Có một cỗ khí, không phải rất lớn, nhưng lại duy trì liên tục ở dưới nơi hắn đang ngồi. Lẽ nào, dưới nền đất người? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh dừng vận công, lạ quá, khi hắn dừng vận công, thì cổ khí lưu kia cũng ngừng lại, đột nhiên biến mất.
Trần Thiên Minh đứng lên, dùng sức giẫm lên mặt đất, trống rỗng không có cảm giác gì, hắn lại ngồi xổm xuống, dán tai sát xuống mặt đất, vận công lắng nghe, vẫn không nghe thấy phía dưới này có cái gì lạ cả, quái,vậy là sao? Trần Thiên Minh ngồi xuống dưới đất, tự hỏi bản thân.
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu là bởi lý do gì. Vì vậy, hắn liền khoanh chân xếp bàn, bắt đầu luyện Hương Ba Công. Thế nhưng, lúc hắn đang vận khí, phát hiện dưới đất lại xuất hiện dòng khí kia, bắt đầu truyền từ dưới thân hắn, cùng thực khí trong cơ thể hắn đối kháng nhau. Lúc này đây, Trần Thiên Minh chưa hề ngừng thực khí trong mình, hắn biết cổ khí thể này thực sự tồn tại, nhưng vậy rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Cái này làm hắn không hiểu được. Bất quá, khí thể này không công kích vào người hắn, dòng khí thể này chỉ liên tục di chuyển trong thân thể hắn, loại khí thể này, hình như là cùng một loại với thực khí trong cơ thể hắn, nhưng có chút không hợp nhau, cứ chống lại nhau, thật giống như nhiệt lưu của kiến huyết hoàng chống lại nhiệt lưu trong cơ thể mình. Nghĩ đến nhiệt lưu của kiến huyết hoàng, Trần Thiên Minh giật mình, lần trước khi cơ thể hắn xuất hiện nhiệt lưu do kiến huyết hoàng cắn cũng không phải chống lại bản thân sao, sau đó không phải dòng nhiệt lưu này đã kết hợp với cơ thể mình sao? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lập tức vận công, dùng thực khí của mình dẫn khí thể từ trên mặt đất bắt đầu truyền lên người hắn.
Khí thể bắt đầu từ dưới nền đất truyền lên vẫn còn có chút chống cứ lại thực khí của Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh vẫn dừng lại, trái lại tiếp tục vận công dẫn dắt. Chỉ chốc lát sau, khí thể dưới nền đấ đã dung hợp cùng với thực khí của bản thân hắn, lúc này, Trần Thiên Minh cảm thấy thực khí trong cơ thể mình tuy đã kết hợp thành một cổ, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được một cổ chân khí chia làm ba đường, ba loại hình bất đồng, những có thể hợp ba thành một.
Chẳng lẽ là khí dưới nền đất? Trần Thiên Minh lại bắt đầu chậm rãi tự hỏi bản thân. Dùng khí mượn khí, thiên địa hợp nhất? Đúng rồi, đất, đó chính là địa khí, mình vừa mới hấp thu địa khí, khí dưới nền đất, loại khí này nếu như mình có hết hút lấy, sau này nội lực của mình sẽ vô cùng vô tận. Khi đan điền của mình không có chân khí, mình liền vận công, dẫn địa khí lên, tùy mình sử dụng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vui vẻ nở nụ cười.
Địa khí ta tìm được rồi, nhưng còn khí thiên thì ở đâu? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa nhìn lên phía trên một chút, phái trên tảng đá chính là nóc nhà, khí trời sao lại ở nóc nhà chứ? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh buồn bực, thiên khí rốt cuộc ở đâu chứ?
Bất quá, dựa theo lời của Trí Hải nói, mình phải đạt tới tầng thứ tám của Hương Ba Công, không phải nói thiên địa hợp nhất sao? Địa khí đã xuất hiện, còn thiên khí phải xuất hiện chứ? Trăm mối ưu tư không thể giải thích được làm Trần Thiên Minh đành phải tiếp tục luyện hn, hắn muốn song song với việc luyện Hương Ba Công, có thể tìm được thiên khí, nếu như có thể dung hợp bốn loại khí cùng một chỗ, ha ha, thực khí mình sẽ rất lợi hại rồi, tuy không dám nghĩ thiên hạ vô địch, nhưng nhất địnhlà một cao thủ võ công.
Vì vậy, Trần Thiên Minh lại tiếp tục luyện Hương Ba Công, ba loại khí thể hợp hai thành một, càng luyện càng mạnh hơn, làm cho Trần Thiên Minh hưng phấn muốn luyện thêm nữa. Cứ tình hình như hiện giờ, Mja, đừng nói chỉ một tên Thái Đông Phong, dù có hai Thái Đông Phong, hắn đều tự tin giết chết được. Nghĩ đến việc rất nhanh là có thể báo thù, hắn như mở cờ trong bụng.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm thấy một một loại khí thể trong không khí, bí ẩn nhập lên người hắn, chui qua hắn hắn, sau đó từ bên ngoài thân thể lõa lồ của hắn, đều có thể cảm giác được loại khí thể ở trong không khí này. Loại khí thể này, từ từ tiến nhập cơ thể Trần Thiên Minh,sau đó áp vào thực khí của hắn.
Đây đã không phải lần đầu tiên, Trần Thiên Minh đã có kinh nghiệm, lập tức vận dụng thực khí ba thành một của mình dẫn dắt khí thể từ không khí truyền đến. Chậm rãi, khí thể này liền dung hợp thành một thể với thực khí của Trần Thiên Minhm chân chính trở thành bốn hợp thành một. Hiện tại, Trần Thiên Minh cảm thấy được thực khí của mình đã có bốn loại lực lượng, mạnh đến mức hắn không tài nào nói được tới mức nào, hắn chỉ biết là, thực khí ở trong đan điền hắn, cứ như cuồn cuộn bất tận, muốn dừng cũng không thể dừng được.
Lẽ nào, không khí chính là khí thể của thiên khí? Trần Thiên Minh lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đúng rồi, thiên khí, không nhất định phải làkhí thể đến từ bầu trời, khí thể trong không khí, không phải là khí trời sao? Nghĩ tới điều này, Trần Thiên Minh đột nhiên khai sáng, mình rốt cuộc đã làm được thiên địa hợp nhất, tu luyện đến tầng thứ tám của Hương Ba Công. Mja, sau này mình không để kẻ khác ăn hiếp nữa. Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ một trận.
Giờ hắn, đã bị thực khí cường đại trong cơ thể khiến cho hưng phấn, lại muốn ăn cho ăn rồi ngủ cho đã. Vì vậy, hắn lập tức tiếp tục luyện Hương Ba Công, cảm thụ thật nhiều tầng thứ tám của Hương Ba Công, cảm giác một chút tứ khí hợp nhất, thỏa mãn cảm giác sự vui sướиɠ lúc thành công.
Không biết đã luyện bao lâu, thực khí cường đại trong cơ thể đã khiến Trần Thiên Minh quên ăn, quên ngủ. Hiện tại, hắn chỉ lo đem thiên địa khí ở bên ngoài, để dung hợp thêm vào thực khí trong cơ thể mình. Khí thể trên mặt đất cùng không khí vẫn tiếp tục đi vào trong cơ thể hắn.
Trời ạ, nếu còn như vậy, mình không phải sẽ thành khí cầu sao, toàn thân sẽ nổ tung.
Ta cũng không thể đem khí thể từ dưới đất hấp thu, đưa đến trong không khí, sau đó hấp thu khí thể từ trong không khí, đưa đến dưới đấy? Nói đến điều này, Trần Thiên Minh lại bắt đầu luyện. Hắn lại bắt đầu ngầm hấp khí, vận chuyển khắp toàn thân một lại, từ lỗ chân lông trên da mình, chậm rãi bài tiết ra bên ngoài. Sau đó sẽ hút khí từ trong không khí vào, cứ như vậy tuần hoàn, làm cho thực khí của hắn lưu động không ngừng, không bao giờ dừng lại.
“Cạch” một tiếng, cửa thạch thất được mở ra, Lý Quân từ bên ngoài bước vào. Hắn thấy đò ăn đặt ở cạnh cửa vẫn chưa bị ăn, có chút lo lắng cho Trần Thiên Minh. Từ ngày đầu tiên, ngày thứ hai Trần Thiên Minh có ăn cơm, sau đó đã không ăn nữa. Sau đó, lúc hắn mang cơm đến, phần thức ăn đó vẫn chưa được động tới.
Hắn nóng nảy, vội đi tìm sư phụ Trí Hải, Trí Hải nghe xong Lý Quân hồi báo, nhìn hắn cười, nói: “Không sao cả, hắn không ăn cơm, tự nhiên hắn có đa͙σ lý, con chỉ cần để ý mỗi ngày mang thức ăn mới cho hắn là được, hắn đói tự phải ăn.”
“Vậy ŧıểυ sư thúc có thể xảy ra chuyện không may hay không?” Lý Quân lo lắng hỏi. Tuy hắn tiếp xúc với Trần Thiên Minh không lâu lắm, nhưng hắn thấy Trần Thiên Minh con người này không tệ, hắn không muốn Trần Thiên Minh gặp chuyện chẳng lành.
“Hắn sẽ không sao cả, yên tâm đi, Lý Quân, con còn nhớ lúc trước thầy bế quan không? Lúc đó chẳng phải thầy bình thường không ăn cơm sao?” Trí Hải cười nói.
“Đúng vậy, nhưng công lực sư phụ người cao thâm, không ăn cơm cũng được,nhưng ŧıểυ sư thúc, con sợ…” Tuy Lý Quân lo lắng, nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ điều tốt thì mất linh, điều xấu lại linh
“Ha ha, không sao đâu. Lý Quân, không ngờ con cũng lo cho Thiên Minh như thế, hắn không phải đã lôi kéo con ăn thịt, hại con bị phạt sao?” Trí Hải nhìn Lý Quân, vừa cười vừa nói.
“Sư phụ, con không trách ŧıểυ sư thúc, con cũng có sai, nếu như con đủ định lực, con sẽ không làm như vậy. Hơn nữa , ŧıểυ sư thức làm người rất tốt, hắn bề ngoài luôn tươi cười, nhưng con biết hắn là một người tốt.”Lý Quân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
“Ồ, không ngờ con đánh giá Thiên Minh cao như vậy, Thiên Minh tới Huyền Môn trong khoảng thời gian này, người khác đối có cái nhìn không tốt về hắn, đều nói hắn là một dạng sư thúc vô dụng, là một kẻ ham ăn uống ham mê cờ bạc. Người khác đều không thể nào thích ở cùng một chỗ với hắn, trái lại con lại thực sự thích ở một chỗ với hắn.” Trí Hải hình như vô cùng thỏa mãn với cách làm của đồ đệ mình. Thực ra đánh giá một người, không thể đánh giá dựa vào bề ngoài, mà Lý Quân có thể làm được điều này, đó là vô cùng tốt.”
“Thực ra, thầy nghĩ ŧıểυ sư thúc không phải là người xấu, hắn là người rất tốt, lần trước hắn dẫn theo bọn A Quốc lén giúp con nấu nước, tuyệt không trốn tránh trách nhiệm của mình.” Lý Quân nói.
“Đúng vậy, còn có thể nghĩ như vậy, thầy rất vui, Nhớ kỹ, đánh giá con người không thể chỉ dựa vào bề ngoài, còn nữa, Thiên Minh không phải là một người đơn giản, con có cơ hội ở bên cạnh hắn nhiều, đối với con mới có lợi.” Trí Hải nói với Lý Quân. Có một số việc, hắn không thể nói rõ ràng được, nói trắng ra, vậy thật không hay. Có một số việc, phải tự mình Lý Quân tìm ra, mới có thể chân chính hiểu rõ.
“Con đã rõ, thưa sư phụ.” Lý Quân gật đầu, nói.
“Con thay thầy làm chuyện này, một tuần sau, con phải đi mở cửa Huyền quan, để Thiên Minh ra” Trí Hải cười nói.Theo lời Lý Quân nói, hẳn Thiên Minh ở bên trong có thu hoạch, nếu không với tính cách của hắn, cả ngồi cũng ngồi không yên, làm sao có thể không ăn cơm được? Thiên Minh, mong sao ngươi có thể thật sự lĩnh hội được một ít đa͙σ lỹ võ học cao thâm, như vậy, võ công của ngươi mới có được tiến bộ lớn hơn nữa.
“ŧıểυ sư thúc, người đang ở đâu?” Lý Quân cẩn trọng bước vào thạch thất,lớn tiếng kêu.
“Ơi, em nói vậy là sao chứ, anh không ở đây, có thể đi đâu chứ? Chìa khóa em đều giữ, anh muốn ra ngoài đi tản bộ cũng không được!” Nghe tiếng cửa mở, Trần Thiên Minh liền dừng luyện công, mở hai mắt ra, hắn phát hiện Lý Quân đến. Bón hắn vui vẻ, nghĩ rốt cuộc có người đến để cùng hắn tâm sự rồi, khuây khỏa một lúc. Thế nhưng, khi hắn nghe Lý Quân nói như vậy, liền trừng mắt nhìn Lý Quân, tức giận nói.
“Em không có ý đó, em lo lắng cho anh, anh cũng không chịu ăn, anh xem, đồ ăn vẫn còn ở đó.” Lý Quân hơi ngại nói.
“Ăn? Em không nói, chút nữa anh quên mất, giờ anh thấy dạ dày có hơi đói.” Trần Thiên Minh đứng lên, vuốt vuốt bụng mình, cười nói. Hắn nói xong, liền lượm chén cơm canh trên mặt đất lên, chuẩn bị ăn.
“Đừng, đừng, ŧıểυ sư thúc, đó là cơm của ngày hôm qua, ngàn vạn lần anh không nên ăn.” Lý Quân thấy Trần Thiên Minh muốn ăn chén cơm này, liền lớn tiếng ngăn cản.
“Sao chứ? Em không đem cơm mới tới sao?” Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Lý Quân,
Bọn Lâm Quốc đã xảy ra chuyện? Hay ŧıểυ Ny đã xuất gia rồi? Trần Thiên Minh càng nghĩ càng sợ, vậy rốt cuộc đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra?