Chớp mắt tiếp theo, cằm bị lực mạnh bạo nắm lấy, Lâu Tập Nguyệt cúi đầu không để cho tôi kháng cự hôn môi tôi. Khiêu mở khớp hàm, điên cuồng đoạt lấy.
Hôn quá đột ngột, khiến cho đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, cảm giác lạnh như băng làm mất đi sự ma sát giữa đôi môi thẩm thấu vào tận đáy lòng.
Người này hôn tôi là ai vậy? Là Lâu Tập Nguyệt, hại chết mẹ tôi. Tôi ngây người một lát, ra sức giãy dục, khớp hàm bởi vì phía dưới bị kiềm chặt không làm được gì, chỉ có thể để mặc hắn tuỳ ý tàn phá, tay đẩy hắn ra, lại bị hắn dễ dàng nắm lấy hai tay bắt chéo ra sau lưng, hoàn toàn chẳng còn lực nào để đánh trả.
Tôi dừng lại tất cả phảng kháng, cương cứng tại chổ để mặc hắn hôn. Ngực càng ngày càng đau, giống có một con dao nhỏ ở bên trong không ngừng cắt xé trở mình tứ phía. Nên tỉnh, Đường Tự. Người này từ đầu chí cuối, không có một câu một lời nói thật, không có nửa phần thật tình, ngươi còn lưu luyến hắn cái gì? Hắn hại mẹ ngươi, cũng một chưởng suýt chút giết ngươi..
Tôi rốt cục suy nghĩ cẩn thận, trận này đem bản thân mình vùi trong bụi đất, toàn tâm toàn ý đánh cược tình cảm, chỉ có từ đầu đến cuối đều là lợi dụng cùng lừa gạt. Hắn là kẻ thù, không phải ân nhân, lại không phải người yêu.
Nhưng, vì sao tôi còn cảm thấy ngực đau?? Cái cảm giác đau đớn này giống như thân thể bị xé rách, khiến cho hai chân tôi gần như đứng thẳng không được.
Không biết qua bao lâu, Lâu Tập Nguyệt cũng buông lỏng tôi ra, nâng tay nhẹ nhàng vuốt môi run của tôi, nói nhỏ nói: “ŧıểυ Tự, ta khi đó quả thực muốn giết mẹ ngươi, cũng quả thực muốn lợi dụng ngươi. . . . . .”
“Vậy ngươi động thủ đi.” trong lời nói tôi không mang theo chút tình cảm nào nữa cắt ngang lời hắn nói, nhướng mi, lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi có thể cho … ta một chưởng nữa, giống như lần trước giết ta như vậy là tốt rồi. Dù sao bằng võ công của ta trốn cũng không thoát” đồng tử Lâu Tập Nguyệt rung mạnh lên, trong đáy mắt trong suốt có bóng dáng tôi, lại có vẻ như trống rỗng, giống như đêm tối tịch mịch.
Hắn đối với tôi gằn từng tiếng nói: “Ngươi xem qua lá thư rồi, còn hỏi ta như vậy?”
Tôi biết hắn nói chính là phong thơ nào, nhưng mà tôi bây giờ, không muốn cùng hắn nhiều lời dù một câu, càng không có tâm tư giải thích. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Xem thì sao?? Lâu Tập Nguyệt, ngươi sau này nói mỗi một chữ, ta cũng không bao giờ tin nữa.” Thân hình tôi bỗng nhiên không xong chênh vênh choáng váng.
“ŧıểυ Tự.” Lâu Tập Nguyệt vội vàng nâng đỡ tôi, bàn tay thăm dò xét độ ấm trên trán tôi, vội la lên: “Trên người ngươi nóng quá”. Nói xong xoay người ôm lấy tôi, vội vàng đi ra ngoài.
Tôi vừa rồi vẫn còn đầu váng mắt hoa, bây giờ trước mắt lại biến thành màu đen. Dựa vào chút ý thức còn lại, tôi liều mạng tránh cái ôm của hắn, mơ hồ nói: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi còn giả bộ làm cái gì, ta không cần ngươi vờ vĩnh. . . . . .”
***
Thân mình nhẹ bay bay phiêu bỗng giữa không trung, sương mù trước mắt bao phủ, tôi hoàn toàn không biết đang ở nơi nào.
“ŧıểυ Tự, ŧıểυ Tự. . . . . .”
Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên, rất quen tai, tiếng nói kéo tôi trở ngược không gian. tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặt mày xinh đẹp ngoắc ngoắc tôi, là mẹ. Tôi mừng rỡ như điên chạy về phía bà, muốn ôm bà, mẹ mỉm cười tủm tỉm vuốt ve đầu tôi nói: “Hôm nay sinh nhật ŧıểυ Tự, mẹ mua cho con kẹo ngon nhất nè” Tôi vui vẻ vươn tay đón lấy, mà đôi tay trắng nõn nắm kẹo kia bỗng nhiên toát ra máu tươi, máu sền sệt dính từ đầu ngón tay rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ ngẩng đầu, mẹ đang khóc, trên mặt mũi đều là máu, máu tươi chảy ồ ồ không ngừng. Cảnh vật chung quanh đều khẩn trương. Biển lửa đầy trời, hé ra khuôn mặt dữ tợn tươi cười, mùi ghê tởm của da thịt bị đốt trọi… . . . . . .
“A –!”
Tôi thét chói tai ôm lấy đầu.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài mạnh mẽ cầm tay tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Đuôi phượng cong lên, đồng tử đen như mực oánh như ngọc, phong thái trác việt, giống như thần tiên.
Hắn dịu dàng cười nói với tôi: “ŧıểυ Tự, đến đây, đi cùng sư phụ.” Vừa nói, vừa lôi kéo tôi vào bóng tối đen phía trước.
Tôi mơ màng theo sau hắn, chìm vào bóng tối không có giới hạn. Sư phụ, sư phụ. . . . . .
Cả người chấn động dữ dội!!
Không, tôi không có sư phụ! Là hắn hại chết mẹ tôi! Là hắn!
Tôi biết là bóng đè, nhưng mà tôi giãy dụa không ta khỏi tay hắn, gấp đến độ muốn kêu, lại như là ách kêu không ra tiếng.
Lúc này, trên môi đột nhiên ấm áp, sau đó một dòng nước ngọt lành chảy vào trong miệng tôi, giảm bớt ngọt lửa như thiêu đốt trong cổ họng khó chịu. Ngón tay tôi co rút nắm chặt đệm chăn, hoàn toàn tỉnh lại.
Lâu Tập Nguyệt đút tôi uống nước xong, đứng dậy nói chuyện với thầy thuốc trong phòng. Hắn lệnh thầy thuốc làm cho tôi tẩm bổ thân thể cho tốt, nhiều bổ dưỡng một chút. Thầy thuốc bẩm dạ bẩm vâng, sau đó ra cửa.
Tôi không có mở to mắt, chỉ nghe thấy Lâu Tập Nguyệt xoay người đi đến bên giường tôi, ngón tay có chút lạnh cả người sờ sờ cái trán tôi, giọng điệu ôn nhu vang bên tai tôi nói: “ŧıểυ Tự, ta biết ngươi tỉnh.”
Tôi cũng không muốn làm bộ, chậm rãi mở ra mi mắt, từ dưới hướng lên trên đánh giá hắn.
Không biết là do vì lưng ngược ánh sáng nên sắc mặt Lâu Tập Nguyệt thoạt nhìn rất kém cỏi. Hắn vuốt ve hai má tôi, ở bên giường ngồi xuống, thanh âm có chút mờ mịt không chừng: “ŧıểυ Tự, hoá ra ngươi đều biết hết rồi.”
Tôi cười lạnh một tiếng, yết hầu khô khốc khàn khàn mở miệng nói: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi bây giờ không giết ta, cuối cùng có một ngày, ta sẽ giết ngươi báo thù cho mẹ.” Ngón tay phủ trên mặt tôi bỗng nhiên dừng lại. Trong lòng tôi rõ ràng biết bản thân mình là người nói si nói mộng, cho dù tôi vùi đầu khổ luyện hai mươi năm nữa cũng không chắc có thể bằng hắn bây giờ. Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ mẹ bị chết thảm, tôi liền hận không thể cho hắn một kiếm.
Lâu Tập Nguyệt giống như giật mình, nhìn tôi không chớp mắt, ánh sáng trong đáy mắt dần dần ảm đạm xuống. Rồi sau đó hắn mở miệng nói: “ŧıểυ Tự, nếu ta nói ta không có giết chết. . . . . .”
“Ngươi cũng từng nói qua cả đời rất tốt với ta, ta muốn cái gì, ngươi đều đáp ứng phải không.” Tôi nói mang theo nét châm biếm tiếp ngang lời hắn, đối diện thẳng vào ánh mắt hắn, cắn răng nói: “Ta đây muốn mạng của ngươi, ngươi cho không?”
Lâu Tập Nguyệt không nói nữa, thật lâu sau, trầm giọng nói: “Đường Tự, trừ ngươi ra, không ai dám cùng ta nói chuyện như vậy mà còn có thể còn sống.” Tôi gật đầu, cười: “Đúng, ta là đặc biệt. Trừ bỏ ta, sẽ còn ai ngu xuẩn như vậy?? Cho nên Lâu giáo chủ chuẩn bị cho ta chết kiểu gì? Một chưởng đánh chết rất đơn giản, tiếp theo đổi dao nhỏ, roi, hay vẫn là. . . . . .” Trên mặt ẩm ướt, tôi giống đã không có tri giác, đờ đẫn đóng mở môi nói ra từng chữ.
Lâu Tập Nguyệt cau mày, tôi nghĩ hắn đã tới lúc nổi giận, hắn cúi người xuống ôm lấy tôi. Tôi đẩy hắn ra, trên tay cũng chẳng còn khí sức, chỉ có thể nắm lấy quần áo hắn, tay không ngừng run rẩy.
“ŧıểυ Tự”, tiếng nói của hắn trầm thấp, đã không còn réo rắt như bình thường, ở bên tai tôi lẩm bẩm khuyên nhủ: “ŧıểυ Tự, hãy quên trước kia, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi gấp bội, chỉ đối tốt với mỗi ngươi thôi”
Nói dối rất dễ trầm mê kẻ khác, giống như thần chú cổ len lỏi vào chổ sâu nhất trong lòng tôi.
Mồ hôi lạnh chảy róc rách xuống. Tôi nhắm mắt lại, trừ bỏ hận, còn có lòng trống trải vô cùng. Hít sâu một hơi, tôi đáp lời hắn: “Lâu Tập Nguyệt, ta làm không được.”
***
Tôi nhiễm phong hàn, bởi vì ăn mặc rất đơn bạc quỳ lâu trên mặt đất ở thạch thất lạnh như băng. Qua vài ngày, cơn sốt rốt cục lui xuống, thân thể trong một lúc thì không có cách nào khôi phục lại dáng vẻ trước đó..
Tôi bắt đầu trở nên có chút thèm ngủ, ngủ sau liền làm mộng, mơ thấy Lâu Tập Nguyệt ôn nhu ôm tôi, hôn môi, mỉm cười, ngọt ngào dây dưa. Mà mỗi lần, lại là trong cơn ác mộng lửa lớn đầy trời khiến tôi bừng tỉnh lại.
Ngày này, Lâu Tập Nguyệt như thường ngày lui tới, ôm tôi ngồi trong lương đình, một ngụm lại đút cho tôi ăn cái gì. Tôi ghét, không chịu hé miệng. Lâu Tập Nguyệt cũng không tức giận, buông điểm tâm trong tay, đem cằm đặt lên gáy tôi phun hơi thở ấm, nói với tôi: “ŧıểυ Tự, chỉ bằng thân thể bây giờ của ngươi, có thể giết ta sao?”
Tôi cứng đờ cả người, ngẩn ngơ nhìn hắn đưa tới bên miệng bánh Phù Dung.
Phía sau bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng ngọc bội leng keng, theo tiếng một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn bước vào trong đình, đặt trên bàn dưa và trái cây.
“Công tử.” Tử Yên hơi hơi quỳ gối bái lễ với Lâu Tập Nguyệt, khi ánh mắt đảo qua tôi thoáng dừng lại một chút.
Lâu Tập Nguyệt “Ừ” một tiếng, tùy ý đáp lại: “Ngươi đi đi.”
Tử Yên xoay người bước được hai bước chân ra, thân hình bỗng nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu, quay người lại không dám tin mà nhìn về phía hắn, đồng tử run run kịch liệt, “Công tử, người muốn ta. . . . . .”
Lâu Tập Nguyệt dùng đầu ngón tay lau chút bọt dính trên khoé miệng tôi, không có liếc nhìn chị ta một cái, nói: “Niệm tình ngươi theo ta lâu như vậy, ta không giết ngươi.”
Thân hình Tử Yên run rẩy tự như ánh mặt trời vỡ vun khi chiếu lại đây, chị ta nhìn chằm chằm Lâu Tập Nguyệt âm rung nói: “Công tử, ta vì ngươi, ngay cả thân nhân cũng không màng, đi theo bên cạnh ngươi suốt chín năm. Ngươi hiện tại, muốn ta đi?”
Lâu Tập Nguyệt lại cầm một miếng bánh đưa đến bên môi tôi, dịu dàng nói: “ŧıểυ Tự, ăn nhiều một chút.” Tôi hoàn toàn không ngờ, nhìn sắc mặt Tử Yên trắng bệch như tờ giấy, ngực không hiểu vì sao đau xót. Cảm tình của chị ấy đối Lâu Tập Nguyệt, so với tôi còn dài hơn, nhưng bây giờ, lại rơi vào kết cục như vậy. Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn nhã xuất trần gần trong gang đất.
Người này, hắn thực sự có tim sao?
Từ sau ngày ấy, đây là lần đầu tiên tôi không lảng tránh mà nhìn thẳng hắn, trong đồng tử Lâu Tập Nguyệt bỗng sáng ngời, cao hứng hôn mặt tôi một cái, “Sư phụ biết ŧıểυ Tự có cảm tình với nàng, cho nên không giết nàng.” “Bằng không?” Tôi hỏi hắn. Lâu Tập Nguyệt cười cười, nâng nhẹ tay khẽ vỗ.
Hai cái giáo đồ đều từng người đang cầm một cái khay đến gần trước, quỳ gối xuống trước hắn. Lâu Tập Nguyệt nói với bọn họ: “Vạch ra, để cho Tử Yên nhìn xem.” Hai người kia vâng dạ, đến trước người Tử Yên lung lay sắp đổ, lấy tay vạch trần một khay, trên mâm có mảnh khăn
“A! A a –”
Tiếng thét của Tử Yên từ trong cổ họng bộc phát ra. Tôi không tự chủ được chuyển mắt đi xem, lại bị Lâu Tập Nguyệt bưng kín mắt, “Đừng nhìn ŧıểυ Tự.” Tôi kéo tay hắn không ra..
Trong tai nghe thấy tiếng Tử Yên kêu vài tiếng, ngay cả giọng cũng bị phá vỡ, khi mở lại miệng, thanh âm khàn khàn rất dọa người: “Ngươi, ngươi cắt đầu lưỡi hai người bọn họ. . . . . .”
“Tuỳ tiện nghĩ luận lão giáo chủ, tự mình thả ngươi vào thạch thất, mỗi một điều đều cũng đủ cho bọn họ đi tìm chết.” Lâu Tập Nguyệt nhìn về phía ánh mắt Tử Yên, bình tĩnh vô cùng: “Cho nên, Tử Yên, ngươi còn cảm thấy oan uổng không?”
Tử Yên loạng choạng lui về sau từng bước, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên cười điên cuồng, như là điên rồi nói: “Được, tốt lắm, không hổ là ngươi, đủ độc ác đủ tuyệt tình.” Tử Yên rơi lệ, oán khí dày đặc bóp méo khuôn mặt kiều diễm, chị ta chỉa vào người của tôi nói với Lâu Tập Nguyệt: “Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ nếm lấy, cảm giác tim bị moi ra, bị người dẫm nát trên mặt đất.”
Ngực bị túm chặt đau vô cùng. Tôi nhịn không được nắm lấy vạt áo, mở miệng nói với chị ta trước Lâu Tập Nguyệt: “Tử Yên tỷ, tỷ đi đi.” Đừng cùng người tuyệt tình này mà rối rắm nữa. Về phần chị ta nói câu nói đó, tôi đã sớm cảm thụ được cảm giác đó. Tôi rất muốn trốn khỏi cái ôm ấp khiến cho người ta phát lạnh này, nhưng bây giờ tôi không thể đi được.
Tôi muốn báo thù, tôi phải ở lại.
Tử Yên liếc mắt nhìn tôi sâu sắc, im lặng xoay người rời đi. Bóng dáng mảnh khảnh dưới ánh mặt trời nóng rực chói mắt, giống bất kể lúc nào đều có thể bị gió thổi tiêu tán đi mất, gầy yếu đến đáng thương.
Trên môi bỗng nhiên mềm nhũn, cũng là Lâu Tập Nguyệt hôn môi tôi. Tôi giãy dụa tránh ra, lạnh lùng nhìn hắn. Vẻ mặt Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt tràn đầy ôn nhu, khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười thản nhiên, ánh mắt mong mỏi nhìn tôi nói: “ŧıểυ Tự, về sau sư phụ cũng chỉ có mình ngươi .”
Tôi không có hé răng. Nhìn hắn sau một hồi, dời tầm mắt lãnh đạm nói: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi đem độc tình cổ giải đi. Ngươi cái dạng này, ngươi không biết là ghê tởm sao, ta cảm thấy thế.”