Danh tiếng trên thương trường đối với bất cứ một công ty cỡ lớn nào đều rất quan trọng, thậm chí còn được đưa vào trong báo cáo tài chính như một loại tài sản. Đối với công ty niêm yết, danh tiếng lại càng quan trọng, nó ảnh hưởng cực kì to lớn đến sự thay đổi của giá cổ phiếu.
Triển Lệnh Quân phổ cập cho Tiêu Tiêu một chút kiến thức về công ty niêm yết: Tóm lại em biết thế này là được: Nếu công bố dưới danh nghĩa Đại Lương Sáng Thế, giá cổ phiếu của Đại Lương Sáng Thế nhất định sẽ tăng mạnh .
Giá cổ phiếu của công ty tăng mạnh, lợi ích mang đến không phải đơn giản chỉ mấy triệu hay mấy chục triệu.
Sau khi bổ túc kiến thức thương nghiệp, đại khái Tiêu Tiêu đã hiểu mình cần nói gì, chỉ có điều còn hơi nhút nhát. Một người đi chợ mua thức ăn cũng không biết mặc cả, đàm phán với loại cáo già như sếp Lương thế nào được?
Hay là anh cùng đi với em, đàm phán thành công sẽ chia phần cho anh? Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân đầy chờ mong.
Triển Lệnh Quân bật cười: Nói thế nào thì đó cũng là dượng anh .
Anh ta có thể giúp Tiêu Tiêu đạt được lợi ích lớn nhất, nhưng để anh ta ra mặt thì có chút không thích hợp.
Tiêu Tiêu cũng biết mình hơi làm khó anh ta, đau khổ xoa mặt.
Bây giờ em là bên nắm ưu thế, quyền chủ động nằm trong tay em. Không có Đại Lương còn có hàng trăm hàng ngàn công ty trang phục chờ em đến ép giá. Em chỉ cần bày ra tư thế không thiếu người hợp tác là được . Triển Lệnh Quân cười nhìn cô, đưa tay khẽ bẹo má cô.
Dạo này hormone giảm xuống hai viên, mặt Tiêu Tiêu rõ ràng gầy đi, đại khái một thời gian nữa sẽ không còn xúc cảm này, phải tranh thủ vóe nhiều một chút mới được.
Thế em nên đòi chú ấy bao nhiêu tiền thì vừa? Một triệu? Hai triệu? Tiêu Tiêu tính toán, đòi hai triệu không biết có dọa người ta chạy mất không.
Đừng đòi tiền . Triển Lệnh Quân lắc đầu: Đòi cổ phần . (người dịch: chợt nhớ tình tiết trong Mission impossible II, hôm trước vừa xem lại trên HBO, thằng bán virus cũng đòi cổ phần người mua)
***
Ngồi trong văn phòng chủ tịch Đại Lương Sáng Thế, Tiêu Tiêu vẫn có chút căng thẳng.
Căng thẳng gì chứ, có phải mày chưa gặp bó tao đâu . Lương Tĩnh Dao chơi với cô đã lâu, nhìn một cái có thể biết được trạng thái của cô.
Thì tao chưa bàn chuyện làm ăn bao giờ mà. Sợ làm chú Lương cười, mày cũng mất mặt . Tiêu Tiêu nháy mắt với Lương Tĩnh Dao.
Ái chà, mày cũng biết giữ mặt mũi cho tao nữa cơ đấy! Lương Tĩnh Dao được yêu mà sợ: Không có việc gì, trước mặt bố tao, trước giờ tao luôn không có mặt mũi gì, mày cứ làm mất thoải mái .
Tiêu Tiêu: ...
Lương Đức Hoa vẫn mang dáng vẻ của đại ca xã hội đen, hấp tấp đi vào văn phòng, ngồi uỵch xuống sofa, xoa xoa cái đầu trọc: Vừa họp xong, đợi lâu không cháu?
Con gái chuyển lời nói Tiêu Tiêu có việc làm ăn muốn bàn, Lương Đức Hoa nghĩ chắc lại là muốn đặt may quần áo gì đó nên không hề để ý, lúc này thái độ cũng là nói chuyện với con cháu trong nhà.
Nghe nói cháu và Lệnh Quân yêu nhau rồi hả? Hê hê, sau này chúng ta là người một nhà rồi . Là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, Lương Đức Hoa không thể tránh được thói quen thích thảo luận chuyện hôn nhân luyến ái của đám con cháu.
Vẫn còn sớm lắm . Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu không muốn lãng phí thời gian vào những việc này, trực tiếp lấy hợp đồng trong túi xách ra: Lần này thật sự có việc cần bàn với chú .
Lương Đức Hoa cười tủm tỉm càm lấy, vừa đọc được vài dòng, sắc mặt đã thay đổi: Đây là thật hả?
Ai dám làm giả chứ? Tiêu Tiêu cúi đầu thoáng nhìn điện thoại, trong đó có bí quyết đàm phán Triển Lệnh Quân gửi cho cô. Cô đọc thầm một lượt, ngẩng đầu tiếp tục nói: Phòng thư kí yêu cầu dùng danh nghĩa công ty để công bố, cháu nghĩ nước phù sa không nên để chảy sang ruộng người ngoài nên đến tìm chú trước xem chú có hứng thú không .
Có hứng thú, đương nhiên có hứng thú! Trong lòng Lương Đức Hoa đang gào thét. Là một thương nhân, mức độ nhạy cảm đối với việc này của ông ngoài sức tưởng tượng của Tiêu Tiêu. Ngay khi nhìn thấy bản hợp đồng này, ông đã tính toán ra giá trị thương mại do việc hợp tác này mang đến. Bề ngoài lại vẫn ung dung, cười tủm tỉm lật xem hợp đồng một lượt, ngoài miệng nói hàm hồ: Đây là một chuyện tốt, cống hiến cho quốc gia, đương nhiên là chú sẵn sàng rồi .
Lông mày Tiêu Tiêu giật giật, con cáo già này không ngờ lại nói đến chuyện cống hiến cho quốc gia, cứ như là mình không kiếm được lợi ích gì không bằng. Nếu không phải Triển Lệnh Quân đã phổ cập kiến thức cho cô, không biết chừng cô sẽ bị lừa thật.
Bởi vì chơi thân với Dao Dao nên cháu mới tới hỏi chú trước. Phòng thư kí bên kia họ giục rất gấp, nếu chú cảm thấy khó xử thì cháu sẽ nhận lời đề nghị của công ty khác .
Lời này nói không nóng không lạnh, lại khiến Lương Đức Hoa kinh ngạc trong lòng. Ông ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cô bé trước mặt. Chỉ qua thời gian một năm, dường như Tiêu Tiêu đã chín chắn lên rất nhiều, nói chuyện không chút hoang mang. Lương Đức Hoa không còn tươi cười nữa, hiển nhiên trong lòng hiểu rõ không dễ lừa gạt cô được.
Vứt bỏ tâm lí cầu may định lừa trẻ con, Lương Đức Hoa ngồi thẳng người lên, bắt đầu nói nghiêm túc: Đùa một chút thôi mà. Cháu có thề đến tìm Đại Lương Sáng Thế đầu tiên, chú rất cảm kích. Mọi người đều là người một nhà, không cần thiết phải dài dòng làm gì, cháu muốn bao nhiêu?
Đây mới là thái độ hợp tác chính xác, sắc mặt Tiêu Tiêu dịu bớt: Cháu cần phần chênh lệch của 5% cổ phần .
Lương Đức Hoa hít sâu một hơi, lời này có thể nói là điểm trúng yếu hại, nhất châm kiến huyết. Là một công ty niêm yết cổ phiếu hạng A, lợi ích mà việc này mang đến sẽ thể hiện trực tiếp trên giá cổ phiếu, có thể nói là có hiệu quả tức thời. Nếu dùng hai ba triệu mà mua được thì có thể nói là buôn một lãi mười, nhưng bây giờ Tiêu Tiêu đòi phần tăng của giá cổ phiếu, vậy thì chuyện không dừng lại ở dăm ba triệu nữa.
Thế thì quá nhiều . Lương Đức Hoa lắc đầu. 5% không phải một số lượng nhỏ, cổ phần của ông cũng chỉ có 36%, đề án này căn bản không thể được hội nghị cổ đông thông qua: Giá tiền này bất cứ một công ty niêm yết nào cũng không đưa ra được, hơn nữa cháu đòi phần chênh lệch khi tăng giá, rất khó tính toán .
Ông vẫn nghiêng về phương án trả một cục luôn nhưng Tiêu Tiêu không đồng ý, tỏ ý ông có thể trao đổi với các cổ đông, cô cũng đi hỏi các công ty khác.
Nhìn Tiêu Tiêu từ Đại Lương Sáng Thế đi ra ngoài, Lương Đức Hoa hơi nôn nóng xoa xoa cái đầu trọc: Dao Dao, con đi khuyên bảo nó giúp bố, đừng bán cái này cho người khác, ít nhất phải kéo dài cho bố ba ngày, nghe thấy chưa?
Bố ạ, nếu bố muốn thì mau hạ thủ đi, đây chính là một cơ hội tốt . Lúc đầu Lương Tĩnh Dao cũng không biết Tiêu Tiêu muốn bàn chuyện gì, sau khi nghe hết chẳng lẽ còn không rõ lợi hại thế nào. Trên danh nghĩa, Lương Tĩnh Dao cũng có 8% cổ phần, đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền. Nói thừa, bố lại còn không biết nữa sao? Nhưng nó chào giá cao quá, bố phải bàn bạc với cổ đông một chút . Dứt lời, Lương Đức Hoa liền thông báo triệu tập đại hội cổ đông khẩn cấp.
Chia mỏng cổ phần không phải một việc nhỏ, ông ta không làm chủ được.
Tiêu Tiêu cũng không vội vã liên lạc với công ty khác, về tư tâm cô cũng muốn hợp tác với Đại Lương Sáng Thế, dù sao nhà họ Lương cũng đã giúp cô rất nhiều việc, hơn nữa còn có nhiều tầng quan hệ ở giữa.
Là một người có thể biến một xưởng may nhỏ thành công ty cổ phần niêm yết trên sàn, hiệu suất làm việc của Lương Đức Hoa quả nhiên rất cao, ngay hôm sau đã gọi điện cho Tiêu Tiêu mời cô buổi tối cùng đi ăn cơm.
Buổi tối là thời gian hẹn hò cố định của Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Quân, vì thế Triển Lệnh Quân cũng đi theo.
Không phải chú keo kiệt, chênh lệch giá của 5% cổ phần quả thực rất khó giải quyết. Bởi vì muốn thế cháu phải mua lại 5% cổ phần trước, nhưng dù các cổ đông sẵn sàng cắt nhường thì chái cũng không có nhiều tài chính như vậy để mua lại. Chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp chiết trung, cho cháu mua tối đa cổ phiếu nhân viên, cũng chính là 3% theo pháp luật quy định, không thể nhiều hơn nữa . Lương Đức Hoa nói rất thành khẩn, liếc Triển Lệnh Quân ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu một cái.
Triển Lệnh Quân lại như không nhìn thấy, chậm rãi gắp thức ăn, hoàn toàn không có ý dịnh xen vào.
Nói là cổ phiếu nhân viên nhưng lại có khác biệt so với cổ phiếu nhân viên, Đại Lương Sáng Thế sẽ kí kết một thỏa thuận với cô, lấy giá đầu phiên giao dịch ngày kí kết làm giá cơ bản, nếu Tiêu Tiêu muốn bán ra phải bán lại cho chính công ty Đại Lương Sáng Thế.
Chẳng hạn như lúc kí kết hợp đồng, mỗi cổ phiếu 10 đồng tiền, lúc Tiêu Tiêu quyết định bán ra giá thị trường là 15 đồng tiền, như vậy Tiêu Tiêu có thể nhận được 5 đồng trên mõi cổ phiếu.
Tiêu Tiêu khẽ liếc Triển Lệnh Quân, thấy anh ta khẽ gật đầu liền đáp ứng không hề do dự.
Giá tiền này đích xác là rất có thành ý, đây còn là bởi vì cha con họ Lương chiếm tỷ lệ cổ phần lớn, có quyền phát ngôn. Nếu là công ty khác, sau khi đàm phán nhiều ngày có thể kiếm được 2% đã phải tạ ơn trời đất rồi.
Vừa mới kí xong hợp đồng, Tiêu Tiêu cảm thấy mình lập tức biến thành người có tiền.
Trời ạ, bây giờ em mới biết 3% cổ phần là bao nhiêu tiền! Chỉ cần tin tức đó được công bố, giá cổ phiếu sẽ tăng lên vù vù, em sẽ biến thành một triệu phú. Đến lúc đó lên làm CEO, cưới cao phú soái cũng là chuyện trong tầm tay! Tiêu Tiêu hưng phấn nhảy nhót trong phòng làm việc của Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân buồn cười nhìn cô: Em muốn cưới cao phú soái nào?
Tiêu Tiêu xông đến trước mặt Triển Lệnh Quân, cuộn hợp đồng thành một ống giấy nâng cằm Triển Lệnh Quân lên: Anh nói xem!
Anh không phải cao phú soái, anh đang nợ đầm đìa! Triển Lệnh Quân đưa ngón tay gạt ống giấy ra.
Suýt nữa quên mất, bây giờ anh là một anh chàng lọ lem khổ cực đáng thương . Tiêu Tiêu cười âm hiểm, dùng ngữ điệu của một kẻ lưu manh nói: Bảo bối của em, vậy thì cứ đi theo em, em sẽ trả nợ cho anh, chăm sóc cả nhà già trẻ cho anh, bảo đảm anh luôn được ăn ngon mặc đẹp .
Khóe miệng Triển Lệnh Quân giật giật: Vậy tốt, xin phú hào đại nhân vè chăm sóc bạn nhỏ nhà chúng ta trước .
Vừa rồi bà Triển nhắn tin nói cần mở hội nghị đột xuất. Dạo này không biết công ty nào nhiều chuyện như vậy, suốt ngày họp với chả hành.
Thế là Tiêu Tiêu còn chưa được hưởng niềm vui của phú hào đã phải làm trách nhiệm của phú hào: Chăm sóc Triển Lệnh Nghệ.
Cuối cùng em cũng đến! Hôm nay mẹ anh không ở nhà, chúng ta đi tìm người kia đi! Nhìn thấy một mình Tiêu Tiêu đến, hai mắt Triển Lệnh Nghệ sáng lên.
Chuyện này... Tiêu Tiêu khó xử nhìn Triển Lệnh Nghệ: Hay là em gọi điện cho Lệnh Quân đã .
Nụ cười trên mặt Triển Lệnh Nghệ cứng lại, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi, buông mắt nhìn đôi chân vô lực của mình: Không cần, nếu em cảm thấy khó xử thì thôi .
Giọng nói mang một sự mất mát không thể nào tan đi được.
Tiêu Tiêu bỗng dưng đau xót trong lòng, trong nhà này mọi người đều nghe em trai, đặt anh trai trên một hòn đảo mềm mại an toàn, bảo đảm anh trai sẽ không bị ngã, cũng ngăn cách anh trai tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Triển Lệnh Quân dệt một chiếc kén, nhốt cả mình và ca ca trong đó, bây giờ ca ca muốn phá vỡ cái kén này. Đối với Triển Lệnh Nghệ, mình có lẽ là người duy nhất có thể giúp anh ấy?
Này, anh Giang Thiên, em là Tiêu Tiêu đây... Cuối cùng Tiêu Tiêu vẫn cầm lấy điện thoại gọi điện cho Mộ Giang Thiên.
#########
Ác bá Tiêu Tiêu
Tiêu Tiêu: Ô la la, đây là tiểu mỹ nhân nhà nào, mặc sơ mi đen ra ngoài, có phải muốn dụ dỗ người khác không?
Quân Quân: Buông ta ra!
Tiêu Tiêu: Ái chà chà, rất có cá tính, ta thích!
Quân Quân: Đừng động vào người tôi, hu hu hu...
Tiêu Tiêu: Moa ha ha, có thể trở thành người của Tiêu Bá Thiên ta chính là phúc khí của ngươi, người đâu, trói về cho ta!
Quân Quân: Kịch bản kiểu gì thế này? Đạo diễn, tôi phản đối!