Khi tôi từ từ tỉnh lại, cảm thấy hơi có chút hoảng hốt, giống như có rất nhiều suy nghĩ xung đột trong đầu, rồi lại cái gì đều nghĩ không ra. Trong lúc mờ mịt giơ lên tay dụi dụi mắt, ngay lúc này động tác cứng lại toàn thân –vội ngẩng đầu hướng lên trên, bất ngờ không kịp phòng bị đã chạm vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn mỹ tựa như ngọc tạc Lâu Tập Nguyệt.
Tôi ngây người trong phút chốc, suýt chút nữa ngồi bật dậy, hai tay gắt gao che miệng lại mới không để cho bản thân mình kêu ra thành tiếng. Tất cả ký ức về tối hôm qua tựa như bão lũ dũng mãnh quay lại đầu tôi, này hôn môi cùng vuốt ve, hấp dẫn cùng xâm chiếm, đó gần như khiến cho tim đập rung động còn quấn quít si mê, còn có đau đớn, hóa ra tất cả đều -là -thật!
Tôi co rụt bả vai kiềm không được run rẩy, mở to hai mắt nhìn, không dám tin, ngây ngốc nhìn thẳng vào mặt Lâu Tập Nguyệt .
Sao, làm sao có thể? !
Trái tim đập thình thịch điên cuồng nảy. Sư phụ làm sao có thể đối với tôi…
Khi tôi còn đang suy nghĩ rối tinh rối mù, cánh tay ôm vòng eo tôi bỗng nhiên giật giật, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lâu Tập Nguyệt ôm tới trước ngực rồi. Quần áo lột chảy xuống bả vai, lúc này tôi mới phát hiện bản thân mình cả một đêm đều nhào vào lên lòng ngực Lâu Tập Nguyệt ngủ, mà cơ thể hắn cùng với tôi giống nhau đều cởi áo ngoài hết, không còn gì che đậy…
Trong lỗ tai ong ong như muốn nổ tung, tôi bị tình hình trước mắt khiến mất đi ba hồn sau phách. Sau đó, tay che trên miệng bị kéo xuống, một tiếng nói dễ nghe miễn cưỡng vang lên trên đầu tôi truyền tới: “ŧıểυ Tự, ngươi muốn nín thở chết mình sao?” Nói xong nâng lên cằm của tôi, con ngươi xinh đẹp mở nửa nhìn về phía tôi, đồng tử trong suốt sáng lên.
Tôi mở to miệng thở dốc, nhất thời chân tay luống cuống, “Sư, sư phụ, con, con. . . . . .” Vừa thẹn lại lúng túng nói không đầu không đuôi. Lâu Tập Nguyệt thấy thế cười khúc khích nở nụ cười, khóe miệng nhướng lên độ cong vô cùng xinh đẹp khiến tôi quên cả nói chuyện, giương miệng chỉ ngây ngốc mà nhìn hắn.
“Xem đủ chưa?” Lâu Tập Nguyệt khẽ cười nói, cánh tay vừa kéo, kéo thẳng tôi lên người hắn, mặt đối mặt. Làn da trần trụi ma xát lẫn nhau khiến run rẩy từng cơn, như là từng đốm lửa nhỏ nhảy lên, tôi nhất thời khẩn trương không dám động đậy chút nào. Lâu Tập Nguyệt nhìn từ dưới lên trên nhìn chăm chú hồi lâu, mở miệng hỏi: “ŧıểυ Tự, đau không?” Bàn tay đặt ngay trên lưng tôi có chút vô tình xoa nhẹ, dâng lên cảm giác tê dại thoải mái
Eo tôi chịu không được khẽ run rẩy, mặt lại đỏ như ai đốt, cắn môi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thành thực gật gật đầu với hắn. Bàn tay Lâu Tập Nguyệt phủ lên lưng tôi khẽ ngừng lại, khẽ thở dài một tiếng nói: “Là vi sư quá vội, ŧıểυ Tự còn nhỏ, hẳn phải đợi thêm một hai năm nữa” Đầu tôi cúi thấp gần như suýt dán vào ngực của hắn, ngây thơ hỏi: “Bởi vì nhỏ, cho nên mới đau như vậy?” Lâu Tập Nguyệt vừa nghe liền vui vẻ, cười ha ha, nhéo má tôi không nặng không nhẹ “ŧıểυ Tự ngốc.”
Tôi nghĩ lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bất chấp ngượng ngùng giương mắt nhìn thẳng hắn, vội hỏi nói: “Vậy sư phụ thì sao? Cũng thấy đau chứ?” Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, bị tôi hỏi khiến giật mình. Tôi nhìn hắn càng khẩn trương, chỉ sợ là đau thật. Vội la lên: “Bởi vì ŧıểυ Tự quá nhỏ, cho nên khiến cho sư phụ cũng bị đau phải không?” Cuống quít giãy dụa, suy nghĩ là phải ngồi dậy muốn nhìn rõ cái ‘đau’ của hắn..
Tôi lộn xộn như vậy, Lâu Tập Nguyệt liền hít sâu một hơi, sắc mặt đột biến, cánh tay dùng sức khóa hết tất cả hành động của tôi. Tiếng nói so với ngày thường càng trầm thấp hơn “Đừng nhúc nhích ŧıểυ Tự, đừng nhúc nhích. . . . . .” Nhận thấy thân thể hắn kề sát có biến hóa thay đổi, cả người tôi đều mộng. Lâu Tập Nguyệt ôm tôi thở gấp gáp vài cái, trên gương mặt từ từ khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt trừng nhìn phía trước, khiến tôi ứa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay. Khi tôi thấp thỏm lo lắng không yên cực điểm, thì Lâu Tập Nguyệt cười khổ kéo tôi đặt trước ngực, thở dài một tiếng nói đầy ẩn ý: “Ta là tự làm tự chịu.” [ Hầy.. lần đầu tiên của hai thầy trò này vui hẩy ]
***
Da đỏ ửng lan từ lưng tới thân, tôi vội vàng kéo quần áo khoác lên người, đang muốn nhặt đai lưng nằm trên mặt đất, một đôi tay thon dài ở phía sau ôm lấy eo tôi, cổ tay cong trở, mười ngón linh hoạt giúp tôi thắt lại đai lưng, sau đó xách, đem tôi ôm ngồi lên đùi mình..
Tôi cúi đầu nói tiếng nhỏ tựa như muỗi kêu : “Cám ơn sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt ôm tôi, đem cằm gác lên vai trả lời: “Không cần tạ ơn.” cuối cùng, còn thêm một câu, “Dù sao là vi sư cởi nó, sẽ giúp ŧıểυ Tự mặc đó là điều phải làm”. Nghe hắn nói như vậy, tôi chỉ muốn vùi mặt vào trong nước đá lạnh, để cháy sạch luống cuống.
“ŧıểυ Tự không nói lời nào, là đang ám chỉ vi sư phải không?” Lâu Tập Nguyệt nói xong, cầm áo khoác khi nãy bản thân tôi vừa mới phủ thêm, chậm rãi cởi ra “Vậy. . . . . .”
“Không không! Không phải là ám chỉ.” Tôi cuống quít giữ chặt tay hắn, cầu xin buông tha lẫn ngoan ngoãn tựa vào hõm vai hắn, thấp giọng nói: “Sư phụ, đừng chọc ŧıểυ Tự nữa.” Lâu Tập Nguyệt cười, hôn lên tóc trên mái đầu, hai tay siết chặt, nhẹ nhàng nói: “Về sau mỗi ngày có thể ôm ŧıểυ Tự như vậy thì tốt rồi.”
Mỗi ngày. . . . . . ?
Tựa như có chậu nước lạnh dội lên đầu tôi từ trên xuống, phút chốc ngực lạnh đi hơn nửa. Tôi cứng đờ thân mình, hạnh phúc ngọt ngào trong chớp mắt chẳng còn chút nào. Tôi còn có bao nhiêu cái ‘mỗi ngày’?
Xoay người, nhào vào lòng Lâu Tập Nguyệt, tôi dùng hai tay quàng qua cổ hắn, nhanh đến độ gần như tôi có chút nín thở. Lâu Tập Nguyệt lại không đẩy tôi ra, hắn chỉ đang vuốt ve lưng tôi đang không ngừng run rẩy, trong giọng nói mang theo thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, ŧıểυ Tự?” Tôi không có hé răng chỉ ôm hắn, mới nghẹn giọng hỏi: “Sư phụ, võ công của người còn phải luyện bao lâu?” Lâu Tập Nguyệt thoáng suy tư, nhìn tôi nói: “Sau ba tháng, lại bế quan một lần, sau đó một lần cuối cùng là một năm sau” Tôi ở bên vừa nghe vừa tính nhẩm trong lòng, còn có một năm lẻ chín tháng thời gian.
Tôi buông Lâu Tập Nguyệt ra, nhìn đôi mắt trong suốt như nước của hắn, rụt rè rướn người lên, hôn nhẹ môi hắn.
Nói cách khác, tôi còn có hơn năm trăm ngày có thể cùng hắn cùng một chỗ. Chỉ cần Tam Sinh hoa không được tìm thấy.
Đáng tiếc, vận may của tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ tốt, lúc này đây cũng vậy.
***
Sau ngày đó, ngoài trừ ôm hôn cùng hôn môi như mọi ngày, Lâu Tập Nguyệt không có đụng tới tôi giống như đêm ở trong sơn động ấy, tất cả thân thiết chỉ lướt qua. Lòng tôi tuy rằng có ẩn chứa chút mất mác, nhưng mà thật sự nhẹ nhàng thở ra. Một đêm trong trí nhớ đó, thực ra cũng không tốt lắm.
Cho dù có quần áo lót dưới, lưng vẫn bị mặt đất đá ma xát sinh đau, còn có… . . . . . . Nơi đó, cũng rất đau. Trong ý thức mê mang, tôi còn hình như nhịn không được bấu cào Lâu Tập Nguyệt vài cái, làm hại bờ vai cùng trên lưng của hắn đều có dấu vết. Khi quay về bị hắn nửa đùa nửa ép giúp hắn thay quần áo, khi tôi nhìn thấy mấy dấu đó, kiềm không được cũng rất áy náy, cứ luôn miệng nói xin lỗi là do tôi sai. Cũng may Lâu Tập Nguyệt không có tỏ vẻ không vui, chỉ là kéo quần áo tôi xuống, ở trên cổ tôi liếʍ một cái rồi cắn, cười nói: “Con mèo nhỏ, tất nhiên sẽ cào người” thần thái của hắn khi đó, mị hoặc đến độ khiến tôi mất hồn . . . . .
Suy nghĩ mông lung trong lúc này bị một vòng tay ôm gọi khiến tỉnh lại.
“ŧıểυ Tự đang nghĩ gì đó?” giọng nói động lòng người từ phía sau thổi vào lỗ tai tôi, như môt cọng lông chim, quấy nhiễu khiến lòng tôi ngứa ngáy. Tôi rụt cổ, nghiêng đầu nhìn về phía người nọ đứng ở sau lưng, gọi một tiếng: “Sư phụ, người đã đến rồi.” Lâu Tập Nguyệt kéo tôi ngồi xuống, lại hỏi một câu: “ŧıểυ Tự vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Tôi đỏ mặt, nhẹ giọng nói với hắn: “Nghĩ tới. . . . . .sư phụ.” Nhất thời, đồng tử Lâu Tập Nguyệt lóe sáng, vẻ mặt vui vẻ ôm tôi chặt thêm chút, cầm ngón tay tôi đặt lên môi, lòng bàn tay cùng cánh môi tiếp xúc vào nhau dịu dàng.
“Miệng lưỡi ŧıểυ Tự thật sự là càng ngày càng ngọt.” Hắn híp mắt “Cho nên sư phụ quyết định lần này xuất môn cũng đem ŧıểυ Tự theo.” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, “Sư phụ phải ra ngoài?” “Ừ.” Lâu Tập Nguyệt gật đầu, nhướng mày cười với tôi nói: “Bạch Khiêm gởi thư, Tam Sinh hoa tìm được rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy ánh mặt trời chiếu sáng đó đều lạnh như băng.
Lâu Tập Nguyệt vỗ vỗ mặt tôi, “ŧıểυ Tự, ngươi lại thất thần” đồng tử tôi khẽ run rẩy nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: “Sư phụ muốn đi?” Lâu Tập Nguyệt gật đầu, trong mắt nét tươi cười nhiễm vài phần tàn độc muốn thị huyết, “Lục Triển Bằng vẫn còn có chút bản lĩnh, nhiều môn phái chém giết như vậy, vậy mà hắn cũng thuận lợi đứng đầu”
Nghe thấy cái tên này, lòng tôi đau một chút, ngay cả vết sẹo trên lưng cũng nổi lên một cơn đau đớn. Lâu Tập Nguyệt kéo tay của tôi, trong mắt ham muốn giết chóc càng đậm “ŧıểυ Tự yên tâm, hắn thương tổn ngươi, vi sư đòi lại gấp bội” giọng điệu lạnh như sương, khiến cả người tôi chấn động, đầu óc bỗng nhiên hiện lên lời nói Tô Mạc Phi lúc kia: ‘Trong vòng tám năm, Lâu Tập Nguyệt tuyệt đối không ra tay giết hại chính đa͙σ nhân sĩ trước. Nếu vi phạm lời thề, tự sát trước Tử Thần Phong. ’
Lòng tôi liền rối loạn, vội la lên “Sư phụ người đừng đi, để ŧıểυ Tự đi thôi. Người không phải sắp bế quan. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt lạnh nhạt chém đứt lời tôi “ŧıểυ Tự cũng biết ước định kia?” Tôi ngẩn ra, sau đó gật đầu. Lâu Tập Nguyệt mở tay tôi ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường chỉ tay, khiến tôi run rẩy không thôi. Sau, hắn không nhanh không chậm nói: “Lục Triển Bằng không giao Tam Sinh Hoa cho Tử Thần phái, chính là chờ ta tới, vi sư sao có thể để người khác chờ uổng công được.” Khóe miệng cong lên một vòng cung, lộ ra nụ cười đầy quỷ dị “ŧıểυ Tự nói xem, Tử Thần phái biết tin tức sau đó sẽ phái ai đi?” đôi mắt trong sạch tinh khiết nhìn như thấu tâm hồn tôi, khoá chặt người tôi, nhìn một lát nói: “Vi sư đoán, là Tô Mạc Phi.”
Trong cơ thể tôi thoáng nảy lên cảm giác ớn lạnh, tay chân đều lạnh , “Sư phụ, người đồng ý với con rồi, sẽ không thương tổn Tô. . . . . .” “Suỵt” Lâu Tập Nguyệt lấy tay che lại miệng tôi, con ngươi sáng quắc cong lên cười: “Vi sư đương nhiên nhớ rõ.” Tôi nhìn tươi cười này của hắn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Theo sau tôi thuận theo thế từ thế được hắn ôm trên người, nghiêng người vòng tay ôm lấy bờ vai của hắn, hít lấy hơi thở thanh mát trên người Lâu Tập Nguyệt, trong lòng lại không hiểu vì sao có một hồi hoảng sợ..
***
Ba ngày sau, Lâu Tập Nguyệt tới nơi Lục gia bảo rồi, chổ thành trấn đó. Hắn cũng không đi thẳng tới tìm Lục Triển Bằng, chỉ là phái vài tên dưới tay, sau đó giục ngựa mang theo tôi tới chổ nhà cửa lần trước đã nghỉ chân.
Bạch Khiêm sáng sớm đã ở cửa chính chờ đợi, khi thấy tôi ngây người trong giây phút, sau đó tiến lên hành lễ nói: “Công tử, thuộc hạ đến nay chưa tra ra Lục Triển Bằng đem Tam Sinh hoa giấu ở nơi nào, cam nguyện lĩnh phạt.” Lâu Tập Nguyệt kéo tôi đi thẳng vào trong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hờ hững nói: “Không cần tra xét, Lục Triển Bằng sẽ tự mình đem ra.”
Nhìn quét qua khuôn viên cảnh vật khác biệt, tôi nhất thời suy nghĩ tâm tư. Ngẫm lại lần trước đến nơi đây, đã gần là một năm rồi. Ngày đó Lâu Tập Nguyệt đi ra ngoài đã lâu, cuối cùng ôm Diệp Linh trở lại, tôi nghe lén đến bọn họ nói chuyện, bản thân mình chạy tới tìm Tam Sinh Hoa, trên đường quen biết Tô Mạc Phi. . . . . .
“ŧıểυ Tự”, Lâu Tập Nguyệt gọi một tiếng túm tôi ra khỏi kí ức, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghe hắn nói: “Sau khi ăn cơm xong, ŧıểυ Tự đi chọn mấy bộ quần áo đi.” Tôi sửng sốt. Lâu Tập Nguyệt dừng lại bước chân, nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt tôi, trong mắt có nhu hoà không ít : “Vi sư phát hiện ŧıểυ Tự hình như lại cao hơn chút, quần áo cũng không vừa người .”
Tôi quẫn bách cúi đầu, nhìn nhìn ống tay áo mình hình như có nhỏ chút, trên mặt hơi hơi phiếm hồng. Khi ở Thiên Nhất giáo vì để thuận tiện, tôi đều mặc trang phục luyện công suốt ngày, đến khi ra ngoài mới phát hiện quần áo không vừa người, như thế mà Lâu Tập Nguyệt cũng chẳng nhắc tới. Không nghĩ tới, hắn đã nhận ra.
Sự quan tâm bất ngờ này khiến trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy mạnh vào, dâng đầy cả ngực, tay nắm tay Lâu Tập Nguyệt không khỏi siết chặt chút. Lâu Tập Nguyệt cười xoay người, kéo tôi đi bước một về phía trước.
Nhìn bóng dáng hắn cao ngất tuấn dật, tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng, nếu Lâu Tập Nguyệt vẫn đối với tôi như vậy, bất kể hắn có hay không lấy Tam Sinh hoa, cởi bỏ độc tình cổ, một năm rưỡi sau đó, tôi đều cam tâm tình nguyện chết ở trên tay hắn, tuyệt không trốn tránh.
***
Ông chủ trong cửa hàng may quần áo nịnh nọt mà đem tới mấy vóc gấm ca tụng trước mặt Lâu Tập Nguyệt, trong đôi mắt hiện ánh nhìn đầy khôn khéo hỏi tôi: “Không biết vị cô nương này thích loại vải nào? Ngoài trừ mấy thứ này, trong tiệm chúng tôi còn nhiều mặt hàng khác”. Lâu Tập Nguyệt nâng mắt thản nhiên thoáng nhìn qua vải dệt, mặt không hề thay đổi nói: “Lại lấy thứ khác xem.” Sau một lúc xem nhiều thứ như vậy, tôi vội vàng ngăn lại ông chủ đầu chảy đầy mồ hôi, có chút ngượng ngùng chỉ chỉ vải dệt trong tay hắn “Chọn cái này đi.”
Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy, ha ha nở nụ cười, kéo tôi quay lại ngồi xuống bên cạnh hắn, không để ý người qua lại trong cửa hàng, vuốt lọn tóc tôi nâng lên, chóp mũi ghé vào ngửi, không đoàng hoàng cười nói: “ŧıểυ Tự, ngươi chọn một khúc xấu nhất”. Tôi thoắt cái đã đỏ mặt tới mang tai, cúi đầu ngượng ngùng nói tiếp: “Thẩm mỹ của ŧıểυ Tự hiển nhiên so với sư phụ kém rất nhiều.”
Lời của tôi vừa dứt, bỗng nhiên Lâu Tập Nguyệt cúi người gần kề tai tôi, môi hình như có chút vô tình đánh vào vành tai tôi, hại tim tôi đập thình thịch. Hắn cố ý nói chậm lại, hơi nóng theo hơi thở lùa vào tai tôi “Song, ŧıểυ Tự có một lần mắt rất ư tinh tường. Đó chính là năm đó chọn lựa đi cùng vi sư …..” lời nói tự phụ như vậy, nếu là đổi người khác tới nói, tôi nhất định sẽ nhịn không được cười nhạo, nhưng rơi ra từ miệng Lâu Tập Nguyệt, lại thực sự khiến tôi không thể nghi ngờ.
Hơi thở của hắn khiến làn da tôi hơi ngứa, tôi rụt đầu nhìn chung quanh, quả nhiên đã có người bắt đầu tò mò nhìn về phía này, cuống quít đứng lên nói: “Sư phụ, con hơi khó chịu, ở cửa có gió thổi, đi mát mẻ một chút sẽ trở lại.” Nói xong, bước nhanh chạy ra ngoài. Ai ngờ chân mới vừa mới bước ra ngoài cửa còn chưa kịp đứng vững, một bóng người chạy mạnh đụng vào người tôi. Tôi lảo đảo vài bước cố gắng không để ngã xuống, vội vàng xoay người nâng dậy một thân ảnh nhỏ gầy ngã ngồi trên mặt đất, hỏi: “ŧıểυ đệ đệ, ngươi không sao chứ?”
Cậu bé con đó ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, một đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn tôi. Nhưng vào lúc này, một tiếng quát từ trên trời giáng xuống.
“Ngươi là ŧıểυ tặc, dám trộm tiền túi của ta!”
Tiếng nói trong trẻo này tôi mơ hồ cảm thấy quen tai, không khỏi giương mắt nhìn, thân ảnh chạy về hướng về phía này cũng nhìn lại, khoảng khắc tầm mắt chạm vào nhau, tôi cùng cậu ta hai người đều ngây dại.
“Là cô?”
“Là cậu!”
Tôi cùng hắn đồng thanh nói.Nhìn thấy gương mặt tức giận của Thường Cùng, nhìn nhìn cậu bé run rẩy bên cạnh tôi, trong lòng hiểu rõ. Không đợi tôi mở miệng, Thường Cùng đã kéo đứa nhỏ tới bên người mình rồi ra tay đánh vào mông nó: “Tiền túi đâu, giao ra đây.” Cậu bé đó tựa như con chim non sợ phát run không nói. Tôi nhìn thấy thế tâm cũng không đành lòng, đang muốn tiến lên khuyên vài câu, Thường Cùng dường như nhận thấy ý đồ của tôi, chớp mắt trừng mắt nhìn lại “Việc này cùng cô không can hệ, yêu nữ.”
Tôi sửng sốt, yêu. . . . . .
“Yêu nữ?” tiếng nói réo rắt tựa như nước suối vang lên phía sau tôi, sau đó một bàn tay nâng cằm tôi lên, giương mắt nhìn cẩn thận gương mặt tôi, đôi mắt xinh đẹp của Lâu Tập Nguyệt đầy ý cười đến bỡn cợt “Thực sự hơi giống.”
Trước mặt người khác cùng hắn thân thiết như thế tôi trước giờ không quen, xấu hổ mà liếc mắt nhìn hắn. Lâu Tập Nguyệt hiểu ý rụt lại tay về, buông lỏng tôi ra. Tôi bỗng nhiên nhớ tới Thường Cùng ở bên cạnh, cuống quít quay đầu nhìn về phía cậu ta. Biểu tình của Thường Cùng đã hoàn toàn choáng váng, mở to hai mắt nhìn thẳng và nhìn chằm chằm vào Lâu Tập Nguyệt, trong đồng tử kịch liệt phức tạp.
Khi Lâu Tập Nguyệt nhìn về phía cậu ta, trong ánh mắt không có chút ý cười nào, bước qua người tôi một bước hướng về phía Thường Cùng, tiếng nói không hề có âm điệu, hỏi “Ngươi là người của Tử Thần phái?” Thường Cùng thân hình hơi run rẩy chút, căng thẳng không hé răng.
Tôi nhìn không thấy vẻ mặt Lâu Tập Nguyệt, trong lòng hốt hoảng chạy lên giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Lâu Tập Nguyệt ngừng chân nhìn về phía tôi, khóe miệng cong lên dịu dàng hiện ra ý cười, lòng tôi hoảng sợ — đây là thần sắc Lâu Tập Nguyệt nổi lên ý giết.
Vội vàng kéo cánh tay Lâu Tập Nguyệt, tôi lo lắng liếc trộm phía Thường Cùng, dùng ánh mắt ý bảo cậu ta đi mau. Thường Cùng cơ trí, lúc gặp phải Lâu Tập Nguyệt cũng chỉ là quá mức khiếp sợ, chạm vào ánh mắt tôi liền phục hồi lại tinh thần, sắc mặt cũng trầm xuống, chậm rãi nâng tay đặt lên trên chuôi kiếm.
Tôi bị hành động xúc động này của cậu ta mà gấp đến độ buột miệng nói ra, ngay vào thời khắc này, một bàn tay vững vàng đặt lên bàn tay đang muốn rút kiếm ra, đã đẩy thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ vào chổ cũ.
Quần áo xanh nhạt, trong xanh tuấn lãng.
“Thường Cùng, đệ lui ra.” tiếng nói ôn nhuận vững vàng. Tô Mạc Phi nâng tầm mắt nhìn lại đây, ánh mắt đảo qua tôi dừng chỉ trong một cái chớp mắt, theo sau liền ôm quyền đối với Lâu Tập Nguyệt, không kiêu ngạo rất đúng mực nói: “Sư đệ tại hạ lỗ mãng, mong Lâu giáo chủ thứ lỗi.”