Triển Lệnh Quân nhìn Chu Thái Nhiên mặt dày trong gương chiếu hậu, đối phương không hề biết, vẫn bàn với Triển Lệnh Nghệ đi ăn gì.
Phải hỏi ý kiến của phụ nữ trước . Triển Lệnh Nghệ nhìn về phía Tiêu Tiêu: Chúng ta ăn món vừa rồi nói được chứ?
Được . Thực ra Tiêu Tiêu không có ý kiến gì, cô không kén ăn. Chủ yếu là Triển Lệnh Quân yêu cầu quá nhiều, không cho ca ca ăn đồ sống nguội, không cho cô ăn dầu mỡ, chỉ cho ba lựa chọn, cô và ca ca chỉ có thể chọn trong phạm vi này.
Phạm vi lựa chọn không nhảy ra khỏi vòng tròn mình vẽ, Triển Lệnh Quân gật đầu đạp ga, còn Chu Thái Nhiên đi ăn chực thì không có ai hỏi ý kiến.
Xe chạy đến một quán cơm chay, nhà này toàn là đồ chay nhưng rất nhiều món ăn lại làm giống hệt như món mặn, vừa lành mạnh vừa ngon miệng hấp dẫn không ít khách hàng. Mặt tiền tầng một là vách kính trong suốt hình vòm, giữa tường và đường cái cách một đài phun nước, chính giữa có một đường nhỏ trải đá cuội dẫn vào cửa quán. Hiện đại và cổ điển, náo nhiệt và trang nhã kết hợp với nhau rất kì lạ, thật sự là một địe điểm tốt để tụ tập hay hẹn hò.
Xe dừng lại, Triển Lệnh Quân đi ra cốp xe lấy xe lăn gấp lại được ra, để Tiêu Tiêu giữ xe lăn, chính mình thì bế ca ca ra .
Để anh . Chu Thái Nhiên muốn giúp đỡ, lại bị Triển Lệnh Quân nhẹ nhàng gạt ra, thành thạo bế ca ca ra đặt lên trên xe lăn.
Bởi vì phải phối hợp với chương trình hẹn hò của em trai, ca ca cũng mặc một bộ âu phục hưu nhàn, trên cổ còn đeo một chiếc nơ xinh xắn, nếu không mở miệng nói chuyện thì chính là một hoàng tử cao quý lịch thiệp.
Lạnh quá . Triển Lệnh Nghệ khịt mũi, thủ đô đầu mùa xuân vẫn rất lạnh.
Triển Lệnh Quân lại lấy ra một chiếc áo lông vũ màu đen trùm lên cho ca ca, hoàng tử lập tức biến thành mèo con lông xù. Thấy ca ca có chút không vui, Tiêu Tiêu liền điều chỉnh lại một chút, biến thành choàng trên người, lập tức trở nên hài hòa.
Chu Thái Nhiên đứng bên cạnh sờ sờ cằm: Một nhà ba người nhìn có vẻ rất mỹ mãn .
Sai rồi, chúng tôi một nhà bốn người . Triển Lệnh Nghệ nói nghiêm túc.
Còn có mẹ tôi . Ca ca nhìn bọn họ như nhìn một đám ngu ngốc.
Phù... Tiêu Tiêu mím môi cười trộm, bốn người dọc theo đường nhỏ đi vào trong quán.
Chu Thái Nhiên nhìn qua vách kính vào trong, đột nhiên biến sắc mặt: Chờ đã!
Lại đưa tay giữ Triển Lệnh Quân, ra hiệu cho anh ta đừng đi về phía trước: Chủ tịch Paula Lý Nhạc Lâm ở trong đó, hắn biết Lệnh Nghệ .
Tiêu Tiêu nhìn theo ánh mắt anh ta, gần cửa sổ có mấy người đàn ông, những người khác cô không biết, nhưng cô nhận ra Diêu Tinh Châu trong đó: Chúng ta đi chỗ khác .
Từng là nhà thiết kế thiên tài, bây giờ biến thành trẻ con ba tuổi, nếu người khác biết chắc chắn sẽ tạo thành tổn thương cho ca ca, đây cũng là nguyên nhân Triển Lệnh Quân không thường dẫn anh ta ra ngoài.
Triển Lệnh Quân quyết đoán xoay người, không ngờ mọi người vừa đi vài bước đã bị Lý Nhạc Lâm đuổi theo gọi lại: Sếp Chu, sao không đi vào? Có phải làm việc gì có lỗi với tôi không?
Lần trước bị thiệt lớn trong tay Chu Thái Nhiên, lúc này Lý Nhạc Lâm nói chuyện đúng là ngoài cười nhưng trong không cười.
Diêu Tinh Châu cũng đi ra theo, nhìn tình hình trước mắt, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên ngồi trên xe lăn, đột nhiên sợ hãi kêu lên: Leo? Đây chẳng phải Leo hay sao?
Hắn và Triển Lệnh Nghệ xấp xỉ tuổi nhau, lúc trẻ còn đã từng cùng tham gia một cuộc thi quốc tế. Đương nhiên, trước mặt thiên tài hào quang rực rỡ đó, một chút tài vặt của Diêu Tinh Châu tỏ ra không đáng nhắc tới.
Triển Lệnh Nghệ ngẩng đầu nhìn Diêu Tinh Châu, ánh mắt hơi ngỡ ngàng, anh ta không biết người này.Tiêu Tiêu lo lắng, chỉ hận không thể bế ca ca bỏ chạy. Triển Lệnh Quân lại bình tĩnh cúi xuống nói gì đó bên tai ca ca.
Có báo nói thân thể anh có vấn đề, thì ra là thật . Ánh mắt Diêu Tinh Châu hơi phức tạp, không thể nói là tiếc nuối hay là cười trên nỗi đau của người khác: Anh còn nhớ tôi không, tôi là Diêu Tinh Châu .
Chào anh, tôi là chủ tịch Paula . Lý Nhạc Lâm cười tủm tỉm đưa tay ra định bắt tay Triển Lệnh Nghệ.
Tuy nhiên Triển Lệnh Nghệ không hề đáp lời, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ như đang nhìn một đám giun dế.
Diêu Tinh Châu đỏ mặt lên, Lý Nhạc Lâm đứng sững tại chỗ.
Chu Thái Nhiên nắm bàn tay lúng túng giơ lên của Lý Nhạc Lâm, lắc lắc nói: Hôm nay không khéo, quán này làm tôi hơi chán ngán, hôm khác uống mấy chén với sếp Lý sau vậy, chúng tôi đi trước một bước .
Bên kia, Triển Lệnh Quân đã đẩy ca ca đi. Tiêu Tiêu đứng trợ trận bên cạnh Chu Thái Nhiên, đợi hai vị chủ tịch hàn huyên đầy giả tạo rồi mới xoay người lên xe.
Lý Nhạc Lâm nhìn chiếc xe con màu bạc biến mất trong bóng đêm, cười nhạo: Tôi nói rồi mà, LY rõ ràng có bậc đại thần như Leo, vì sao còn phải mời Adeline, thì ra đáp án là thế .
Trên xe, Tiêu Tiêu không nhịn được tò mò hỏi Triển Lệnh Nghệ: Vừa rồi Lệnh Quân nói gì với anh vậy?
Bí mật . Triển Lệnh Nghệ chớp chớp mắt không chịu nói.
Tiêu Tiêu nhìn về phía Triển Lệnh Quân, Triển Lệnh Quân cũng chỉ cười không nói.
Vốn cho rằng hôm sau sẽ có báo chí nói về Triển Lệnh Nghệ, tuy nhiên truyền thông vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ tin tức nào. Có lẽ Chu Thái Nhiên biết mấy năm nay tin tức giả về Triển Lệnh Nghệ quá nhiều, bây giờ báo chí đưa tin cũng không có ai tin, cho nên Paula cũng không làm việc vô ích làm gì.
Tiêu Tiêu còn có chút lo lắng, nhưng đến tận lúc triệu tập họp báo cũng không xuất hiện biến số gì, Paula còn hết sức hữu hảo mời cô đến dự họp báo của họ. Chỉ có điều còn gửi thiệp mời cả Leo, Adeline và Lâm Tư Viễn đến chỉ đạo.
Chỉ là một cuộc họp báo may sẵn bình thường, làm gì có chuyện mời người sáng lập và thủ tịch công ty khác đến dự? Adeline hơi tức giận.
Lâm Tư Viễn bên cạnh nghe vậy hơi nhíu mày.
Các vị không cần phải đi, một mình tôi đi là được rồi . Tiêu Tiêu cười nói.
############
Quân Quân nói gì với ca ca?
Phỏng đoán một: Bọn chúng là quái thú, bạn nhỏ nào nói chuyện sẽ bị ăn thịt.
Phỏng đoán hai: Chúng ta chơi một trò chơi nhé, một hai ba biến thành người gỗ.
Phỏng đoán ba: Bọn chúng là người xấu, nói chuyện sẽ bị bắt đi làm hamburger.
Ca ca: Sai rồi, Quân Quân nói bọn chúng ngoại hình quá xấu, nói chuyện với bọn chúng, hoàng tử sẽ biến thành bong bóng.