Sau khi xem qua thiết kế của tất cả mọi người, Triệu Hòa Bình không nhịn được vò đầu bứt tai.
Váy thủy sam cực kì phù hợp với chủ đề thiết kế, hơn nữa cả phòng thiết kế đều không có ai sử dụng họa tiết hoa thông liễu tốt như Tần Á Nam. Hắn rất tán thưởng sáng tạo này, cũng hi vọng có thể sử dụng yếu tố này trong các thiết kế quý tới. Nhưng thiết kế của Tiêu Tiêu phong phú hơn, cô đơn giản hoá họa tiết lá hợp hoan thành các đường nét khiến quá trình chế tạo trang phục may sẵn có thể giảm bớt không ít khó khăn, hơn nữa cô không chỉ có một chiếc chân váy xuất sắc mà cả váy liền thân, váy đầm, quần đùi, áo dài tay đều rất xuất sắc...
So với những người khác chỉ nộp vài ba mẫu, Tiêu Tiêu nộp tổng cộng những tám tác phẩm, hơn nữa mỗi một thiết kế đều không giống nhau, đều có đặc sắc riêng, nhưng lại thống nhất một cách kì lạ, vừa nhìn đã biết là nằm trong một tổng thể.
Triệu Hòa Bình biết trình độ bản thân có hạn, khó mà quyết đoán, liền đưa tác phẩm của hai người lên cho cấp trên.
Sau khi xem tác phẩm của hai người, Adeline cũng rất thích chiếc váy thủy sam, nhưng xuất phát từ tổng hợp nhiều yếu tố, lựa chọn Tiêu Tiêu năng lực toàn diện hiển nhiên sẽ hợp lí hơn.
Không bằng mở một cuôpj họp nhỏ để hai cô nàng này trình bày về tác phẩm của mình rồi quyết định sau . Lâm Tư Viễn bên cạnh nói xen vào, ông ta cầm hình chiếc váy thuỷ sam thưởng thức: Ý tưởng thiết kế này thật sự thiên tài .
Adeline nghe nói thế, cũng có chút luyến tiếc thiết kế hoa thông liễu trên chiếc váy thuỷ sam, nhưng nếu như để Tiêu Tiêu làm thiết kế chính thì nhân tố này sẽ bị loại bỏ, bởi vì phong cách thiết kế này không hợp với phong cách của Tiêu Tiêu.
Vậy thì để họ trình bày rồi tính tiếp . Trên thực tế trong lòng Adeline vẫn có chút khuynh hướng Tần Á Nam, bà còn nhớ lần trước Tần Á Nam trình bày về chủ đề Tân Sinh trong hội nghị rất phù hợp với chủ ý của bà, điều này cũng khiến bà có lòng tin với Tần Á Nam.
Nghe thấy cấp trên yêu cầu hai người đi trình bày về tác phẩm của mình, Tiêu Tiêu đã biết nhà thiết kế chính sẽ được lựa chọn giữa cô và Tần Á Nam.
Tiêu Tiêu, cậu nộp mấy tác phẩm? Tần Á Nam ghé lại gần, căng thẳng hỏi.
Tám . Chuyện này cũng giấu không nổi, một lát nữa đến phòng họp xem là biết, Tiêu Tiêu dứt khoát nói thẳng.
Oa, nhiều thế cơ à? Tần Á Nam biến sắc, đại khái đã hiểu vì sao cấp trên còn phải xem xét Tiêu Tiêu, chắc hẳn là vì cô có hiệu suất cao: Tiêu Tiêu, thương lượng một chút nhé, thiết kế chính lần này có thể nhường cho mình được không?
Tiêu Tiêu đang suy nghĩ về nội dung trình bày bỗng nhiên nghe thấy câu này, quay sang nhìn Tần Á Nam bằng ánh mắt khó tin: Cậu nói cái gì?
Đây không phải một chiếc thước mây hay một đĩa ăn nhẹ, mà là vị trí nhà thiết kế chính, dính dáng tiền thưởng gấp ba, thậm chí nhiều hơn, vậy mà người này vẫn không biết xấu hổ mở miệng yêu cầu.
Cậu vào công ty là dựa vào danh tiếng quán quân cuộc thi thiết kế của sinh viên toàn quốc, mà mình ở công ty vẫn là một người tàng hình, thật sự rất cần cơ hội này . Tần Á Nam không cảm thấy yêu cầu của mình có gì quá đáng, nắm cánh tay Tiêu Tiêu lắc lắc như làm nũng: Trong phòng thiết kế này cũng chỉ có mình với cậu là có thực lực nhất, mỗi người làm thiết kế chính một quý được không?
Nghe có vẻ rất hợp lí, nhưng suy nghĩ lại thì mỗi người một quý, vì sao quý này nhất định phải nhường cho cô ta? Quả thực không khác nào lừa trẻ con, chẳng lẽ vì mình trông giống một con ngốc lắm? Tiêu Tiêu cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong ngực, vừa ngột ngạt vừa có chút buồn nôn.
Được thôi . Tiêu Tiêu yên lặng một lát, đột nhiên gật đầu, đón ánh mắt vui mừng của Tần Á Nam: Vậy quý này mình làm, quý sau cậu làm nhé!
Nụ cười của Tần Á Nam đông cứng bên miệng: Ơ, không phải...
Á Nam . Tiêu Tiêu đột nhiên nắm tay Tần Á Nam, ra vẻ tội nghiệp, nhỏ giọng nói: Cậu cũng biết đấy, lúc trước mình nằm viện tốn rất nhiều tiền, nhưng bên bảo hiểm vẫn còn chưa thanh toán. Bây giờ lại đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, mình rất cần tiền, cho nên cơ hội này cực kì quan trọng đối với mình .
Trán Tần Á Nam lấm tấm mồ hôi, đã nói đến nước này, cô ta chắc chắn không thể tiếp tục mở miệng yêu cầu Tiêu Tiêu nhường cơ hội cho mình nữa, nhưng cô ta cũng nhất quyết không thể nhường cho Tiêu Tiêu.
Được rồi, chắc là cậu cũng rất muốn cơ hội này, không làm khó cậu nữa, chúng ta cứ cạnh tranh công bằng đi . Tiêu Tiêu nhìn Tần Á Nam băn khoăn một hồi mới vui vẻ lên tiếng.
Được . Tần Á Nam nghe vậy cũng tươi cười, lại khách sáo thêm mấy câu rồi mới đi.
Tiêu Tiêu nguýt dài, mở tác phẩm của mình ra xem, thầm sắp xếp lại ngôn ngữ.
Trong phòng họp, ba người Triệu Hòa Bình, Adeline, Lâm Tư Viễn lần lượt ngồi xuống.
Tác phẩm của hai vị chúng tôi đều đã xem qua, mỗi người mỗi vẻ, hôm nay cho các vị cơ hội trình bày lần cuối cùng để quyết định nhà thiết kế chính cho trang phục nữ may sẵn quý tới . Adeline nói với vẻ mặt nghiêm túc: Ai bắt đầu trước?
Tôi trước! Tần Á Nam giơ tay.
Bởi vì hai người đều có cách hiểu tương tự đối với chủ đề mới, người nói trước sẽ có lợi hơn một chút. Sau khi cô ta nói, nếu Tiêu Tiêu nhắc lại nội dung tương tự sẽ khiến người nghe cảm thấy rất tầm thường.
Tiêu Tiêu cũng không tranh giành, đưa tay ra hiệu cho Tần Á Nam trình bày trước.
Tần Á Nam đưa ra ba bộ trang phục, hai chiếc chân váy, một chiếc váy liền thân. Trọng điểm cô ta giới thiệu đương nhiên là chiếc váy thuỷ sam đó.
Ý tưởng này xuất phát từ một linh cảm chợt nảy sinh khi tôi quan sát cây thuỷ sam trong công viên buổi sáng mỗi ngày, nếu dùng cho trang phục quý tới tin rằng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho khách hàng . Tần Á Nam lật trang PPT, đó là mấy biến thể cô ta đưa ra cho ý tưởng này, dùng trên chân váy hoặc trên áo dài tay: Thời gian gấp gáp nên tôi chưa thể hoàn thiện những mấu khác, nhưng nếu tôi làm thiết kế chính, tất cả sẽ không còn là vấn đề .
Adeline nhíu mày nhìn những hình ảnh đó, Lâm Tư Viễn nhỏ giọng nói vài câu bên tai bà, hai người liếc nhau, khẽ gật đầu. Vấn đề quá đơn điệu mà họ lo lắng xem ra sẽ có thể giải quyết.
Tần Á Nam nhìn thấy tình hình này, trong lòng thầm vui vẻ, đi xuống bục mời Tiêu Tiêu lên.
Kết quả này không khỏi tạo thành một số áp lực cho Tiêu Tiêu, cô hít sâu một hơi, mở file trình chiếu của mình.
Loạt trang phục này được thiết kế theo tạo hình của lá hợp hoan. Chẳng hạn như chiếc váy này, tôi gọi nó là 'nắng sớm', mô phỏng đặc tính ngày mở đêm khép của lá hợp hoan, lớp trong dùng chất liệu phản quang, khi mở lớp ngoài ra sẽ có hiệu quả thị giác như nắng sớm chiếu vào lá hợp hoan đang hé mở . Tiêu Tiêu chỉ chiếc váy mình thiết kế, tỉ mỉ giảng giải làm cho ba người bên dưới trước mắt sáng ngời.
Chiếc nắng sớm anyf không hề thua kém thủy sam của Tần Á Nam, có điều lúc trước Tiêu Tiêu không mang khắp nơi cho mọi người xem như Tần Á Nam nên mới không nhận được nhiều chú ý như vậy.
Ung dung bình tĩnh giới thiệu xong tám trang phục, Tiêu Tiêu nhìn ba người đang do dự bên dưới, mỉm cười: Cá nhân tôi rất tán thưởng thiết kế thuỷ sam của Á Nam, đây cũng chính xác là khỗ khuyết trong các thiết kế của tôi. Nếu tôi làm thiết kế chính, tôi sẽ bổ sung thêm họa tiết thuỷ sam của Á Nam, tạo thành hai loạt trang phục 'lá hợp hoan' và 'hoa thông liễu' để cung cấp cho các khách hàng có sở thích khác nhau .
Rất tốt, đây mới là tố dưỡng nên có của nhà thiết kế chính . Adeline gật đầu, trao đổi ý kiến và Lâm Tư Viễn một chút.
Như vậy, nhà thiết kế chính quý này sẽ do Tiêu Tiêu đảm nhiệm . Lâm Tư Viễn tuyên bố kết quả cuối cùng.
Trong lòng hết sức vui mừng, ngoài mặt Tiêu Tiêu vẫn làm bộ không quan tâm hơn thua, bình tĩnh cúi chào cảm ơn.
Ra khỏi phòng họp, sắc mặt Tần Á Nam cực kì khó coi, hối hận vì đã giành nói trước để Tiêu Tiêu tìm được điểm đột phá.
Tiêu Tiêu trở thành thiết kế chính đương nhiên phải mời mọi người đi ăn. Mọi người trong phòng thiết kế tới tấp hưởng ứng, một đám người lũ lượt đi vào một quán lẩu.
Á Nam đâu? Tiêu Tiêu rót đồ uống cho mọi người, không nhìn thấy Tần Á Nam đâu.
Cô ấy nói có việc, không đi được . Triệu Hòa Bình nói.
Tần Á Nam không muốn tham gia buổi liên hoan chúc mừng này, hẹn Chu Sảnh đi ăn cơm.
Mình đã nói bao nhiêu lần rồi, nó là một con điếm đầy mưu mô mà cậu vẫn không khôn ra được . Chu Sảnh gắp miếng thịt lên tấm gang nóng bỏng phát ra tiếng xèo xèo.
Tần Á Nam không nói gì. Cô ta không cho rằng Chu Sảnh thông minh hơn mình bao nhiêu, sau khi xảy ra chuyện rồi thì nói sao chả được.
Thấy cô ta không thích nghe, Chu Sảnh liền đổi đề tài, gắp miếng thịt vừa nướng xong vào bát Tần Á Nam: À này, chuyện lần trước nói, cậu suy nghĩ thế nào rồi?
Không được, không được, mình sẽ tự đập bát cơm mất . Tần Á Nam lập tức lắc đầu từ chối.
Chu Sảnh thầm nhếch miệng, cũng không gượng ép nữa: Cuộc thi thiết kế toàn quốc sắp bắt đầu rồi, lần này cậu phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa. Năm đó rõ ràng cậu hoàn toàn có khả năng giành giải quán quân mà .
Đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ mình còn có thể ngã hai lần cùng một chỗ sao? Tần Á Nam hùng hổ cắn một miếng thịt.
Cuộc thi thiết kế toàn quốc có tên đầy đủ là Giải thi đấu thiết kế trang phục toàn quốc, là cuộc thi nhà thiết kế thời cấp cao nhất trong nước hiện nay.
Cuộc thi thiết kế trang phục sinh viên mà Tiêu Tiêu tham gia thời đại học so với giải đấu này đại khái cũng giống như NCAA (giải bóng rổ sinh vien Mỹ) so với NBA (giải bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ).
Cuộc thi này ba năm tổ chức một lần, chờ đợi rất dài. Tiêu Tiêu đương nhiên cũng báo danh. Nếu có thể vào tóp 10 sẽ được thăng lên D2, nếu giật được quán quân thì nhảy thẳng lên S1.
D chính là Designer, còn S thì là Senior designer, khác biệt ở phổ thông và cao cấp, thợ may và nhà nghệ thuật. Rất nhiều người đến lúc về hưu cũng không thể trở thành nhà thiết kế cao cấp.
Bởi vì là cuộc thi cấp cao nên sơ tuyển cực kì nghiêm khắc, yêu cầu mỗi thí sinh phải nộp nguyên bộ tác phẩm. Hơn nữa không chỉ nộp bản thảo mà còn phải thật sự may thành trang phục cho người mẫu mặc chụp ảnh. Hồ sơ báo danh chính là bộ ảnh người mẫu này, hơn nữa yêu cầu bản quyền phải thuộc sở hữu của thí sinh.
Chỉ riêng điều kiện này đã loại bỏ một loạt các nhà thiết kế vừa mới ra trường còn chưa có tác phẩm hoặc đơn thuần làm việc theo mệnh lệnh của công ty rồi.
Điều kiện này không làm khó được Tiêu Tiêu, cô có một bộ thiết kế có sẵn, chính là bộ đồng phục làm cho hội sở Tang Du. Thời hạn báo danh còn có thời gian hai tháng, cô phải mau thúc giục Triển Lệnh Quân làm ra mấy bộ quần áo đó mới được.
Hết giờ làm liền đi thẳng đến Tang Du, tuy nhiên Triển Lệnh Quân đang phải tiếp khách, không đếm xỉa tới Tiêu Tiêu, cô liền trò chuyện với Điềm Điềm một lát.
Ông chủ của bọn em rốt cuộc là ai? Hội sở này có hệ thống toàn quốc không? Tiêu Tiêu lấy một chiếc kẹo trong đĩa sứ trên bàn lễ tân, chính là loại hôm nọ Triển Lệnh Quân cho cô ăn.
Điềm Điềm chỉ giấy phép kinh doanh phía sau: Chị về tra là biết ngay mà.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn giấy phép kinh doanh, tên đăng kí của hội sở Tang Du là Công ty trách nhiệm hữu hạn trị liệu phục hồi sức khỏe Tang Du , chụp một kiểu ảnh, hạ quyết tâm về tra thử mới được.
Chị đã là VIP rồi, không lên tầng ba xem à? Điềm Điềm nhiệt tình đề nghị.
Đúng rồi, bây giờ mình đã là VIP! Tiêu Tiêu còn chưa lên tầng ba bao giờ, dặn Điềm Điềm khi nào Triển Lệnh Quân đi ra thì gọi cô một tiếng, sau đó đầy tò mò đi lên tầng ba.
Tầng ba không thể đi cầu thang bộ, chỉ có thể quẹt thẻ đi thang máy.
Cửa thang máy mở ra, trước mắt là phong cách kiến trúc hoàn toàn khác dưới lầu. Nội thất tràn ngập sắc thái thiên nhiên, thảm trải sàn xanh mướt như thảo nguyên nhìn rất thoải mái. Dưới lầu là kiểu Âu hoa lệ, cứ tưởng tầng ba sẽ là kiểu cung đình hoa lệ hơn, không ngờ lại đơn giản đến tinh tế.
Tiếng dương cầm du dương từ một gian phòng trong đó truyền ra, chậm rãi nhẹ nhàng như ánh trăng trải khắp cánh rừng yên tĩnh. Tiêu Tiêu lấy điện thoại di động ra theo thói quen, ghi lại một đoạn rồi tìm tên bản nhạc.
Bản nhạc tên là biên giới ánh trăng . Đây vốn là âm nhạc trị liệu, lại được đàn một cách cô độc và bi thương. Tiêu Tiêu không nhịn được tò mò đi tới, đứng trước cửa phòng nhìn.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi trước dương cầm. Dưới chân cây đàn tam giác có một cậu bé bảy tám tuổi ngồi dưới đất, dựa đầu vào thân đàn, nghe như mê như say.
Ánh nắng từ cửa sổ kính kiểu cổ chiếu vào, chiếu xuống người đàn ông chơi đàn, giống như vô số sợi dây thừng xuyên qua nước biển lạnh như băng cuốn lấy một người đuối nước sắp tuyệt vọng. Toàn là đau buồn, lại toàn là hi vọng.
#####
Lời tác giả: Bonus đoạn kịch ngắn
Quân Quân: Tôi phát hiện cô đã thăng cấp rồi.
Tiêu Tiêu: Cái gì thăng cấp? Đôi mắt phát hiện mỹ nam thăng cấp hả? (⊙v⊙)
Quân Quân: Tôi nói là tâm cơ, trước kia đều đối kháng chính diện, bây giờ biết giả bộ đáng thương rồi.
Tiêu Tiêu: Làm gì có tâm cơ, anh nhìn gương mặt hồn nhiên vô tội của tôi xem!
Quân Quân: To thì đủ to rồi, nhưng hồn nhiên vô tội thì không hề có.