“Cái gì? Em muốn kết hôn rồi mới cho anh?” Trần Thiên Minh vừa nghe, kêu lên rất to. Hiện giờ thói đời là thế nào vậy? Trương Lệ Linh còn muốn kết hôn xong mới cho mình làm chuyện đó, mình sao có thể hứa với nàng chứ? Bên cạnh mình đã có hai người phụ nữ, nếu như để cho Trương Lệ Linh biết, vậy chắc chắn nàng sẽ không đồng ý. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh mới vừa rồi còn đang nhiệt tình cứ như bị Trương Lệ Linh dội cho một thùng nước lạnh, lập tức lạnh ngắt.
“Đúng, thế nào? Nếu như anh không chịu kết hôn với em, em cũng không cho anh.”
Trương Lệ Linh vừa nói vừa đẩy Trần Thiên Minh đang sững sờ ra, ngồi xuống.
Trần Thiên Minh không nói gì, nếu như phải kết hôn mới có thể làm cái kia, vậy khẳng định là muốn bắt nghẹn mình mà, tốt hơn là cắt cái đấy của mình đem vào viện bảo tàng triển lãm cho rồi. Không thể nghĩ được như Trương Lệ Linh là một cô gái hướng nɠɵạı, lại quá bảo thủ như vậy, Trần Thiên Minh không biết nói gì thêm nữa.
“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi.” Trương Lệ Linh cười với Trần Thiên Minh, xuống giường, vuốt nhẹ lại quần áo mình, sau đó cầm lấy túi rác mình mới dọn dẹp cùng khay mâm đem ra ngoài.
Tính, không cần phải tính nhiều làm gì. Trần Thiên Minh tự nói với bản thân. Hiện giờ chuyện của mình còn chưa biết rõ ràng, là ai ám sát mình, phải xử lý ra sao, bây giờ không nên dính tới quá nhiều nữ nhân làm gì. Nghĩ đến điều này, Trần Thiên Minh lại càng cảm thấy lẽ ra không nên đối xử với Nguyễn Tử Hiên như vậy.
Lại luyện tiếp Hương Ba Công, buổi chiều còn phải đi gặp Hà bí thư, còn nữa đêm nay còn phải đi dò xét tình hình của Thiên Tinh bang. Chỉ có chính mình cường hãn, mới có thể bảo vệ chính mình, mới có thể bảo vệ những người phụ nữ của mình. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh ngồi lên trên giường, bắt đầu luyện công.
Ba giờ chiều, Trần Thiên Minh đến phòng làm việc của Hà bí thư. Tuy nói cơ quan Chính phủ làm việc lúc 2:30 giờ, nhưng làm lãnh đa͙σ, đều y như nhau rất ít khi đến đúng giờ, cho nên Trần Thiên Minh vẫn lựa chọn 3 giờ mới tới gặp Hà bí thư.
Đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật huyện, thư ký của Hà Liên liền nhận ra Trần Thiên Minh. Hắn lập tức đứng lên, nhìn Trần Thiên Minh nói: “Ông Trần, ông tới rồi, Hà bí thư đang chờ ông trong văn phòng.”
Trần Thiên Minh gật đầu với thư ký kia, hắn cười cười, liền mở cánh cửa phòng Hà Liên, rồi bước vào trong.
“Thiên Minh, anh đến rồi à, ngồi xuống đi! Đến đây, uống nước đi. Thân thể anh giờ ra sao rồi?” Hà Liên nhìn thư ký của hắn ý bảo rót cho Trần Thiên Minh một ly nước.
“Cám ơn Hà bí thư, tôi không khát. Thân thể tôi không có việc gì, đã khỏe rồi.” Trần Thiên Minh nhìn Hà Liên nói: “Thời gian trước tôi đã muốn đến cám ơn ông, nhưng tôi dạo này bận quá, cho nên chưa tới được.”
“Không sao, không sao, có cái gì phải cám ơn chứ, đó là chuyện nhỏ mà.” Hà Liên nói xong, ý bảo thư ký hắn đi ra ngoài.
“Phải cảm tạ chứ, phải cảm tạ chứ.” Trần Thiên Minh cảm kích nói. Hắn vốn định mua quà đến, nhưng nghĩ đây là văn phòng của Hà Liên, lại là thị kỷ ủy (Uỷ ban kiểm tra kỷ luật), mang quà đến có chút không thích hợp, cho nên không đem theo.
“Ha ha, khách sáo quá. Thiên Minh, bởi vì con gái tôi cùng anh có quan hệ, cho nên tôi cũng không cần vòng vo với anh làm gì nữa. Chuyện anh bị người khác tập kích, tôi đã cho người điều tra, đã có chút manh mối.” Hà Liên lần này gọi Trần Thiên Minh tới là muốn nói thẳng.
“Ồ, là ai làm?” Trần Thiên Minh vừa nghe Hà Liên nói đã tra ra, cao hứng hỏi.
“Cụ thể là ai thì không rõ, nhưng cùng Thiên Tinh Bang không thoát khỏi có quan hệ.” Hà Liên uống một miếng nước, chậm rãi nói.
“Thiên Tinh Bang?” Trần Thiên Minh nhẹ nói một tiếng. Hôm nay đây là lần thứ hai hắn nghe tới bang phái này, một lần là Lâm Quốc nói cho hắn, lần này là do Hà Liên.
“Đúng vậy, Thiên Tinh Bang.” Hà Liên gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi đã cho người điều tra về Thiên Tinh Bang một thời gian, đầu mối đã bị đứt. Bởi vì mấy chuyện trước đây, tôi cũng thành thật nói cho anh biết, Thiên Tinh Bang có hậu thuẫn trong huyện ta, hơn nữa chính là Ngô thẩm phán của huyện chúng ta, hơn nữa Thiên Bang không phải là một bang phái đơn giản, tôi còn biết, nó còn có hậu thuẫn trong thành phố. Cho nên,ta cũng đành chịu không có cách nào cả.”
“Thì ra là vậy.” Trần Thiên Minh nghe Hà Liên nói, giúp hắn hiểu thêm về Thiên Tinh Bang. Bang phái này không phải là một đám hỗn hợp, tại bạch đa͙σ cũng có người bảo hộ nó, xem ra, hắn phải tận lực suy nghĩ cách đối phó nó như thế nào.
“Cho nên, giờ tôi gọi anh đến, chính là muốn nói cho người biết một chút, để anh sớm có chuẩn bị. Tôi cũng không biết vì sao anh lại đắc tội Thiên Tinh Bang, tôi cũng biết anh không phải một người đơn giản, anh làm việc thì nên cẩn thận một chút. Nếu như có chuyện gì hãy điện cho tôi.” Hà Liên nói.
“Cám ơn bí thư Hà.” Trần Thiên Minh nhìn Hà Liên cảm kích nói. Đối với một người tốt với bạn, khi bạn đang lâm vào thời khiển khó khăn, có thể hết sức giúp bạn.
“Anh khách sao quá. Thiên Minh, anh phải cẩn thận. Cục trưởng công an huyện là người của thẩm phán Ngô, cho nên hắc bạch lưỡng đa͙σ anh đều rất khó lấy lòng.” Hà Liên nói ra lo lắng của bản thân.
“Tôi biết.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói: “Thư ký Hà, lần trước tôi bị đánh lén, giờ tôi đã có đề phòng, muốn ám toán tôi, không dễ vậy đâu.”
“Vậy thì tốt, là, Thiên Minh, giờ anh cùng con gái tôi thế nào rồi? Tôi thấy nó trong thời gian gần đầy hình như rất không vui!” Hà Liên dù sao cũng rất quan tâm đến con gái của mình.
“Tôi, chúng tôi có chút hiểu lầm, cô ấy giờ vẫn chưa tha thứ cho tôi.” Trần Thiên Minh ấp a ấp úng nói. Về phần chuyện hiểu lầm là gì, ngày đó Hà Liên cũng ở đây, nên cũng biết một phần, hơn nữa chuyện như vậy, sao có thể nói với Hà Liên chứ?
“Ha ha, tôi đã hỏi quá nhiều rồi, chuyện của tuổi trẻ các bạn, cũng là do các bạn tự giải quyết. Đặc biệt là trong những chuyện này của các bạn, người khác nhúng tay vào, lại càng không thể giải quyết.” Hà Liên cười ha ha một tiếng.
Trần Thiên Minh cũng không biết nói gì, đành cầm lấy ly nước bên cạnh, làm như muốn uống nước.
Hà Liên thấy không có chuyện gì, nên gìn Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh, cứ vậy đi nha, tôi còn có chút việc, anh về trước đi, có việc chúng ta liên lạc điện thoại nha!”
“Được.” Trần Thiên Minh đứng lên, lại nói một tiếng cám ơn với Hà Liên, rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi huyền kỷ ủy, Trần Thiên Minh liền đi dạo trên đường một lúc, mua một vài món đồ, xong liền quay về Không Thiên khách sạn.
“Lão đại, anh đã về.” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh từ chỗ Hà Liên trở về, liền vui vẻ nói.
“Đúng vậy, anh đã trở về. A Quốc, chú theo anh lên lầu hai.” Trần Thiên Minh nhìn quanh đại sảnh một chút, sau đó nói với Lâm Quốc.
“Vâng.” Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, liền gật đầu, đi theo Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh liền đem chuyện mới vừa rồi ở huyền kỷ ủy cùng Hà Liên nói chuyện kể hết quá trình cho Lâm Quốc, đương nhiên, sau đó chuyện Hà Liên hỏi về hắn với Hà Đào, Trần Thiên Minh không có nói.
Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói xong, suy ngẫm lại, hắn lấy tay chống cằm, nói: “Lão đại, một khi Hà thư ký đã nói như vậy, xem ra chuyện này chắc có liên quan đến Thiên Tinh Bang.”
Trần Thiên Minh gật đầu, đồng ý cách nói của Lâm Quốc: “Anh cũng nghĩ như vậy, hiện giờ Thiên Tinh Bang chính là hiềm nghi lớn nhất, bất quá chúng ta không có chứng cớ, hơn nữa chúng lại có hậu thuẫn, muốn làm gì cũng khó. Anh nghĩ đêm nay sẽ đi trước để dò xét bọn chúng, hiểu thêm tình hình bọn chúng, sau đó trở về chúng ta sẽ lại bàn bạc kỹ hơn.”
“Tốt lắm, lão đại, đêm nay em đi cùng anh.” Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói đã quyết định đêm nay đi Thiên Tinh bang, vì vậy, liền vỗ ngực nói với Trần Thiên Minh.
“Chú không nên đi.” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.
“Lão đại, sao anh không cho em đi chứ?” Lâm Quốc có chút giận, không phải nói mọi người có nạn cùng chịu sao? Sao lão đại lại phản ngôn lại lời mình chứ?
Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc lộ bộ dáng không hiểu, liền nhìn Lâm Quốc cười, nói: “Lâm Quốc, chú không giống anh, anh đã học qua võ công, anh tự mình đi, hoàn toàn có hể thoát thân. Mà nếu chú theo anh, có khi không giúp được, lại còn thiện anh liên lụy nữa.”
Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, đành phải từ bỏ: “Lão đại, chừng nào anh có thời gian hãy dạy ta một chút võ công đi, cho dù học không bằng anh, nhưng cũng có thể giúp anh một chút!”
Trần Thiên Minh chụp lấy bả vai Lâm Quốc, nói: “Có thể chứ, một khi anh rãnh sẽ dạy các người. Bất quá, anh chưa từng dạy ai võ công, chỉ sợ dạy không tốt.” Trần Thiên Minh nói lờii này là thật, hắn từ lúc bị ông bác truyền dạy quyền thức, sau đó tự hắn luyện Hương Ba Công.
“Sao thế được? Lão đại thật khiêm tốn. Anh tùy tiện dạy một chút, là đủ cho chúng tôi dùng cả đời cũng đủ!” Lâm Quốc cũng học được công phu vuốt mông ngựa.
“Ha hả, đó là, là, ai bảo anh là lão đại của các chú!” Thật sự là ngàn xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(nịnh bợ), Trần Thiên Minh dưới sự nịnh bợ của Lâm Quốc, mặt mày hớn hở, chình mình cũng hãnh diện như được bay lên tận trời.
“Lão đại, đây là bản đồ bên trong Thiên Tinh Bang, em đã tìm người vẽ lại, bên trong cũng đã có chút ký hiệu.” Lâm Quốc đem bản đồ bên trong Thiên Tinh mình đã vất vả dùng tiền mua được ra.
“Tốt, làm rất tốt.” Trần Thiên Minh cẩn thận nhìn tấm bản đồ, cảm thấy bên trong đã miêu tả rất chi tiết, Tổng bộ Thiên Tinh Bang tở ven huyện thành, hơn nữa chiếm diện tích rất lớn.
“Nơi nào, nơi nào, có tiền có thể sai khiến ma quỷ mà.” Lâm Quốc được Trần Thiên Minh khen ngợi một chút, mặt đen cũng hóa thành hồng.
“Tốt, khi nào chú mua giúp anh một con quỷ, giúp ta xua đuổi tà ma.” Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt hồng hào của Lâm Quốc, cố ý nói.
“Lão đại giễu cợt.” Lâm Quốc nói xong, lại báo cáo tin tức từ bên ngoài thám thính về Thiên Tinh Bang để báo cáo cho Trần Thiên Minh, nói một chút về các nhân vật trọng yếu trong Thiên Tinh Bang.
“Tốt, sau khi anh biết tình huống này, lại có thêm tấm bản đồ này, đêm nay anh càng thêm tự tin đi tới Thiên Tinh Bang.” Trần Thiên Minh sau khi nghe xong lời Lâm Quốc, tự tin nói.
“Vậy lão đại phải cẩn thận một chút.” Lâm Quốc vẫn có chút lo lắng cho Trần Thiên Minh, mặc dù Trần Thiên Minh võ công cao, nhưng rốt cuộc đến cỡ nào, hắn cũng chưa chính thức chứng kiến.
“Anh sẽ cẩn thận, chú cứ yên tâm. Còn nữa, Ngạn Thanh người này rất thông minh, đêm nay chú bảo hắn đi theo anh, còn chú ở lại khách sạn quan sát.” Trần Thiên Minh nói.
“Lão đại, hay em và anh cùng đi, bọn họ ở lại khách sạn.” Lâm Quốc vừa nghe Trương Ngạn Thanh có thể đi, liền sốt ruột nói.
“A Quốc, Ngạn Thanh đi theo anh, cũng không phải cùng anh tiến vào Thiên Tinh Bang, anh bảo cậu ta mướn xe cho anh ở gần Thiên Tinh Bang, sau đó bảo cậu ta chờ anh trong xe. Hơn nữa, chú được mọi người tôn trọng hơn, bọn họ ở lại trong khách sạn, không thể thiếu chú.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc lý do mà bản thân muốn để Lâm Quốc ở lại Không Thiên khách sạn.
“Vậy cũng được!” Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh an bài như vậy, ngẫm lại cũng rất có đa͙σ lý, liền gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, chú đã không còn gì nữa thì đi làm việc đi.” Trần Thiên Minh liền phất tay, bảo Lâm Quốc đi ra ngoài.