“Đúng vậy, chị tự mình ở bên trên, làm sao thế? Không được à?”
Phạm Văn Đình vừa nói vừa vứt cho Trần Thiên Minh một cái mị nhãn, ánh mắt kiều mỵ như vậy khiến trong lòng Trần Thiên Minh rất ngứa ngáy.
“Ồ, sao lại không được chứ?” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
Khi hắn biết là Phạm Văn Đình ở trên lầu hai của quán bar, tâm lý hắn đã cao hứng rồi, phải nói là không bút mực nào ta nổi, mà hắn hiện giờ chỉ muốn lập tức ôm ngay Phạm Văn Đình lên tầng hai luôn thôi.
“Nếu nói vậy, chúng ta cạn một ly vì là bằng hữu trước kia nào, hôm nay, chúng ta không say không ngừng, đem tất cả những chuyện không vui trước kia quên hết đi.” Phạm Văn Đình cao hứng nói.
Trần Thiên Minh vừa nghe nói Phạm Văn Đình muốn quên hết những chuyện
không vui, trong lòng hắn cũng nghĩ muốn quên đi những chuyện buồn, đặc
biệt là quên đi ŧıểυ Trữ. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh nâng chén, rồi uống cạn luôn.
Phạm Văn Đình thấy ánh mắt phiền muộn đó của Trần Thiên Minh, đôi mày
nàng cũng không khỏi nhíu lên, nhưng Trần Thiên Minh không nhìn thấy. Phạm Văn Đình đột nhiên cười với Trần Thiên Minh, nói:
“Thiên Minh, đến đi, chúng ta uống.”
Nói xong, nàng lại rót tiếp cho Trần Thiên Minh.
“Đúng, uống rượu, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.”
Trần Thiên Minh cười cười, cao hứng nói
Cứ như thế, Trần Thiên Minh cùng Phạm Văn Đình cứ ngươi một chén, ta
một chén mà uống, rồi lại người nói ta cười, đặc biệt là sau khi Trần Thiên Minh bị Phạm Văn Đình làm nhớ đến chuyện đau lòng, tâm lý hắn càng thấy khổ sở, cũng không biết là mình uống bao nhiêu, dù sao cứ thấy rượu là hắn uống.
Hắn cũng không biết mình uống bao nhiêu, dù sao nhìn trên bàn cũng có ba bình rượu, nói cách khác, hắn và Phạm Văn Đình đã uống ba bình rượu vang, khó trách đầu hắn lại thấy choáng như vậy.
“Có đúng không? Tôi xinh đẹp sao?”
Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh cũng uống nhiều rồi, nàng một bên ôm ngực, một bên thì cười duyên. Cặp thỏ ngọc đầy đặn cứ run rẩy theo nhịp nàng cười, khiến hai mắt của Trần Thiên Minh cứ quyến luyến không rời khỏi chúng.
Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng không biết là mình choáng do rượu hay là choáng váng vì bộ ngực đầy đặn hấp dẫn kia nữa, hắn nhìn sự rung động
mê người đó, đầu hắn cũng như là động theo, nhịp độ cũng giống vậy, thật sự là rất ăn ý.
Phạm Văn Đình vừa nói vừa cố ý ưỡn bộ ngực cao vút của mình lên, khiến chúng như muốn phá áo nàng mà ra vậy.
“Chị Đình nơi nào cũng đẹp,”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn song nhũ hấp dẫn của nàng, cao hứng cười dâm.
“Chị Đình, em, chúng ta uống tiếp nào, uống tiếp đi nào?”
Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình còn chưa có say, vì thế hắn cắn môi, nghĩ đến uống thêm một chai nữa thì Phạm Văn Đình sẽ gục.
“Không, không uống, Thiên Minh, chị sắp ngất rồi, say rồi.”
Phạm Văn Đình lắc đầu, rồi lắc tay muốn đứng lên, nhưng mà thân thể nàng cứ lung lay, như là sắp ngã sấp vậy.
“Chị Đình, chị say sao?”
Trần Thiên Minh mừng như điên, nghĩ đến không ngờ cơ hội đã đến. Mặc dù là hắn cũng sắp say rồi, nhưng mà nghĩ đến lát nữa có thể âu yếm, vuốt ve bộ ngực đầy đặn của Phạm Văn Đình, trong lòng hắn vẫn vui như nở hoa.
“Đúng, chị hiện giờ muốn nằm, chị không thể uống nữa.”
Phạm Văn Đình vừa nói vừa lắc đầu, nàng rút cuộc đứng lên, nhưng mà thân thể lại muốn ngã xuống, hơn nữa có ngã về phía Trần Thiên Minh.
"Chị Đình, cẩn thận,"
Trần Thiên Minh vội vàng đứng lên, hắn ôm lấy thân thể đầy đặn của Phạm Văn Đình. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy một làn gió thơm hướng về phía mũi mình, oa, thật là thơm quá đi! Hơn nữa hiện giờ thân thể Phạm Văn Đình bị mình ôm, thân thể mềm mại như không xương vậy, thật là khiến hắn muốn hôn mê mà.
"Không, không có việc gì, chị muốn lên phòng ngủ trên tầng của mình ngủ."
Phạm Văn Đình nhẹ nhàng đẩy tay Trần Thiên Minh một chút, muốn tránh thoát, sau đó tự lên lầu ngủ. Nhưng mà, hiện giờ nàng đã uống không ít, chỉ cảm thấy cả người vô lực, làm sao có sức đẩy Trần Thiên Minh ra chứ.
"Đình, chị Đình, em giúp chị đi lên nhé!"
Mặc dù Trần Thiên Minh cũng hiểu được đầu mình càng ngày càng nặng, nhưng mà khi hắn ôm thân thể mềm mại của Phạm Văn Đình, hắn lại cắn răng, nói với nàng. Mắt thấy mồi ngon sắp đến tay, hắn làm sao có thể bỏ qua chứ?
"Không, không cần."
Phạm Văn Đình còn muốn cự tuyệt, nhưng mà nàng vừa mới cố đứng lên, người đã lại ngã vào lòng Trần Thiên Minh.
"Chị Đình, phòng chị ở chỗ nào?" Trần Thiên Minh cao hứng hỏi Phạm Văn Đình.
"Ở trên lầu hai, cậu cứ theo cầu thang lên tầng hai, đến căn phòng có cửa màu vàng là được." Phạm Văn Đình mơ mơ màng màng nói.
Trần Thiên Minh nghe xong, hắn vội vàng dìu Phạm Văn Đình đi lên lầu 2.
Ôi, bây giờ Phạm Văn Đình đã say, hắn không đưa nàng lên giường mà thỏa
mái ôm ấp, nếu không thì sao được chứ? Đương nhiên, chuyện sau khi Phạm
Văn Đình nàng nằm trên giường, tất nhiên là chỉ có hắn biết rồi.
Đi lên lầu hai, Trần Thiên Minh tiếp tục dìu Phạm Văn Đình hướng về một căn phòng ở cuối cùng, bây giờ, thân thể Phạm Văn Đình trên cơ bản đã ngả hẳn vào hắn, cái loại cảm giác mềm mại thơm mát này khiến hắn rất hưng phấn.
Đi tới nơi, hắn cũng cảm thấy ngực mình càng lúc càng nặng, muốn nghỉ ngơi một chút. Xem ra, buổi tối hôm nay hắn cũng uống nhiều rồi, hơn nữa, hắn đã đến hạn mức của tửu lượng rồi.
“Tới rồi, rốt cục tới rồi,”
Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ, hắn dìu Phạm Văn Đình đi tới giai đoạn này, hình như đã là rất dài rồi, thời gian cũng cảm thấy rất lâu. Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, ô, không mở, khóa rồi.
Lần này, hắn nóng nảy, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ? Phạm Văn Đình
làm sao bậy? Trước khi sau cũng không nói cho hắn là cửa phòng đã khóa,
hoặc cũng phải nói cho hắn chìa khóa để đâu chứ?
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn Phạm Văn Đình một chút, nàng cũng không mang theo túi xách gì cả, hiện giờ nàng cả người chỉ có một cái áo T-shirt màu đỏ trên người, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần jean, còn lại thì không có gì cả.
"Chị Đình, " Trần Thiên Minh gọi Phạm Văn Đình một tiếng,
Thanh âm không quá lớn cũng không nhỏ quá, nếu như Phạm Văn Đình không say, nàng nên nghe thấy. Nhưng mà, Phạm Văn Đình không lên tiếng, vẫn chỉ nhắm chặt mắt nằm trong lòng hắn.
Hiện giờ mang Phạm Văn Đình ra ngoài thuê phòng, hay là đi xuống tìm nhân viên hỏi đây? Trần Thiên Minh lắc lắc cái đầu muốn quay quay của mình, cũng không kiếm được biện pháp gì.
Ôi, tại sao Phạm Văn Đình không mang theo chìa khóa chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, bởi vì, Phạm Văn Đình hiện giờ không phải mặc một cái quần jean sao? Cũng có thể là nàng để khóa trong túi quần. Hắn nhìn phía sau Phạm Văn Đình một chút, phía sau quần jean của nàng có hai cái túi lớn.
Nhìn hai cái túi nằm trên bờ mông tròn lẳn vểnh cao của Phạm Văn Đình,
Trần Thiên Minh rất hứng thú, trời ạ, đấy là mông của Phạm Văn Đình đó.
Đúng, cái chìa khóa nhất định là ở túi phía sau quần nàng. Trần Thiên Minh tự động viên chính mình. Vì vậy, hắn đặt tay nhẹ nhàng sờ sờ mông bên trái của nàng, ô, hình như là không có gì.
"Ư… " Phạm Văn Đình dường như rêи ɾỉ một tiếng, tiếng rêи ɾỉ này khiến tim Trần Thiên Minh đập mạnh hẳn, hắn vội vàng rút tay lại, thử xem động tĩnh của Phạm Văn Đình. Có thể là thanh âm của Phạm Văn Đình trong cơn say rượu, vì nàng không có động tĩnh gì, vẫn cứ nằm trong lòng Trần Thiên Minh mà ngủ.
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói. Vì thế, hắn nghĩ:''Chỉ sờ bên ngoài cũng không nhất định là sờ đúng, vì thế phải cho tay vào sờ vuốt một chút, xem cái chìa khóa có ở sâu trong túi hay không.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng cho tay vào hẳn trong túi quần ở sau mông nàng, nhẹ nhàng sờ một chút.
“Oa, thật là sướиɠ!” Trong lòng Trần Thiên Minh than thở.
Mông của Phạm Văn Đình thật là mềm, sờ vào cứ như là chạm vào bông vậy, chỉ là đây chính là bông co dãn. Đáng tiếc, cách lớp quần jean dày đến như vậy, nếu mà không có mặc, vậy thì còn sướиɠ hơn nhiều!
Túi bên này không có! Nhưng mà, Trần Thiên Minh cũng không chịu bỏ cuộc, bởi vì, Phạm Văn Đình không phải còn có một túi khác sao? Hơn nữa, các cô gái không phải là thích treo chìa khóa trên cổ sao , cái chìa khóa kia có thể là đang nằm ở nhũ câu ngay giữa hai quả núi của nàng không đây?
Nếu như mình tìm trong túi mà còn không có, như vậy thì đành phải thò tay vào tìm bên trong nhũ câu của nàng xem sao, chắc có thể có phát hiện mới.
Trần Thiên Minh da^ʍ đãиɠ nghĩ.
Vì thì, Trần Thiên Minh lại bắt đầu tìm ở trên mông bên phải của Phạm Văn Đình, vẫn cảm giác mềm mại và co dãn vô cùng đó, thật là khiến cho hắn vô cùng sảng khoái, hơn nữa, cũng làm cho ŧıểυ đệ của hắn bắt đầu phản ứng lên. Nếu như không phải là sợ làm Phạm Văn Đình tỉnh lại, Trần Thiên Minh thật sự muốn sờ mãi mông của Phạm Văn Đình xem.
''Hình như trong túi này có cái gì đó?''
Trần Thiên Minh vội vàng thò tay sâu vào, lấy ra được một cái chìa khóa, hắn cầm lấy cái chìa khóa ra để mở cửa, trời, cánh cửa mở ra thật. Cửa mở ra, Trần Thiên Minh trong lòng vừa cao hứng, lại vừa có chút thất vọng.
Cao hứng chính là vì hắn rút cục cũng có thể mở được cửa ra, hắn có thể đi vào đặt Phạm Văn Đình lên giường, sau đó làm thêm chút chuyện. CÓn thất vọng chính là vì tại sao Phạm Văn Đình không để chìa khóa trên cổ chứ, như vậy không phải càng thêm hoàn mỹ sao, lại còn dễ dàng lấy nữa chứ?
Trong lòng Trần Thiên Minh thầm oán hận.
Trần Thiên Minh bât đèn phòng lên, sau đó đóng cửa lại, rồi đặt Phạm Văn Đình lên cái giường nhỏ, sau đó hắn mới ngẩng đầu, đánh giá tình huống bốn phía một chút. Đây chí là một gian phòng nhỉ, chỉ có một cái giường nhỏ và một cái TV để bàn nhỏ, hình như bên kia có phòng WC, đối với một người phụ nữ mà nói, ở như vậy cũng là được rồi.
Hắn lại quay lại nhìn Phạm Văn Đình nằm trên giường, hiện tại hình như nàng đã say rượu nặng rồi, mới rồi hắn đặt nàng nằm lên giường, nàng cũng không phát ra tiếng gì, cũng không tỉnh lại nữa.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đi đến bên người Phạm Văn Đình, hắn nhìn nàng chăm chú. Hiện giờ, không biết nàng đang nằm mơ, hay là đang làm gì nữa, chỉ thấy lông mày nàng nhíu lại, tựa như là đang gặp chuyện không vui vậy.
Đặc biệt là bộ ngực đầy đặn mê người của nàng hiện tại đang kịch liệt lay động theo nhịp thở, nhưng đường công khiến người khác mê mệt, khiến Trần Thiên Minh không nhịn được ngồi xổm xuống, vươn ma chưởng vốn đã sẵn sàng khám phá của mình. Nhìn lên ngọc thỏ mà mình có thể dễ dàng nắm lấy, trong lòng Trần Thiên Minh thấy hưng phấn rất mãnh liệt.
Nhưng mà hắn vẫn cẩn thận một lần nữa, nhỏ giọng hỏi Phạm Văn Đình: