Lưu Manh Lão Sư

Chương 262: Bắt Gặp

Trước Sau

break
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, đỏ mặt nói: “Anh, anh là đồ lưu manh”.

Nói xong, nàng còn không tình nguyện uốn éo thân thể mình vài lần. Nàng cử động thân thể, thì tất nhiên hương đồn cũng di chuyển.

Giờ đây Trần Thiên Minh sảng khoái vô cùng. Bởi vì, không biết là Hà Đào cố ý hay vô tình, hương đồn của nàng ở trên đùi hắn cọ xát qua lại, làm cho thằng nhỏ của Trần Thiên Minh vốn đã ngẩng đầu phía dưới. Giờ lại nhè nhẹ mà chống lên hương đồn của Hào Đào.

Hắn cứ như thế mà ôm chặt Hà Đào, động tác thân mật như vậy hắn đã mơ

mộng rất lâu rồi, giờ đây có thể ôm Hà Đào như vậy, hắn làm sao mà không kích động đây?

“Anh buông tay, được không?” Hà Đào nhỏ giọng nói.

“Không được, em cứ ngồi như vậy đi, anh chịu được, anh không thấy mệt

đâu”. Trần Thiên Minh nhẹ giọng nói.

Bây giờ hắn cảm nhận trong lòng mình là một khối cực mềm mại, cực kỳ thoải mái.

“Anh… đã ôm bao nhiêu cô gái như thế này hả?”

Hà Đào đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh, âm thanh nàng mang theo sự chua xót.

“Không! Không có, trừ em ra, anh chưa từng ôm cô gái nào như vậy”.

Trần Thiên Minh không chút nào chột dạ, quả thật hắn chưa từng ôm cô gái nào như vậy.

“Anh không lừa dối em chứ?” Hà Đào nói với giọng điệu không tin.

“Thật mà, anh không có lừa em”.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Bây giờ, hắn không dám đưa tay vuốt ve, hắn sợ làm Hà Đào tức giận.

“Mỹ Cầm giờ ra sao?” Hà Đào đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.

“Nàng bây giờ ở cùng một nơi với mẹ anh, bởi vì tại huyện J có sự tình sự kẻ thù trả thù cho nên để bọn họ quay về nông thôn ở một thời gian”.

Trần Thiên Minh nói.

“Vậy chuyện của anh giải quyết như thế nào?” Hà Đào tiếp tục hỏi.

“Đã giải quyết xong rồi, khách sạn ở huyện J của anh đã bán rồi, anh bây giờ là một kẻ nghèo kiết xác. Ài!” Trần Thiên Minh cố ý nói

“Nghèo kiết xác thì nghèo kiết xác, anh cũng không phải không biết, em

không phải là một kẻ tham tiền”.

Hà Đào dường như muốn phân bua điều gì đó.

“Nhưng mà, anh sẽ tiếp tục kiếm tiền, anh sẽ không để nữ nhân của mình

phải chịu khổ”. Trần Thiên Minh kiên định nói.

Làm một nam nhân, nếu như để cho nữ nhân của mình phải chịu khổ, thì nam nhân đó thật là vô dụng.

“Vậy anh phải cẩn thận đó”. Hà Đào lo lắng nói.

“Anh sẽ cẩn thận, chỉ là nhiều khi cảm thấy mệt mỏi, muốn vui vẻ thoải mái ở cùng nữ nhân của mình. Nhưng mà, em lại không ở bên anh. Ôi! Trong lòng mệt mỏi, mới là mệt mỏi lớn nhất!” Trần Thiên Minh thở dài một hơi, nói.

“Thiên Minh…” Hà Đào khẽ gọi tên Trần Thiên Minh, rồi không nói gì thêm.

Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào kêu tên mình, vội vàng ôm nàng vào sát

hơn, cảm nhận thân thể mềm mại của Hà Đào. Hắn từ từ di chuyển bàn tay,

muốn chạm vào bộ ngực đầy đặn của Hà Đào. Dù sao, nơi này là nơi mà mình đã muốn thám hiểm từ lâu.

Dường như Hà Đào không có để ý đến, cứ để cho tay của Trần Thiên Minh chậm rãi đi lên. Cuối cùng, tay Trần Thiên Minh đã mon men tới tới được bên đôi thỏ ngọc của Hà Đào, hắn nhẹ nhàng đưa tay áp lên một bên song phong của nàng.

Cảm giác mềm mại co giãn làm cho tim hắn đập thình thịch, hơn nữa càng làm cho hắn vui mừng chính là hình như Hà Đào không ý ngăn cản động tác của hắn.

Thật ra, Hà Đào đã cảm nhận được Trần Thiên Minh đang động tay động chân. Nhưng mà, trong lòng nàng lúc này cũng đang rất mâu thuẫn, nên ngăn Trần Thiên Minh lại hay là để cho hắn tiếp tục đây?

Hơn nữa, khi Trần Thiên Minh chạm vào địa phương phong mãn của nàng, thì trong lòng nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ, giống như bản thân nàng vô cùng khát vọng Trần Thiên Minh vào vậy.

Trần Thiên Minh tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi tuyết lê đầy đặn của Hà Đào, ngoài ra còn nhẹ nhàng day cái mông để cho thằng em phía dưới cũng được vuốt ve hương đồn của nàng.

Làm những động tác đó khiến cho hắn cảm thân thể càng lúc càng nóng bỏng, giống như bị lửa thiêu đốt vậy.

Mịa, vậy là sao nhỉ? Không cảm thấy chút thoải mát nào. Trần Thiên Minh trong lòng thầm chửi.

Hà Đào cũng cảm nhận được thằng em cứng rắn của Trần Thiên Minh. Hắn…

cái thứ hại người của hắn còn đang chống vào mông mình. Điều này làm cho nàng vừa xấu hổ vừa lo lắng. Xấu hổ là vì thân thể nàng không hề bài xích những động tác đó của Trần Thiên Minh, hơn nữa rất thích những động tác như vậy, nàng cảm thấy lòng mình như bị lửa thiêu đốt.

Càng làm nàng sốt ruột chính là: Trần Thiên Minh sao có thể làm vậy với mình, hắn… hắn không sợ mình tức giận ư? Nhưng mà, bản thân mình giờ đây đâu còn cái khí thế thường ngày nữa?

Bây giờ Trần Thiên Minh cảm thấy sảng khoái vô cùng, tay ở phía trên được vuốt ve thỏ ngọc của Hà Đào, phía dưới thì ŧıểυ huynh đệ nhẹ nhàng đâm vào hương đồn.

Ôi, nếu như có thể đi vào nhị hoa của nàng, như vậy mới thật là sung sướиɠ! Trần Thiên Minh hưng phấn mà nghĩ thầm.

Đúng rồi, dù sao giờ đây Hà Đào cũng không phản đối, chi bằng mình mạnh mẽ xoa bóp bộ ngực đầy đặn của nàng, cứ nhẹ nhàng vuốt ve thế này không đã ghiền a!

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh nâng tay cao lên, chuẩn bị áp mạnh lên đôi thỏ ngọc, nếu như từ chính giữa đi xuống, chắc hẳn sẽ sướиɠ hơn gấp trăm so với chỉ nhẹ nhàng chạm bên cạnh. Hắc hắc!

Đang lúc Trần Thiên Minh chuẩn bị áp xuống. “Cộc” một tiếng, thanh âm mớ khóa cửa vang lên, sau cánh cửa bị mở ra.

Hà Đào phát hiện có người tiến vào, lập tức mặt đỏ lựng sau đó đứng lên, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của mình. Trần Thiên Minh cũng vội vàng đứng dậy, hắn muốn nhìn xem là ai vào, không phải mình đã khóa cửa rồi sao?

Ặc! Là Lý Hân Di, Trần Thiên Minh đã hiểu ra, trách không được! Cửa này Lý Hân Di cũng có khóa, nàng cũng có thể mở.

Lý Hân Di nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Hà Đào, còn Trần Thiên Minh lại bối rồi, bọn họ lại ở gần nhau như vậy, thông minh như nàng làm sao mà không hiểu được chuyện gì đã xảy ra chứ?

Lúc này, sắc mặt của nàng đột nhiên tối sầm lại, dường rất không vui. Nhưng mà, nàng vẫn mỉm cười cùng Trần Thiên Minh và Hà Đào:

“Chào buổi chiều!”

“Lý thư ký, chào cô”.

Hà Đào vội vàng cầm lấy túi của mình, nói với Lý Hân Di một câu, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, liền vội vàng rời đi.

“Hân Di, em tới sớm thật!” Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói.

Hắn không biết Lý Hân Di có nhìn thấy hắn cùng Hà Đào ngồi cùng một chõ hay không, dù sao bản thân hắn cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Ôi, cũng không còn sớm nữa, đã hơn hai giờ rồi, nhưng mà không biết em

có quấy rầy người khác hay không?”

Ngữ khí của Lý Hân Di có chút chua xót, dường như ăn phải dấm.

“Không quấy rầy, không quấy rầy!” Trần Thiên Minh vội vàng xoa tay nói:

“Đúng rồi, anh phải đến lớp xem học sinh đi học đầy đủ hay không”.

Nói xong, hắn cũng vội vàng chạy ra ngoài.

“Ài!”

Lý Hân Di nhìn theo bóng lưng Trần Thiên Minh vừa rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, giống như mất mát điều gì quan trọng.

…………….

Sau khi tan học, Trần Thiên Minh về tới công ty bảo an. Bởi vì đã nghỉ nên hắn muốn về công ty xem xét một lúc, mấy ngày nay vì bọn Lâm Quốc phải theo dõi Thái Đông Phong cho nên cũng thường xuyên không ở công ty. Hơn nữa, hắn còn muốn lấy việc công làm việc tư một chút, thuận tiện ghé thăm Trương Lệ Linh.

Trở về công ty, chỉ có Trương Ngạn Thanh cùng vài huynh đệ, nhưng người

khác đã đi làm rồi. Trần Thiên Minh sau khi cùng bọn họ ăn uống no nê, ngồi nói chuyện phiến với bọn họ một lúc, sau khi xem TV một hồi liền đi lên lầu tìm Trương Lệ Linh.

“Cộc cộc cộc!” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trương Lệ Linh.

“Là anh? Anh tới đây làm gì?”

Trương Lệ Linh mở cửa phòng, thấy Trần Thiên Minh đứng trước cửa, tức giận nói với hắn.

“Lệ Linh, anh đến thăm em, đã lâu không được gặp em rồi”. Trần Thiên Minh vừa nói vừa bước vào phòng.

“Cái gì mà đã lâu? Hôm nọ chúng ta vừa gặp mặt, còn nữa, tìm em làm gì?”

Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

“Anh nhớ em. Hơn nữa, người ta không phải có câu một ngày không gặp như

cách ba thu sao? Chúng ta cũng đã mấy mùa không gặp rồi”

Trần Thiên Minh nuốt nước miếng nghiêm mặt nói.

Từ ngày đó, sau khi ăn thịt Trương Lệ Linh, trong lòng vẫn thường hoài niệm quả ớt nhỏ này, không ngờ nàng ở trên giường lại nóng bỏng như vậy. Nhưng mà, hắn thích nóng bỏng như vậy, nóng bỏng làm người ta hứng thú vô cùng.

“Em không nhớ anh, anh ra ngoài cho em”. Trương Lệ Linh chỉ vào cửa phòng nói.

Trần Thiên Minh nhìn vào cửa phòng Trương Lệ Linh đã khóa , trong lòng cười thầm, nếu em không muốn anh đi vào tại sao lúc anh tới không có đuổi đi còn chờ anh tiến vào, hơn nữa lại còn khóa cửa nữa?

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh mỉm cười, đến nằm ở trên giường Trương Lệ Linh nói:

“Ôi chao! Lệ Linh, giường của em nằm thật thoải mái, trời ạ! Lại còn thơm như vậy”.

Nói xong Trần Thiên Minh hít hít trên mặt giường lớn tiếng than thở.

“Anh, anh đứng dậy cho em”.

Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh nằm trên giường mình, tức giận đi tới muốn kéo hắn lên. Nhưng mà, khí lực của nàng làm sao mạnh như Trần Thiên Minh, chẳng những không thể kéo hắn đứng dậy mà còn bị Trần Thiên Minh làm ngã lên giường.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh nằm ở bên người mình, liền xoay người đem nàng đặt phía trên thên thể, sau đó hai tay hướng về phía song phong đầy đặn của Trương Lệ Linh chụp xuống.

Oa! Thật sảng khoái, cầm lấy thật thoải mái. Trần Thiên Minh vừa xoa bóp đôi thỏ ngọc, vừa thầm nghĩ.

“A! Anh… anh buông tay”. Trương Lệ Linh vô lực kêu lên.

Bàn tay Trần Thiên Minh chụp lên ngực nàng, giống như là có ma lực, làm cho dục hỏa trong lòng nàng trỗi dậy. Giờ đây, nàng cảm thấy bộ ngực giống như có hàng trăm con kiến bò vào cắn xé, cực kỳ khó chịu, mà thủ phạm làm nàng ngứa ngáy là bàn tay Trần Thiên Minh.

Nghe thấy Trương Lệ Linh bảo mình buông tay Trần Thiên Minh chỉ cười cười, một lúc nữa còn bảo ta buông tay không. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục gia tăng lực trên tay, hơn nữa một tay thò xuống phía dưới Trương Lệ Linh vuốt ve.

Bởi vì hôm nay Trương Lệ Linh mặc váy cho nên hắn dễ dàng xốc lên trực tiếp hướng về cái quần nhỏ màu xanh biếc kia chụp tới. Đây là một cái ŧıểυ khố trong suốt, cầm lấy cảm giác hoàn toàn không giống với mấy cái quần nhỏ bằng lụa tơ tằm.

“Ư…”

Lúc này, Trương Lệ Linh không còn bảo Trần Thiên Minh buông tay nữa, bởi vì hắn đã khơi dậy dục hỏa trong lòng nàng. Giờ đây, nàng không cự tuyệt Trần Thiên Minh nữa mà là hân hoan mời gọi.

Nghe được thanh âm đó của Trương Lệ Linh, Trần Thiên Minh hiểu cố gắng

của mình không bị uổng phí, chỉ cần tiếp tục gia tăng cường độ cùng thời gian, Trương Lệ Linh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đầu hàng mình.

Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục vuốt ve Trương Lệ Linh, tay trái kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai tòa tuyết phong, tay phải thiêu đậu bên dưới, cùng lúc tiến hành.

“Lệ Linh, em kêu lên là muốn đi!” Trần Thiên Minh hưng phấn nói.

Cặp thỏ trắng của Trương Lệ Linh cùng người khác không giống nhau, cực kỳ

mềm mại, nhưng không phải là loại mềm nhũn mà không co giãn, mà của

nàng mềm mại tựa như trái bóng cao su, làm cho tay mình có cảm giác vô

cùng đàn hồi.

Trương Lệ Linh nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, ngược lại không muốn kêu lên. Nàng cắn môi mình, nhắm mắt lại, tùy ý cho Trần Thiên Minh hoạt động trên dưới thân thể, cũng nén lại không lên tiếng.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc