lực, nếu như Trần Thiên Minh không ôm lấy mình, sợ rằng mình đã té xuống. Nàng chưa bao giờ để cho nam nhân nào ôm qua như vậy, có một loại cảm giác bất đồng, làm cho nàng vừa muốn lại vừa không.
Trần Thiên Minh cũng cảm giác được sự khác thường nơi Hà Đào, vừa mới bắt đầu hắn cũng chỉ nhìn cánh tay trắng nõn nhỏ bé của Hà Đào, sau khi phát hiện không có gì trở ngại, lại biết mình đã phạm phải một hành động không tệ. Hắn đã ôm lấy thân thể Hà Đào, phong nhũ cao ngất kia tuy ôm chưa tới, nhưng hai tay lại ép ở hai bên phong nhũ, cảm giác phi thường mềm mại. Hai bàn tay cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cũng tùy ý để Trần Thiên Minh nắm bắt.
“Hừm, dường như có mùi gì đó” Trần Thiên Minh quan sát xung quanh rồi nói.
“A! Thức ăn cháy rồi!” Hà Đào cũng ngửi được mùi khét từ nồi chảo truyền đến, nàng lập tức dùng lực, đẩy Trần Thiên Minh ra, tức giận hé môi nói.
“Đều là do anh gây họa” Bây giờ Hà Đào đã khôi phục được một chút lý trí, nàng thẹn thùng đá Trần Thiên Minh một cước, nói: “Anh đi ra ngoài cho em, không nên ở đây làm thêm loạn.”
Trần Thiên Minh biết vừa rồi đã làm hơi quá, liền nhân cơ hội chạy khỏi bếp.
“Có rửa tay không?” Hà Đào nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Trần Thiên Minh, cảm thấy một đá của mình vừa rồi có chút hơi quá.
“Rửa. Tôi, tôi vừa rồi không phải cố ý” Hiện giờ Trần Thiên Minh có chút sợ Hà Đào, ai bảo vừa rồi mình không thể không chế được chính mình.
“Anh còn nói? Anh ra ngoài ngay cho em”.
Trần Thiên Minh vừa nghe Hà Đào nói như vậy, không dám nói lại tiếng nào.
Hà Đào thấy bộ dạng Trần Thiên Minh dường như có chút sợ hãi, cười cười, nói: “Ăn cơm đi thôi”.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng. “Muốn tôi đi đóng cửa không?” Trần Thiên Minh còn nhớ rõ câu của Hà Đào: “Về sau chúng ta ăn cơm thì phải đóng cửa, không cho người ngoài quấy rầy”.
“Đóng thì đóng, không đóng thì không đóng, hỏi em làm gì!” Hà Đào cũng nhớ tới lúc trước mình đã từng nói như vậy.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không hề tức giận, liền đóng cửa lại, nói: “Tôi sau này đều có thể đến đây ăn cơm à?” Nếu như mỗi ngày có thể cùng mỹ nữ ăn cơm, điều này thật sự là một hạnh phúc lớn với Trần Thiên Minh.
“Anh nghĩ tốt quá vậy!” Hà Đào hướng Trần Thiên Minh liếc mắt một cái. Nhìn ánh mắt thất vọng của Trần Thiên Minh, Hà Đào bổ sung thêm một câu: “Chân ở trên người của anh, anh chừng nào muốn đến đây ăn cơm thì người nào cản anh được”.
Trần Thiên Minh nghe câu này, thiếu chút nữa phun thức ăn ở trong miệng ra. “Không ngăn cản ta, chính là nói ta có thể đến ăn cơm” Trần Thiên Minh muốn kêu lớn một tiếng thật to, hôm nay mình làm sao vậy, chuyện tốt gì cũng có.
“Ăn cơm thì có thể, nhưng ăn một bữa cơm phải trả năm mươi đồng, anh lo được không!” Hà Đào thấy bộ dạng cao hứng của Trần Thiên Minh, nàng cũng phì cười liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, lại hung hăng đá Trần Thiên Minh một cước rồi tiếp tục ăn cơm.