Mặt trời trên thảo nguyên luôn nhiệt tình, sáu giờ sáng trời đã sáng rõ. Ánh nắng xuyên qua kính chắn gió rạn nứt chiếu thẳng vào trên mặt Tiêu Tiêu nhanh chóng đánh thức cô dậy.
Tiêu Tiêu mở mắt ra, nhìn ngay thấy một đôi mắt to màu hổ phách, giật mình kinh hãi.
Một con báo đốm đen bóng đang đứng trên nắp capo, bàn chân to khỏe đặt trên vết nứt như mạng nhện trên kính chắn gió, tò mò nhìn vào trong xe.
Em dậy rồi à? Triển Lệnh Quân đã tỉnh từ lâu, đang cầm một tấm bản đồ viết viết vẽ vẽ.
Nó... nó... Tiêu Tiêu lắp bắp nói không nên lời, chỉ chỉ con dã thú bên ngoài xe.
Triển Lệnh Quân ngẩng đầu nhìn một cái: Rất đáng yêu!
Này! Tiêu Tiêu đẩy anh ta một cái, vấn đề ở đây là có đáng yêu hay không sao? Đó là một động vật săn mồi cỡ lớn, ăn thịt người!
Không có việc gì, nó vừa ăn một con linh dương rồi, không đói! Triển Lệnh Quân khoanh một vòng tròn trên bản đồ, hơi nhíu mày.
Vị trí hai người dừng xe là một khu rừng nhỏ, chính là nơi báo đốm thích náu mình. Nó ngồi trên ngọn cây quan sát cục sắt này cả đêm, phát hiện thứ này không có nguy hiểm gì mới mò xuống xem xét.
Tiêu Tiêu kiểm tra lại cửa kính xe, đại bộ phận kính xe đều nguyên vẹn, chỉ có cửa phía sau bị vỡ. Nhưng cửa kính phía sau xe địa hình rất nhỏ, con báo đốm không thể chui vào được. Khẳng định tính mạng không bị đe dọa, Tiêu Tiêu mới có tâm tư ngắm nhìn con vật đẹp đẽ mà nguy hiểm này, giơ điện thoại chụp cho nó một bức ảnh.
Chúng ta làm thế nào bây giờ? Có thể đi ra được không? Tiêu Tiêu hỏi gã bạn trai mới nhận chức của mình.
Hôm qua ở ngoại ô thành phố Camila, trước hết chạy về hướng nam ba mươi cây số, sau đó lại chạy năm mươi cây số theo hướng nam tây nam, sau đó sang hướng tây... Triển Lệnh Quân vừa nói vừa vẽ lại tuyến đường hôm qua: Lúc chạy trốn không kịp chọn đường, đại khái là phương hướng này, nên có lẽ chúng ta đang ở đây .
Kết luận là đi về phía đông một đoạn nữa có thể sẽ nhìn thấy quốc lộ.
Anh làm sao nhớ được? Tiêu Tiêu rất kinh ngạc. Tình hình hôm qua như vậy, cô sợ đến chết khiếp, vậy mà người này lại có thể dựa vào một chiếc la bàn để ghi nhớ tuyến đường đi xe, có còn là đầu óc của con người nữa không?
Triển Lệnh Quân liếc cô: Tiêu tiểu thư, lúc em chọn lựa bạn trai chẳng lẽ không biết anh ấy là một thiên tài chỉ số thông minh cực cao hay sao?
Cái này đúng là không biết, bởi vì Tiêu tiểu thư trước nay chỉ nhìn mặt mũi . Tiêu Tiêu trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Triển Lệnh Quân mím môi cười khẽ, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Con báo đốm nằm trên nắp capo bị kinh động, cái đuôi to lập tức xù lông lên, trèo thẳng một mạch lên cây, dùng đôi mắt to tròn xoe nhìn họ chằm chằm.
Tạm biệt con báo đốm, chiếc xe chạy ra khỏi khu rừng, chậm rãi chạy trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Điện thoại di động không có một vạch sóng nào, kim xăng đang hạ xuống dần dần, Tiêu Tiêu cảm thấy hơi lo lắng: Cũng không biết những người khác thế nào rồi? Những phần tử khủng bố đó sẽ không giết họ chứ?
Tạm thời sẽ không, bọn chúng bắt người của mỏ dầu chắc chắn là để đòi tiền chuộc . Triển Lệnh Quân rất hiểu tư duy của đám người kia. Bọn chúng bắt phóng viên đa số là để được nỏi tiếng trên cách kênh tin tức lớn, những con tin như vậy dữ nhiều lành ít. Còn bắt người đi hút dầu mỏ, làm đường sắt thì là để đòi tiền chuộc của quốc gia khác, con tin như vậy tạm thời đều an toàn.
Khi kim xăng tụt xuống hết vạch đỏ, cuối cùng hai người cũng tìm được một con đường nhỏ. Trên đường rất vắng bóng người, một hồi lâu không nhìn thấy chiếc xe nào.
Triển Lệnh Quân lấy trong cốp xe ra mấy chai nước không bị bắn thủng đưa cho Tiêu Tiêu: Trên xe không có đồ ăn, em uống nước tạm vậy .
Tiêu Tiêu cầm chai nước đã mở nắp ra, khóe miệng không khỏi cong lên. Trước kia còn yêu Hàn Đông Vũ, hắn không bao giờ biết mở chai nước rồi đưa cho cô. Cô đưa chai nước lên bên môi Triển Lệnh Quân, ra hiệu cho anh ta uống trước.
Triển Lệnh Quân cầm tay cô uống một ngụm, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có một chiếc xe chạy tới liền lập tức lên xe, quay ngang xe chắn trên đường.
Đó là một chiếc xe địa hình sa mạc, ngồi trên xe rõ ràng là một đám người da trắng ăn mặc như du khách, bị một chiếc xe toàn là vết đạn ngăn lại, lập tức hơi hoang mang.
Chào các vị, xe của chúng tôi hết xăng rồi, các vị có thể bán cho chúng tôi một chút xăng được không? Triển Lệnh Quân lấy mấy đồng tiền ra.
Không không, chúng tôi cũng chỉ vừa đủ xăng thôi . Người đàn ông nghe thấy chỉ là chặn lại mua xăng, lại thấy anh ta là một người da vàng gầy gò, lập tức không sợ nữa.
Triển Lệnh Quân nhíu mày, lấy ra thẻ công tác của MSF: Tôi là một bác sĩ không biên giới, đang vội đến một ngôi làng chữa bệnh .
Ba ơi, chú ấy là bác sĩ, ba cho chú ấy xăng đi . Cậu bé ngồi phía sau xe nài nỉ.
Tom, cho anh ấy một ít xăng đi. Bác sĩ không biên giới là những người vĩ đại, đáng được mỗi người chúng ta tôn kính . Người vợ ngồi trên ghế phụ lái thúc giục tài xế.
Được rồi được rồi, tôi chỉ có thể cho anh một chút để anh đi tới thị trấn tiếp theo. Chạy về phía trước mười cây số nữa sẽ có một thị trấn, ở đó chắc sẽ có chỗ đổ xăng . Người đàn ông da trắng vẫn có chút không tình nguyện.
Tài xé nọ không nói dối, khi xe lại hết xăng lần nữa, hai người đi tới một thị trấn nhỏ cũng coi như sầm uất.
Reng reng reng... Đến gần thị trấn, điện thoại di động lập tức có tín hiệu. Tiêu Tiêu nhìn thấy vô số thông báo cuộc gọi lỡ, có của Chu Thái Nhiên, có của đại sứ quán, đa số là của gia đình.
Anh gọi lại cho đại sứ quán, em gọi về cho bố mẹ báo bình an . Triển Lệnh Quân cầm lấy điện thoại của mình, gọi số của đại sứ quán.
Tiêu Tiêu gật đầu, vội gọi về cho cha mẹ.
Điện thoại vừa đổ chuôgn đã bắt máy ngay, giọng nói sốt ruột của bố cô vang lên: Tiêu Tiêu? Tiêu Tiêu đấy à con?
Bố... Nghe thấy giọng nói của người thân, sống mũi Tiêu Tiêu không nhịn được cay cay.
Con đang ở đâu? Có làm sao không? Giọng nói của bố hơi run rẩy. Hôm qua xem thời sự thấy nói người ở mỏ dầu bị bắt cóc, kèm thêm có mấy công dân Trung Quốc mất tích, ông vội gọi điện thoại cho con gái nhưng không gọi được. Hai vợ chồng cả đêm không dám ngủ, thức đến tận bây giờ.
Con không sao, con trốn ra được rồi! Tiêu Tiêu kể lại sơ lược tình hình, bỏ qua chi tiết bắn nhau với phần tử khủng bố, chỉ nói nửa đường bọn họ lái xe chạy, những người đó không đuổi theo.
Đúng vậy, chúng tôi đã trốn được, nhưng chỉ có hai người chúng tôi, tình hình của những người khác còn không rõ. Tôi có thể cung cấp vị trí tương đối của căn cứ đó... Triển Lệnh Quân rất bình tĩnh nói chuyện với người của đại sứ quán.
Người của đại sứ quán tại Nada Sawyer thông báo cho họ tình hình hiện nay và bảo đảm sẽ có người tới tiếp ứng bọn họ, nhắc bọn họ chú ý an toàn.
Triển Lệnh Quân gác , sắc mặt có chút ngưng trọng. Những phần tử vũ trang đó quả nhiên chính là thành viên tổ chức Talim. Sau khi bắt người ở mỏ dầu, bọn chúng lại gây ra mấy vụ nổ ở Camila. Bây giờ Camila đã loạn cả lên, sân bay cũng tạm thời ngừng hoạt động.
Bây giờ ở Trung Quốc là nửa đêm, nhưng Tiêu Tiêu vẫn gọi điện thoại cho Chu Thái Nhiên báo bình an, quả nhiên bên kia còn không ngủ.
Cô đang ở cùng với Triển Lệnh Quân? Có thể là quá mức căng thẳng, giọng Chu Thái Nhiên có chút không yên.
Bị lây sự căng thẳng của chủ tịch Chu, Tiêu Tiêu cũng căng thẳng theo: Vâng, chúng tôi yêu nhau rồi .
...
...
Triển Lệnh Quân ngán ngẩm bảo Tiêu Tiêu bật loa ngoài: Tôi không sao, mấy nhân viên của anh còn đang ở trong nước sôi lửa bỏng. Tiền chuộc chuẩn bị xong chưa?
Bên kia còn chưa nói cần bao nhiêu tiền, thậm chí còn chưa có tin gì về việc đòi tiền chuộc . Chu Thái Nhiên dường như đang hút thuốc lá, có thể thấy anh ta rất lo âu. Người ở mỏ dầu không bị bắt đi toàn bộ, một số nhân viên ở lại đã kịp thời báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát bản địa thật sự là quá kém cỏi, không hề giúp ích được gì.
Tiền chuộc chỉ là thứ yếu, với một vấn đề quốc tế loại này, quốc gia sẽ đứng ra trả tiền chuộc. Nhưng mạng người to như trời, những người đó mỗi phút mỗi giây đều có nguy hiểm.
Ôi, phía trước có người chặn xe! Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên một tiếng, nhắc nhở Triển Lệnh Quân đạp phanh.
Trên đường có một người tuổi trẻ đen bóng đang liều mạng vung hai tay, chẳng phải là cậu phiên dịch Kenyah mà Tiêu Tiêu thuê hay sao?
Kenyah, tại sao cậu lại ở đây? Tiêu Tiêu mở cửa xe định xuống, bị Triển Lệnh Quân đưa tay ngăn lại.
Phần tử khủng bố có lúc sẽ thả mồi, lúc này bọn họ xuống xe có thể sẽ bị bắn thành cái sàng.
Ôi chúa ơi, Tiêu! Kenyah kích động nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe: Xe của chúng tôi hỏng rồi, ở cách đây khoảng mười cây số. Bọn họ không đi bộ được, chỉ có thể để một mình tôi chạy ra đây xin giúp đỡ .
Là một người da đen lớn lên trên thảo nguyên, Kenyah chạy bộ mười mấy cây số không có gì đáng nói, nhưng người mẫu gầy yếu và thực tập sinh LY lại không được.
Mọi người trốn ra rồi à? Tiêu Tiêu cực kì vui mừng.
Ai trốn ra? Có những ai? Chu Thái Nhiên ở bên kia còn chưa dừng cuộc gọi nghe thấy, lập tức nâng cao giọng hỏi.
Kenyah giải thích, bởi vì Triển Lệnh Quân gây ra hỗn loạn, những người đó nhất thời không chú ý đến chiếc Pieca của họ. Hắn và Phillip hợp sức khống chế phần tử khủng bố trên ghế phụ lái, tài xế cũng quay đầu xe chạy theo.
Tài xế đó là dân bản xứ, có kinh nghiệm lái xe trên thảo nguyên phong phú, biết chạy về phương hướng nào có thể tìm được quốc lộ. Nhưng không may là xe chạy được một nửa đường thì hỏng, chỉ có thể chờ đến sáng cử Kenyah chạy ra cầu viện.
Nhiếp ảnh gia và chuyên gia đạo cụ đều bị những người đó bắt đi, ném lên chiếc xe tải chở giám đốc mỏ dầu, trên chiếc Pieca chỉ còn lại những người không có đe dọa. Tên khủng bố ngồi trên ghế phụ lái nói bọn họ là chiến lợi phẩm.
Chiến lợi phẩm chính là vật phẩm có thể chia sẻ sau khi về đến căn cứ, ngoài Kenyah còn giữ lại làm phiên dịch, những người khác đều là chiến lợi phẩm chờ phân phối.
Blanchette, Triệu Hân và chuyên gia trang điểm đều là phụ nữ, điểm này có thể hiểu được. Nhưng tại sao Phillip cũng được xem như chiến lợi phẩm?
#########
Phillip: Tôi cũng rất tuyệt vọng, nhưng có thể làm thế nào?