Khi Trần Thiên Minh mang nước ra đã thấy trên đầu giường ŧıểυ Trữ đặt một ít quần áo, có thể trong lúc hắn vô nhà vệ sinh nàng đã lấy ra. Trần Thiên Minh đem nước đặt trên bàn sau đó lấy ghế đặt ở đầu giường ŧıểυ Trữ, rồi để chậu rửa mặt lên.
“ŧıểυ Trữ, em đưa chìa khóa nhà của em cho anh.” Nói xong Trần Thiên Minh chìa tay ra.
“Anh muốn chìa khóa nhà làm gì?” ŧıểυ Trữ khó hiểu nói.
''Trần Thiên Minh hắn muốn chìa khóa của mình, về sau còn có thể tìm mình không? ''
Nghĩ vậy, ŧıểυ Trữ đỏ mặt, quan hệ của nàng và hắn chưa đến mức giao chìa khóa nhà cho hắn.
“Em không phải muốn tắm sao? Anh ra ngoài trước, khi nào xong em điện thoại cho anh, anh dùng chìa khóa mở cửa vào.” Trần Thiên Minh nói rõ.
Tuy hắn rất muốn giúp ŧıểυ Trữ tắm rửa, muốn xem hai vυ" đầy đặn cùng làm da trắng hồng của nàng, nhưng sự tình như vậy thì mình không thể làm, ít nhất bây giờ hắn vẫn là một chính nhân quân tử, không thể làm như vậy đối với ŧıểυ Trữ. Hơn nữa, ŧıểυ Trữ cũng không cho mình xem nàng tắm rửa, chi bằng mình bước ra trước, tránh cho ŧıểυ Trữ khó xử.
“Úi, thì ra là vậy”.
ŧıểυ Trữ cũng nghĩ như vậy, nàng nghĩ lúc mình tắm, thì Trần Thiên Minh sẽ như thế nào, bây giờ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng lại càng vì hành động của Trần Thiên Minh mà cảm động. Mình trước kia cứ nghĩ Trần Thiên Minh là sắc lang, không thể ngờ anh ấy lại là một chính nhân quân tử.
ŧıểυ Trữ thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nếu theo lời mình, hình như không được hay. Nàng nghĩ một chút, nói với Trần Thiên Minh:
“Anh không cần ra ngoài, em tin anh, anh cứ xem TV đi, em không gọi thì anh không được quay lại đó.”
Nói xong mặt ŧıểυ Trữ lại đỏ lên, nàng cũng không biết tại sao mình nói như vậy, hiện tại nàng chỉ biết là nàng tin tưởng Trần Thiên Minh. Nhưng nàng lại có ý nghĩ, nếu Trần Thiên Minh quay đầu lại, mình phải làm sao?
Trần Thiên Minh nghe ŧıểυ Trữ nói những lời tín nhiệm mình thì phi thường cảm động, mặc dù mình đối với ŧıểυ Trữ có ý đồ, nhưng hiện tại ŧıểυ Trữ tin mình như vậy, mình cũng không thể làm việc có lỗi với nàng.
“ŧıểυ Trữ em yên tâm, em không gọi anh tuyệt đối sẽ không quay đầu.”
“Ưm, bây giờ anh quay lại đi, em phải tắm.” ŧıểυ Trữ đỏ mặt nói lí nhí.
Trần Thiên Minh nghe xong vội xoay người lại, làm bộ như đang xem TV.
Tuy Trần Thiên Minh quay lại xem TV, nhưng âm thanh phía sau hắn vẫn nghe rõ mồn một. Hắn nghe thấy hình như là tiếng ŧıểυ Trữ đang cởi quần áo. Nghĩ đến ŧıểυ Trữ đang cởi quần áo, trong lòng Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng hưng phấn, da thịt trơn láng cùng hai vυ" cao ngất, hắn rất muốn nhìn, nếu bây giờ mà quay lại là có thể thấy ngay thứ mà mình luôn muốn nhìn.
''Nhưng không được, không thể làm như vậy, ŧıểυ Trữ tin mình mà ''. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Đinh đông…” Là tiếng giọt nước rơi, Trần Thiên Minh nghe được, do ŧıểυ Trữ dùng cái khăn mặt màu hồng, tiếng nước là do nước từ khăn rơi xuống chậu nước, sau đó thì bỗng yên tĩnh trở lại.
Tuy không có tiếng động nhưng Trần Thiên Minh biết rõ hiện giờ ŧıểυ Trữ đang lau rửa thân thể, nàng nhất định là đang chà sát làn da trắng mịn, còn có bộ ngực đầy đặn, đặc biệt là khi lau vùng ngực, nhất định là rất chậm, nghĩ đến ngực của ŧıểυ Trữ, Trần Thiên Minh lại hưng phấn, phía dưới của hắn cũng theo đó mà hưng phấn.
“Đinh đông…” Lại là tiếng nước vang lên, nhất định là ŧıểυ Trữ lại dùng khăn thấm nước, thay nước, sau đó lại chà sát thân thể của mình. Sau đó, không biết qua bao lâu, Trần Thiên Minh nghe ŧıểυ Trữ gọi hắn: ”Thiên Minh, anh có thể quay đầu rồi.”
Hắn nghe ŧıểυ Trữ kêu hắn quay đầu, liền lập tức quay lại. Tuy trong lòng muốn nhìn một ít gì đó nhưng hắn đã phải thất vọng, bởi hiện tại ŧıểυ Trữ đã thay xong áo, nàng đang đỏ mặt nhìn hắn. Chẳng qua, ŧıểυ Trữ còn chưa thay quần.
“Anh có thể mang thêm cho em một chậu nước không? Em còn muốn thay quần.” ŧıểυ Trữ cúi đầu nói.
Vừa thay áo phía trên, hiện giờ nàng lại muốn thay hết y phục, vì vừa rồi chà sát phía trên cảm thấy rất thoải mái nên nàng cũng muốn lau rửa phía dưới, vừa rồi nàng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Trần Thiên Minh, nhưng thấy hắn vẫn giữ lời, nên nàng yên lòng, muốn tẩy rửa hạ thân một chút.
“Em có thể tự thay quần sao?”
Trần Thiên Minh trong lòng lại chờ mong, nếu nàng bảo mình giúp thay quần, tuyệt đối là hắn tán thành cả hai chân. Dù sao chính mình cũng thích giúp người khác, đặc biệt là mỹ nữ, cho nên bây giờ hắn nghĩ mình có thể giúp ŧıểυ Trữ thay quần.
“Em có thể tự mình từ từ làm được, chân em đã khá hơn rồi, chỉ cần không chạm mạnh tới chân sẽ không sao.”
“Được rồi,anh mang cho em một chậu nước.”
Trần Thiên Minh thất vọng cầm lấy chậu nước, sau đó hướng nhà vệ sinh. Sớm biết như vậy, mình sẽ không dùng chân khí giúp ŧıểυ Trữ trị liệu nhanh vậy, nhưng nếu không chữa khỏi cho nàng mình lại càng cần đau lòng.
Ôi, mâu thuẫn, thực là mâu thuẫn. Trần Thiên Minh trong lòng thở dài.
“Lần này em muốn khăn mặt màu vàng, nhớ kỹ đó.” ŧıểυ Trữ căn dặn Trần Thiên Minh.
"Biết rồi." Trần Thiên Minh nói,
Phụ nữ thật sự là phiền toái, lau một chút, lại phải đổi khăn.
Trần Thiên Minh mang một chậu nước đi ra, tiếp theo đặt trên ghế khi nãy,
"ŧıểυ Trữ, nước ở chỗ này,"
Nói xong, hắn lại xoay người xem TV, hắn muốn nhìn thấy ŧıểυ Trữ cởi quần sau lưng mình, dùng khăn lau phía dưới, làm sao mà xem TV, từ nãy giờ, hắn cũng không biết TV đang chiếu tiết mục gì.
“Xích…xích” đây là tiếng ŧıểυ Trữ trên giường, nhất định là nàng đang cởi quần. Kỳ thật Trần Thiên Minh không cần nhìn cũng biết, là ŧıểυ Trữ nằm trên giường sau đó từ từ kéo quần xuống chân, sau đó kéo từng chân ra.
Thanh âm trên giường vang lên một chút sau đó hắn lại nghe thấy có tiếng nước, Trần Thiên Minh phỏng chừng là nàng đang tẩy rửa phía dưới. Đáng tiếc là mình không nhìn thấy nếu không nhất định là thấy một cặp đùi đẹp của ŧıểυ Trữ, thậm chí có thể thấy một ít cây cỏ của nàng, vậy thật tốt quá. Trần Thiên Minh lại tự răn đe mình, không thể nhìn, không thể nhìn.
Tiếp theo trên giường lại truyền đến tiếng động, Trần Thiên Minh biết là ŧıểυ Trữ đang thay y phục, ôi, chuyện như vậy nếu ŧıểυ Trữ để mình giúp thì đâu có phiền phức như thế.
Thanh âm rốt cục cũng ngừng lại, chỉ nghe ŧıểυ Trữ nói: “Anh có thể quay lại.””
Trần Thiên Minh nghe ŧıểυ Trữ gọi mình tới, biết cũng không còn gì đáng xem, vì thế hắn cố ý nói:
“Xong thiệt rồi sao? Anh quay lại nha.” nói còn làm bộ bất động.
“Được rồi.”
ŧıểυ Trữ trong lòng cảm thấy khác thường, nàng không thể tưởng Trần Thiên Minh trước tình cảnh như vậy mà tâm không loạn, xem ra trước kia mình quả thực hiểu lầm hắn.
Thực không thể nhìn người qua bề ngoài, giống như Thái Đông Phong vậy, chính mình cũng nghĩ hắn chính là người tốt, ai biết được, sau lưng lại nham hiểm như vậy. Hiện tại ŧıểυ Trữ lại càng có thêm hảo cảm với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh quay đầu, lưu luyến nhìn ŧıểυ Trữ, hiện tại nàng đã thay đồ xong, bên cạnh còn để lại bộ quần áo vừa thay ra.
“Anh mang giúp em chậu nước vào bên trong đi.”
Nàng nói xong, Trần Thiên Minh cũng đứng dậy đem chậu nước vào trong nhà vệ sinh.
“Thật vất vả anh quá, nếu không phải anh giúp em, em cũng không biết làm thế nào.” ŧıểυ Trữ cảm kích nhìn Trần Thiên Minh nói.
Nhìn thấy Trần Thiên Minh vì mình làm mọi việc, hiện tại nàng chỉ có thể nói với Trần Thiên Minh lời cảm ơn.
“Không có gì, làm việc vì em anh cũng vui mà. Công việc của em cũng không cần lo, anh sẽ cố gắng nghĩ cách, trước tiên phải nghỉ ngơi cho lành vết thương ở chân đã.”
Trần Thiên Minh nhìn ŧıểυ Trữ trên giường, càng nhìn càng thích, cô gái xinh đẹp như vậy sao lại không thuộc về mình chứ?
“Vừa rồi xem TV hay không?” ŧıểυ Trữ hỏi Trần Thiên Minh.
“Hay, là rất hay.” Trần Thiên Minh gật đầu nói:
“Tình yêu vừa rồi làm ta rất cảm động”
Trần Thiên Minh nói bậy bạ, dù gì ŧıểυ Trữ cũng không có xem, mình nói loạn cũng được.
“Hiện tại không phải là chiếu bóng đá sao?”
ŧıểυ Trữ nhìn thấy trên TV đang tường thuật bóng đá, kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ngây người, hiện tại chính là tranh siêu cúp bóng đá Anh, hắn sờ đầu mình nói:
“Hiện tại thì đang tường thật bóng đá, nhưng vừa rồi là phim tình cảm, phim xong thì chiếu cúp FA Anh.”
“Thì ra là như vậy, thật trùng hợp.” ŧıểυ Trữ cười nói.
“A, thực trùng hợp” Trần Thiên Minh xuất mồ hôi lạnh, hướng ŧıểυ Trữ cười nói.
“Đúng rồi, sao anh lại tới thành phố M?.” ŧıểυ Trữ kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh được chuyển đến làm thầy giáo ở thành phố này.” Trần Thiên Minh đáp.
“Anh giỏi quá, làm thầy dạy trung học ở thành phố.” ŧıểυ Trữ nói.
“Thường thôi, thường thôi. Hôm nay anh lại mua cơm trưa cho em nha?”
Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hiện tại tốt quá, đây chính là cơ hội tiếp xúc với ŧıểυ Trữ.
“Không cần đâu, bạn học của em là ŧıểυ Phiêu, cô ấy nói lát nữa sẽ đến chơi với em hai ngày, em vừa nghĩ, sẵn tiện cô ấy sẽ chăm sóc em hai ngày, nên không cần phiền anh nữa.” ŧıểυ Trữ lắc đầu nói.
Phiền phức cho Trần Thiên Minh, nàng có chút ngượng ngùng, loại phiền phức này thật rất không thuận tiện, hay là mình nhờ bạn học ŧıểυ Phiêu đến là được.
“Vậy tốt rồi.” Trần Thiên Minh nói thế nhưng trong lòng kêu thảm thiết,
ŧıểυ Phiêu không biết ở đâu lòi ra, chính mình chăm sóc ŧıểυ Trữ không được sao? Nàng đến làm gì? Nghĩ đến việc ŧıểυ Phiêu sắp tới, chính mình cũng phải đi rồi.
.............
Tối nay, Trần Thiên Minh muốn uống rượu chúc mừng một chút, người ta nói, lúc buồn cũng muốn uống rượu, lúc cao hứng cũng giống vậy, cũng muốn uống rượu. Hiện tại, ŧıểυ Trữ không hề giận hắn, còn thỉnh thoảng gọi điện cho hắn, đây là sự tình rất đáng chúc mừng. Nên hắn muốn đến quán bar của Phạm Văn Đình uống chút rượu, nói gì thì cũng lâu quá hắn chưa gặp Phạm Văn Đình, nên có chút nhớ nàng. Nghĩ lúc trước lúc mình say, lại không ăn miếng thịt để bên bên cạnh, Trần Thiên Minh trong lòng rất hối hận, ôi thực là, uống say một lần thành thiên cổ hận nha.
Hắn đẩy cửa quán bar, tiến vào, một giọng nữ nhân dễ nghe truyền vào tai hắn:
“Tiên sinh, hoan nghênh đến chơi!”
Nghe được tiếng hoan nghênh, Trần Thiên Minh biết rõ đây là nhân viện phục vụ hoan nghênh hắn.
“Cám ơn đã hoan nghênh”
Trần Thiên Minh cũng lịch sự đáp lại cô phục vụ và liếc nhìn nàng. Nhưng vừa thấy lại làm Trần Thiên Minh ngây người.