“Ôi,” Trần Thiên Minh kêu lớn một tiếng. Bởi vì vừa rồi ŧıểυ Mẫn dùng sức kéo mạnh, cái quần bị kéo mạnh xuống, cũng bởi vì hắn ‘quá buồn’ mà cứng lên. Vì nàng kéo quần quá mạnh khiến hắn cảm thấy đau.
“Ngươi kêu cái gì? Người khác cũng là người bệnh, nhưng ta chưa bao giờ gặp người nào đi WC lại kêu to như vậy.” ŧıểυ Mẫn thấy Trần Thiên Minh BT như vậy, nàng rất tức giận nói.
“Ai đi WC thích kêu gào chứ? Tôi vừa mới bị cô làm đau, có người giúp người khác cởi quần như vậy sao? Một chút y đức cũng không có sao?” Trần Thiên Minh cảm thấy phía dưới đau như vậy, nếu hắn mà không cứng thì đã không dễ dàng bị người khác làm đau như vậy. Chỉ là việc này không thể tùy vào lòng người được, ngươi muốn ‘nó’ mềm ‘nó’ có mềm không, lúc người muốn ‘nó’ cứng ‘nó’ có cứng luôn không.
“Ồ,” ŧıểυ Mẫn nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng nghĩ lại thấy vừa rồi mình cũng làm quá nhanh. Nghĩ vậy, nàng cười rộ lên.
Trần Thiên Minh nhìn thấy phía dưới đã hoàn toàn lộ ra, cũng không nói gì. Vừa rồi Mỹ Cầm giúp mình, đó chính là ôn nhu thể thiếp, hơn nữa lại còn rất thẹn thùng. Mà ŧıểυ Mẫn này, đã mạnh mẽ cởi quần của mình, lại còn chế giễu mình là BT. M, một ngày nào đó ta cho ngươi biết thế nào là lưu manh. Trần Thiên Minh nhớ lại tình cảnh ngày đó của ŧıểυ Mẫn trong WC, phía dưới lại bắt đầu cứng lên.
“Ngươi thế nào mà còn chưa đi WC?” ŧıểυ Mẫn ở phía sau Trần Thiên Minh cũng không kiên nhẫn được nữa, nàng đợi ở phía sau một lúc lâu, vốn tưởng Trần Thiên Minh đã đi xong, liền kéo quần lên cho hắn, chỉ là nàng đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng gì cả.
“Tôi, tôi không ‘ra’ được!” Trần Thiên Minh ấp úng nói. Cảnh này cũng rất quen thuộc, vừa hay bây giờ lại diễn lại lần nữa. Nghĩ đến lát nữa ŧıểυ Mẫn sẽ tiến lại cầm lấy để giúp mình thỏa mái, yết hầu của Trần Thiên Minh cũng nóng lên, trong lòng cảm thấy rất hứng phấn.
“Ngươi đi không được, chẳng lẽ là bị bí?” ŧıểυ Mẫn kỳ quái nhìn Trần Thiên Minh.
“Không phải, nếu mà đi như thế này, nước ŧıểυ sẽ ra ướt quần. Thói quen của tôi là phải cầm lấy ‘nó’, chỉ là hiện tại tay tôi lại không tiện, vì thế làm sao mà ŧıểυ được chứ?” Trần Thiên Minh cười khổ nói, chỉ là trong lòng hắn lại không thấy khổ chút nào. Bởi vì, chỉ lát nữa thôi, mỹ nhân sẽ cầm lấy ‘đồ’ của mình.
“Vậy không phải là ngươi muốn ngồi xổm chứ?” ŧıểυ Mẫn cũng không tức giận nói. “Rất nhiều bệnh nhân tại thời điểm không thuận tiện đều làm như vậy, không phải là ngươi chuyện này cũng không biết chứ?”
“Ê, đồng chí ŧıểυ Mẫn, cô có thể nói cho tôi biết, nhưng mà cô không thể kêu tôi như vậy, đó chính là một sự vũ nhục cực kỳ mạnh mẽ đối với tôi đó. Tôi là một nam nhân, có ai thấy qua một nam nhân mà ngồi xổm không? Ngồi xổm chỉ có là phụ nữ, không phải nam nhân. Đương nhiên là thái giám cũng GAY thì tôi chưa gặp qua.” Trần Thiên Minh nói xong thì ngừng lại, dù sao thì lời hắn cũng là lời thật, hắn đã gặp qua nam nhân đi ŧıểυ, nữ nhân cũng đã gặp, hắn chỉ chưa gặp thái giám và GAY đi ŧıểυ mà thôi.
“Ngươi ŧıểυ hay không ŧıểυ, ta cũng không để ý, chưa bao giờ gặp qua bệnh nhân nào lý sự nhiều như ngươi?”
ŧıểυ Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh. Canh ba nửa đêm, chính mình đang nghỉ ngơi, vậy mà lại bị tên lưu manh Trần Thế Mỹ này đánh thức. Hắn vậy mà lại nói hắn muốn đi ŧıểυ, phải giúp hắn cởi quần, hắn lại không chịu ngồi xổm, lại cón muốn mình cầm giúp nữa chứ. Nghĩ vậy, ŧıểυ Mẫn không kiềm được đỏ bừng mặt.
“Ê, thái độ của cô là sao thế? Có hộ sĩ như vậy sao? Một chút cũng không chịu giúp đỡ bệnh nhân, bảo hộ, quan tâm người bệnh. Người bệnh cần, cô phải thỏa mãn thôi!” Trần Thiên Minh quay đầu lại nhìn ŧıểυ Mẫn, hợp tình hợp lý nói. Hắn đã quên mất một điều, hắn muốn thuận tiện, nhưng mà ‘cái kia’ vẫn còn đang để lộ ra ngoài, không ai chiếu cố cả.
“Ngươi, có người bệnh nào yêu cầu như ngươi không?” ŧıểυ Mẫn cũng lại tức giận, “Cứ nghĩ thứ kia của mình thật phong cách, nào biết đâu thứ đó xấu muốn chết chứ.”
“Tôi mà không được?” Trần Thiên Minh cảm thấy ŧıểυ đệ của mình sắp không chịu nổi nữa, “M, tôi nếu mà không được, vậy thì tất cả nam nhân đã đều gọi là thái giám và GAY hết rồi.”
“Ta mặc kệ người, ta phải đi đây.” ŧıểυ Mẫn quay đầu, làm bộ như là chuẩn bị bỏ đi, mình phải về phòng nghỉ ngơi.
“Tôi nói cho cô, nếu cô hôm nay không giúp tôi, tôi liền tố cáo cô với bệnh viện, tố cáo cô ngược đãi bệnh nhân. Vậy mà nói cái gì cũng đã thấy qua, thế mà thấy ‘cái đó’ của tôi vĩ đại như vậy thì sợ! Tôi thấy cô chỉ là không dám mà thôi?” Trần Thiên Minh đầu tiên là đe dọa, sau đó lại dùng khích tướng, hắn đã muốn ăn ŧıểυ Mẫn rồi.
“Ta không dám?” ŧıểυ Mẫn quả nhiên là trúng kế, “Tốt, ta đến giúp người.” ŧıểυ Mẫn vừa nói vừa tức giận đi đến chỗ ống khăn giấy, sau đó rút ra một đống lớn.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy ŧıểυ Mẫn đáp ứng chính mình, trong lòng thấy rất cao hứng đến mức không thể hình dung được. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ một chút ôn nhu từ bàn tay nhỏ bé của nữ hộ sĩ xinh đẹp, không biết sẽ có cảm giác gì đây.
Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng bước chân của ŧıểυ Mẫn càng lúc càng gần, hắn hưng phấn đến mức trong lòng như đánh trống. Đến đi, giúp ta cầm đi! Trong lòng Trần Thiên Minh da^ʍ đãиɠ gào lên.
“Ồ?” Trần Thiên Minh kỳ quái mở mắt ra, cảm giác khác thưởng từ phía dưới khiến hắn không thể không mở mắt. Bởi vì, cái cảm giác truyền đến từ phía dưới, tuyệt đối không phải là dùng tay để cầm, dường như là vật gì vậy.
Trần Thiên Minh cúi đầu nhìn xuống, hắn chỉ thấy ŧıểυ Mẫn đã nhắm mắt lại, tay của nàng đã nắm lấy ‘cái đó’ của hắn. Nhưng mà hoàn toàn khác, bàn tay nhỏ bé của ŧıểυ Mẫn đã cầm khăn tay, phải nói là nàng làm thành một cái bao tay thật dày để bọc ‘cái đó’ của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đúng là không biết nói gì thêm, không thể ngờ được ŧıểυ Mẫn lại thông minh như vậy, ngay cả phương pháp đó cũng có thể nghĩ ra được. Nhắm hai trong mắt của mình lại, sau đó dùng khăn giấy thật dày để bao bọc ‘cái đó’, vậy thì mình cũng chẳng cảm giác được cái gì cả.
Ài! Trần Thiên Minh trong lòng than thở, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn hiện giờ, cũng đã đi ŧıểυ, không có biện pháp, đành phải một bên đi ŧıểυ, một bên ngắm ŧıểυ Mẫn đang nhắm mắt vậy.
ŧıểυ Mẫn đang nhắm mắt nghe thấy phía dưới của Trần Thiên Minh phát ra âm thanh, khuôn mắt vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ hơn.
Trần Thiên Minh háo sắc nhìn ŧıểυ Mẫn. Khuôn mặt đỏ hồng của ŧıểυ Mẫn thật đáng yêu, oa, không thể tưởng được ŧıểυ Mẫn lại là mỹ nhân đáng yêu như vậy. Trong lòng Trần Thiên Minh rất tán thưởng.
Nàng để tóc đuôi gà, khuôn mặt trắng mịn, một bộ trang phục hộ sĩ màu phấn hồng, khiến cho cặp ** của nàng trông càng thêm cao, càng thêm gợi cảm. Đúng, không biết có thể nhìn lại thứ bên trong không đây? Đột nhiên Trần Thiên Minh bỗng nghĩ.
Hắn nhẹ nhàng xoay đầu, sợ làm ŧıểυ Mẫn phát hiện hành động của mình. Sau đó lại liếc mắt, muốn xem xem quang cảnh bên trong bộ ý phục hộ sĩ này. Chỉ là hắn lại phải thật vọng, bởi vì mặc dù là chỗ nhô rất cao, nhưng mà thân thể của ŧıểυ Mẫn hiện tại hơi nghiêng, cho nên góc độ của hắn cũng không thể nhìn được.
“Xong chưa?” ŧıểυ Mẫn vẫn đang nhắm mắt lại nhưng không nghe thấy âm thanh nữa, nàng mới hỏi.
“Xong” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói. Tình cảnh hiện tại như vậy, ‘cái đó’ của mình bị bao đầy khăn giấy, vì thế cũng chẳng còn ‘tình thú’ gì cả, “Cô có thể vuốt vuốt một chút là được.”
“Vuốt một chút?” ŧıểυ Mẫn có chút khó hiểu hỏi lại Trần Thiên Minh.
“Đúng vậy, giúp tôi vuốt vuốt ‘cái kia’ một chút, đây chính là động tác quen thuộc sau khi ŧıểυ của nam nhân, nếu không sẽ làm ướt quần của chính mình.” Trần Thiên Minh nói rất lưu loát, bởi vì lời này hắn vừa nói không lâu trước, chỉ là lúc đó dạy cho Mỹ Cầm mà thôi.
ŧıểυ Mẫn nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vì thế cũng dùng sức vuốt mấy cái.
“Ôi, mẹ ơi! Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn sao!” Trần Thiên Minh kêu lên thảm thiết.
Chuyện này ŧıểυ Mẫn cũng thấy rất khó hiểu, nơi đó mình làm yếu ớt như vậy, sao có thể làm hắn đau vậy chứ?
“Kêu gì mà kêu? Ngươi có bị thương ở đó đâu, ngươi bị thương ở trên mà.” ŧıểυ Mẫn cười lạnh. Vừa rồi nàng nghe thấy Trần Thiên Minh kêu thảm, trong lòng nàng lại thấy rất hưng phấn.
“Vậy cô cũng không cần dùng lực mạnh vậy mà?” Trần Thiên Minh nén giận nói.
“Có chuyện gì sao? Nếu có thì nói đi, ta gọi bác sĩ xem một chút.” ŧıểυ Mẫn cố ý nói.
“Không, không có việc gì đâu.” Trần Thiên Minh vừa nghe thấy ŧıểυ Mẫn nói đưa hắn đi bác sĩ xem một chút. Việc này hắn có thể nói cho Lý Yến sao? Nếu Lý Yến mà biết mình lừa mỹ nữ đồng sự của nàng, vậy chắc nàng cho mình chịu đau khổ còn lớn hơn thế này nhiều.
“Không có việc gì thì tốt.” trên mặt ŧıểυ Mẫn lộ ra nụ cười thắng lợi. Nàng đem đám khăn tay vứt vào WC, sau đó kéo quần lên cho Trần Thiên Minh.
Lúc này, nàng ta kéo cũng nhẹ tay, tính ra cũng là ôn nhu.
Trần Thiên Minh thấy quần của mình đã được kéo lên, chính mình cũng không có chuyện gì, cho nên, hắn cũng đành đi ra ngoài.
“Hoa- hoa” bên trong truyền ra tiếng nước chảy, đại khái là ŧıểυ Mẫn xối nước giúp Trần Thiên Minh.
“Ba” một tiếng, cửa WC đã bị đóng lại.
Trần Thiên Minh cũng ngây ngốc, ŧıểυ Mẫn muốn làm gì? Muốn mượn WC cũng phải nói một tiếng chứ, dù sao nơi đây cũng là mình đưa tiền, nàng làm như vậy là rất không tôn trọng người khác.
ŧıểυ Mẫn muốn đi WC? Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh lại thấy hứng phấn. Chỉ là, hắn lại than thở, cánh cửa WC này cũng chưa ‘gia công’ qua, làm sao có thể thấy được bên trong chứ.
Chẳng qua là Trần Thiên Minh vẫn chưa bỏ ý định, hắn chạy đến trước cửa WC, xem trái xem phải, xem trên xem dưới, ài, chỉ là không có, không có phát hiện cái gì cả. M, nếu [Hương Ba Công] của mình có thể nhìn xuyên cửa, vậy tốt hơn nhiều rồi! Trần Thiên Minh lại tiếp tục thở dài.
Hắn lại cúi xuống để nghe, đáng tiếc là mình hiện tại đang bị thương, nếu không có thể vận khởi [Hương Ba Công], tất nhiên là nghe rõ bên trong rồi.
Nàng hiện tại đang đi WC hay là đang lấy tay làm ‘việc khác’? Trần Thiên Minh lại đoán loạn.
Đi WC, một hồi rồi nên có tiếc nước chứ. Nếu mà lấy tay để làm chuyện mà người khác không biết, vậy thì trên mặt nàng, chắc chắn phải có vẻ ‘cao triều hồng nhuận’. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại quay lại giường lẳng lặng ngồi đợi, hắn đang chờ đáp án.