Lúc trước rõ ràng Tiêu Tiêu đã nghĩ rồi, coi Triển tiên sinh như nam thần để đối đãi, nhưng lúc thật sự đối mặt với sự thật anh ta có thể thuộc về người khác, ngực cô vẫn không khỏi nhói lên.
Nhìn thấy cô, Triển Lệnh Quân bất giác nới lỏng cà vạt. Chiếc cà vạt này là quà sinh nhật của anh ta, màu sắc và kiểu dáng anh ta đều rất thích. Buổi sáng hôm nay đi làm, nhớ ra Tiêu Tiêu sẽ đến đo kích thước, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn lấy cái này.
Cô đến rồi à? Triển Lệnh Quân cảm thấy việc làm này của mình hơi ngốc nghếch, dường như là cố ý làm dáng, suy nghĩ từ sáng đến giờ cuối cùng cũng nghĩ ra, kết luận là vì áp lực cố hữu khi phải đối mặt với một nhà thiết kế thời trang.
Vâng, tôi đến lấy số đo . Tiêu Tiêu cố gắng cười cười, cất bước đi tới.
Triển Lệnh Quân cởi áo vét, chậm rãi dang hai cánh tay ra, giống như thần mặt trời Apollo kéo ra cây cung bạc chứa đầy ma pháp, kích thích tố dư thừa dụ người bất chấp tất cả lao tới, cho dù vùi thân trong ngọn lửa của cỗ xe Thần mặt trời cũng không hối tiếc.
Đầu ngón tay Tiêu Tiêu hơi run lên, cô vòng ra phía sau Triển Lệnh Quân, lấy thước dây cẩn thận đo đạc.
Là một nhà thiết kế, điều cô nhìn thấy trước hết luôn là kích thước. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Triển tiên sinh, điều hấp dẫn cô chính là bờ vai rộng rãi. Bề rộng vai, chiều dài cánh tay, vòng ngực, vòng eo, đo đạc tỉ mỉ từng tấc, duy trì sự tiếp xúc lễ phép mà an toàn. Tiêu Tiêu ghi những số liệu gần như hoàn mỹ này vào quyển sổ nhỏ, trong lòng hơi chua chát, thậm chí có chút muốn khóc.
Sau khi về nhà, Tiêu Tiêu nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu không ngừng suy đoán về quan hệ của Lương Tĩnh Dao và Triển Lệnh Quân. Nếu hai người đó thật sự có gì mập mờ, sau này tốt nhất cô nên ít đến Tang Du hơn.
Đối với Tiêu Tiêu thì Lương Tĩnh Dao là một người bạn đặc biệt, là người thậm chí từng cứu mạng mình. Lúc trước khi cô sốt cao, nằm một mình run rẩy trong phòng, Lương Tĩnh Dao gọi điện thoại đến nghe ra giọng cô không đúng.
Sao mày nói cứ run run thế, có phải bị sốt không?
Hình như là thế... Lúc đó đầu óc Tiêu Tiêu đã mơ hồ, thậm chí không cảm thấy khó chịu, chỉ có lúc nói chuyện không được trôi chảy. Gác điện thoại chưa được nửa tiếng, Lương Tĩnh Dao đã xuất hiện trong căn phòng cô thuê, vừa kéo vừa lôi cô đến bệnh viện.
Lấy điện thoại di động ra, kéo xuống cuộc trò chuyện với Đại Đại Dao, nhắn một tin nhắn đi.
Tiểu Tiểu Bố: Dao Dao, có phải mày thích Triển Lệnh Quân không?
Bấm nút gửi đi, ngay sau đó lại hối hận. Giọng điệu này như là đang chất vấn, cô có tư cách gì mà chất vấn chứ? Đang định thu hồi nhưng phát hiện bên cạnh tin nhắn có một dấu chấm than màu đỏ, chưa gửi đi được.
Xem thời gian, đã đến mười rưỡi rồi, ứng dụng Tang Du tự động tắt mạng. Tiêu Tiêu có chút vui mừng, xóa bỏ tin nhắn chưa gửi đi thành công đó, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Cô không biết Lương Tĩnh Dao có thích Triển Lệnh Quân không, nhưng lúc này Tiêu Tiêu biết rát rõ, mình thích Triển Lệnh Quân. Một tháng tiếp xúc ngắn ngủi, mỗi lời nói cử động, mỗi một hình ảnh của anh ta đều khắc rõ vào trong đầu cô. Khi biết anh ta có thể thích người khác, sự nhói đau trong lòng cô không phải là giả dối.
Nếu không bị bệnh thì thật tốt...
Nhưng nếu không bị bệnh thì làm sao lại nhận được Triển Lệnh Quân...
Nếu Triển tiên sinh là của cô thì thật tốt...
Mất ngủ một đêm, hôm sau đi làm Tiêu Tiêu hơi uể oải, làm chuyện gì cũng không tập trung được.
Tiêu Tiêu, cho cậu xem cái váy mình mới thiết kế này . Tần Á Nam cầm bản phác hoạ đi tới, hết sức thần bí đưa cho cô.
Tiêu Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, lập tức bị chiếc váy trên tờ giấy trắng hấp dẫn.
Đó là một chiếc váy liền thân buông rũ rất đẹp, thân váy thon dài, có thể che giấu mỡ bụng rất tốt, khiến người mặc giống như một cây thuỷ sam duyên dáng yêu kiều. Đây còn không phải chỗ đặc sắc nhất, đặc sắc nhất nằm ở hai chiếc đai lưng, hoa thông liễu xấu xí biến thành những vẩy mềm hình tròn uốn lượn dọc theo hai chiếc đai lưng, có thể buông xuống hai bên người tô điểm cho đôi chân, cũng có thể thắt thành hình hoa thông liễu làm điểm nhấn bên hông.
Đúng là cực kì đẹp, tràn ngập linh khí.
Đẹp thật! Tiêu Tiêu không nhịn được khen, đột nhiên nhớ lại cuộc thi thiết kế sinh viên năm đó, Tần Á Nam cũng vào đến vòng chung kết, chỉ là vòng cuối cùng phong độ thất thường không giành được ba giải cao nhất, chứ thực ra trình độ và năng lực của Tần Á Nam vẫn rất không tồi.
Hì hì . Tần Á Nam cũng rất hài lòng với tác phẩm của chính mình, đây là cô ta vật vã suy nghĩ một tuần mới làm ra được, trong một tuần đó đã lặp đi lặp lại sửa chữa hơn hai mươi lần: Bởi vì cái này là dựa vào cảm ngộ cậu nói lần trước mới làm ra, cho nên mình phải giới thiệu với cậu .
Người có tài hoa đều đáng tôn trọng, Tiêu Tiêu xua tay: Không có gì, chủ đề này thủ tịch đã xác nhận rồi, mọi người đều phải làm theo phương hướng đó. Có điều bản thảo thiết kế này của cậu vẫn không nên tùy tiện cho người khác xem .
Tần Á Nam cười hì hì gấp quyển sổ lại: Không sao, sợ cái gì chứ, bạn mình chứ ai, bản thảo này đưa tặng cậu cũng được .
Giọng nói thoải mái cuối cùng khiến Tiêu Tiêu bỏ đi một tia nghi ngờ trong lòng. Có lẽ Tần Á Nam là thật sự vô tâm, không hiểu quy củ.
Có điều nên đề phòng vẫn phải đề phòng, Tiêu Tiêu mặc dù khen ngợi thiết kế của Tần Á Nam nhưng lại không hề cho Tần Á Nam xem thiết kế của mình. Tần Á Nam dường như cũng không có hứng thú với thiết kế của cô, vui vẻ cầm bản thảo thiết kế đi khoe với Triệu Hòa Bình.
Thiết kế này của cô thật là tuyệt vời, quả thực làm cho tôi hết sức kinh hoàng! Triệu Hòa Bình cầm bản thảo thưởng thức một hồi lâu.
Anh chả biết dùng từ gì cả, kinh ngạc chứ sao lại là kinh hoàng! Tần Á Nam cuốn quyển sổ lại đánh hắn.
Đang cười đùa đột nhiên giám đốc La Dự xuất hiện ngoài cửa, gõ gõ cửa kính có khóa vân tay. Triệu Hòa Bình lập tức đứng bật dậy đi mở cửa, đầy mặt tươi cười nghênh đón giám đốc hành chính.
Đang bận à? La Dự đi vào nhìn quanh mọi người một lát, hết nhìn các nhà thiết kế vui vẻ đầm ấm lại nhìn chiếc bàn lẻ loi một góc rất không hài hòa của Phương Hướng Tiền, không thể không thừa nhận quyết sách của mình là sai lầm. Dùng người ngoại đạo để quản lí người trong nghề mặc dù có thể giảm bớt những rủi ro về mặt kĩ thuật nhưng rõ ràng là lợi ích kém xa so với bất cập.
La Dự quản lý nhân sự và tài vụ, là giám đốc có quan hệ mật thiết nhất với phòng thiết kế nhưng cũng rất ít đến, mỗi lần đến đều là có việc lớn xảy ra. Tất cả mọi người đều đứng lên, chờ giám đốc tuyên bố tin tức mới.
Có thể mọi người cũng đã phát hiện, giám đốc bộ phận Phương Hướng Tiền của mọi người đã vài ngày không tới làm. Bởi vì tìm được con đường phát triển tốt hơn, hôm kia giám đốc Phương đã nộp đơn từ chức cho tôi... La Dự nói rất chậm, là người lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nguyên tắc làm người phải để cho người khác một đường sống vẫn phải hiểu được. Cho nên lúc sa thải Phương Hướng Tiền, La Dự cũng không nói quá tuyệt tình, bây giờ tuyên bố tin tức cũng sẽ cho bà ta đủ thể diện, khiến Phương Hướng Tiền dù bị ông ta đuổi việc nhưng sau này cũng vẫn phải biết ơn ông ta.
Thật vậy sao? Tiểu Vương ngơ ngác hỏi.
Làm sao? Nuối tiếc quá à? La Dự nhìn cậu ta trêu chọc.
Không không, hạnh phúc tới quá bất ngờ . Tiểu Vương ôm ngực, vui vẻ tột độ.
Ha ha ha ha ha! Mọi người trong phòng thiết kế òa lên cười.
Không cho cười, chị Phương vừa mới đi, tại sao mọi người có thể vô tình vô nghĩa như vậy? Triệu Hòa Bình xua tay, vẻ mặt xót xa, sau đó chính mình cũng không nhịn được cười: Ha ha ha ha ha, xin lỗi, tôi cười một lát đã .
Ha ha ha ha ha! Mọi người cười đùa xông đến đánh Triệu Hòa Bình, cả phòng thiết kế đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ, hoàn toàn không e ngại giám đốc đại nhân còn đang đứng đây.
Bởi vì mụ phù thủy đã rời khỏi phòng thiết kế, người nông nô cuối cùng được đổi đời, mọi người dù gì cũng phải liên hoan chúc mừng một phen, kéo nhau xông vào một quán đồ nướng uống bia.
Tiêu Tiêu hâm mộ nhìn mọi người uống bia, trong khi chính mình chỉ có thể uống từng ngụm nước trái cây. Bệnh này không thể uống đồ uống có cồn, cả đời này cô không có duyên với bia rượu nữa.
Đây là một quán nướng trong nhà, trên bàn khoét lỗ đặt bếp nướng, quầy rượu bật nhạc rock 'n roll ồn ào, trong bầu không khí vui vẻ như thế, Tiêu Tiêu lại không làm sao phấn chấn tinh thần lên được. Vô mở điện thoại di động, gửi bản thảo bộ quần áo của Triển Lệnh Quân cho anh ta, không nhằn thêm một chữ dư thừa.
Triển Lệnh Quân S: Chiều tối đến nhận thẻ VIP của cô.
Ý là rất hài lòng với thiết kế này? Tiêu Tiêu hơi vui vẻ, đánh một chữ Tốt , suy nghĩ một lát lại viết thêm một câu.
Tiểu Tiểu Bố: Chiếc cà vạt sao trời của anh thật đẹp, anh mua ở đâu vậy?
Vốn cô muốn hỏi là ai mua, nhưng tính mục đích quá rõ ràng, gõ xong lại xóa mất.
Triển Lệnh Quân S: Không biết, em họ tặng.
Cái gì cái gì cái gì? Tiêu Tiêu lập tức ngồi thẳng người lên nhìn chằm chằm hai chữ em họ đủ một phút, như phải hìn đến lúc hai chữ này nở hoa. Em họ, em họ, em họ...
Một lát sau, Triển Lệnh Quân lại nhắn đến một tin.
Triển Lệnh Quân S: Cô đi hỏi Lương Tĩnh Dao ấy, không phải hai người quen nhau sao?
Tiêu Tiêu há to miệng, tất cả mọi nghi hoặc lúc trước giờ khắc này đều được xâu chuỗi lại. Nhớ tới lần đầu tiên mình đến Tang Du, vẻ mặt của Triển Lệnh Quân khi được biết người giới thiệu họ Lương ra sao, đột nhiên cô rất muốn đào một cái lỗ tự chôn mình xuống.
Thảo nào Triển Lệnh Quân rất chăm sóc mình, chắc chắn là Dao Dao đã dặn dò anh họ, còn vì sao Lương Tĩnh Dao ấp úng...
Anh họ tao đẹp trai cực luôn, nhất lớp, nhất khóa, nhất trường, nhất nước, oa oa oa!
Tao định giới thiệu mày cho anh họ tao, vậy mà hắn lại không nghe, nói bạn tao chắc chắn cũng điên điên như tao, mẹ nó chứ! À không không, không thể mắng bác gái tao được!
Dở người, cái lão anh họ đần của tao, sinh nhật tặng tao một cái đồng hồ báo thức kiểu cổ, có bệnh!
Vị anh họ trước kia suốt ngày treo ở trên miệng, từ ngày cô biết Triển Lệnh Quân liền không hè được nhắc đến nữa, có lẽ vì cảm thấy không nỡ nhìn cảnh bạn thân say nắng tên anh họ có bệnh , cộng thêm hiểu lầm về cave đực lúc trước nên thật sự là không mặt mũi nào giới thiệu được nữa.
Hơ hơ hơ... Tiêu Tiêu cầm điện thoại di động cười ngây ngô không khống chế được. Đúng lúc này điện thoại nhận được tin nhắn mới: Ting!
Tài khoản có số đuôi 9886, nhận được 38.000 NDT .
Tiền thưởng nửa năm đã được bổ sung.
Các đồng chí! Tiêu Tiêu vỗ tay lên mặt bàn làm đám đồng nghiệp đang cười đùa giật bắn mình, sau đó giơ tay lên vẫy: Bữa này tôi mời!
Ô la la, anh mời em một cốc! Triệu Hòa Bình hưng phấn nâng cốc với Tiêu Tiêu, minh chứng rõ nét cho câu ai có sữa chính là mẹ , lập tức bị mọi người vây quanh vừa cười ha ha vừa đánh cho một trận.