Lúc tỉnh lại lần thứ hai, đêm vẫn còn dài. Tôi nằm bên cạnh Lâu Tập Nguyệt, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, tim đập nhanh hơn.
Nếu không biết việc kia, tôi sẽ trân quý giờ khắc này biết bao. Tôi thích được ngủ bên người; trong lúc ngủ mơ, tay còn ôm eo tôi, giống như sợ khi mở mắt dậy sẽ không thấy nữa.
Trước mặt là tầng sương mù dày, làm sao mà đã chớp mắt rồi cũng không làm được gì hết.
Nhưng mà, như bây giờ dựa sát vào nhau đối với Lâu Tập Nguyệt mà nói là ngấm ngầm chịu đựng, đối với tôi mà nói đó cũng là dày vò. Đầu óc hỗn loạn, ồn ào vô cùng, có một giọng nói không ngừng kêu ‘rời khỏi hắn đi, rời khỏi người này, hắn đối với ngươi không có nửa phần thật nào hết. Vì hắn cũng vì ngươi, rời khỏi đi. ’ giọng nói người kia vội vàng mà đầy phủ định ‘ bây giờ hắn đối với ngươi thật tốt nha. Không có Tam Sinh hoa, độc tình cổ không thể giải, ngươi ít nhất có thể cùng hắn ở cùng một chổ ba mươi năm. Rời đi, ngươi bỏ được không? ’
Rời bỏ, tôi làm được sao. . . . . . ?
Không muốn thế, cả nghìn vạn lần không muốn thế.
Tôi ngước mắt hướng về Lâu Tập Nguyệt, tóc dài xoã tung ở bên gối, dưới ánh trăng nó tựa như mặt nước mềm mại bóng loáng. Tôi chậm rãi vươn tay nắm lấy một món tóc của hắn, nắm chặt vào lòng bàn tay. Hắn bây giờ cùng tôi khi đó rất giống. Tôi uống xong chén rượu hắn đưa, ‘thân bất do kỷ’ bị Triệu Đan ôm lấy. Mà Lâu Tập Nguyệt, là trái tim không theo ý mình.
***
Lâu Tập Nguyệt khi tỉnh lại, mở mắt ra chạm ngay vào tầm mắt tôi. Tôi thấy mắt hắn mới tỉnh như có tầng sương mù đang dần dần tán đi, con ngươi đen trở nên trong, sau đó nhíu mày, hỏi tôi: “Tối hôm qua ngươi không nghỉ ngơi?”
Tôi biết mắt tôi nhất định lại đỏ lại sưng, ban ngày hôm qua gây một hồi gây sức ép, buổi tối lại cả đêm không ngủ. Tôi mở miệng nói: “Sư phụ ở bên người, con ngủ không được.” Lâu Tập Nguyệt sửng sốt sửng sờ, giây lát sau cười ra tiếng, vươn tay gõ lên trán tôi mộ cái “ŧıểυ Tự ngốc, sư phụ ôm ngươi ngủ cũng không phải lần đầu, ngươi còn hồi hộp gì?” Tôi gật đầu, “Đó là lúc còn bé”. Lâu Tập Nguyệt đang tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc treo trên miệng. Tôi mong chờ ánh mắt của hắn, nói: “Sư phụ, ŧıểυ Tự lớn rồi, không giống như trước nữa.” Không còn là ŧıểυ cô nương được người nắm tay dắt ra khỏi sa mạc nữa.
Lâu Tập Nguyệt đỡ tôi ngồi dậy, quan sát tôi mấy bận, khi mở miệng trong lời nói mang thêm ý thân thiết: “ŧıểυ Tự, ngươi lại suy nghĩ lung tung gì vậy?” “Con không có suy nghĩ lung tung.” Suy nghĩ cả đêm, giọng nói tôi trả lời cũng không kiềm chế được, thoáng run rẩy: “Sư phụ, ŧıểυ Tự sau khi khôi phục võ công, có thể giúp người làm được gì đây?” Lâu Tập Nguyệt không đồng ý hỏi lại: “Không cần, ngươi chỉ cần ở lại, ta. . . . . .” Tôi cắt ngang lời nói hắn: “Sư phụ, để con giúp người làm vài chuyện đi, giống Bạch Khiêm, còn có những thủ hạ dưới tay người.”
Lâu Tập Nguyệt mím chặt môi, nhìn sâu vào mắt tôi, hắn sờ sờ mặt tôi, “Làm sao vậy, ŧıểυ Tự?” Tôi chỉ là lắc đầu, mở rộng vòm tay ôm lấy hắn, hai tay siết chặt.
Đây là lần cuối cùng, sư phụ.
Từ nay về sau, tôi sẽ an phận ngoan ngoãn làm đồ đệ của người, tự giác rời xa người từng chút không thân thiết với người. Khoảng cách như thế, có thể hay không sẽ khiến trong lòng người sẽ dễ chịu hơn ít?
Khu độc ngày thứ ba, đã không thể hình dung với một chữ ‘đau’ được. Tôi cũng không có khóc nháo nỉ non, chẳng qua đau đến nỗi cả người run rẩy không ngừng, khi ý thức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ mới rêи ɾỉ ra tiếng. Đến cuối cùng, gần tới lúc sắp ngất, tôi mơ mơ màng màng cảm giác bản thân mình được người nào ôm vào lòng ngực, cái ôm chặt đấy ngay cả lòng tôi cũng run rẩy theo.
Có lẽ do sức khoẻ cạn kiệt nhiều lắm, sau ngày đó, tôi mê man suốt rất lâu mới tỉnh lại. Mở mắt ra, theo bản năng tìm kiếm hình bóng người đầu tiên đó vẫn là Lâu Tập Nguyệt, mãi đến khi thấy gương mặt hắn đập vào mắt, tảng đá trong lòng mới buông xuống được.
“ŧıểυ Tự, ngươi rốt cục chịu mở mắt rồi” Lâu Tập Nguyệt nói chuyện tiếng nói thoáng khàn khàn, sắc mặt dường như không tốt lắm, biểu cảm đều dịu dàng hơn trước kia. Môi tôi hơi hơi mấp động, nói còn chưa ra lời nói, đã thấy hoa mắt, trên môi đã chạm vào môi hắn, sau một dòng nước mát ngọt lành chảy vào trong miệng tôi.
Tôi cứng đờ toàn thân. Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng hấp dẫn hé mở cánh môi tôi, đợi đến khi chúng trở nên đỏ hồng mới thoả mãn buông ra, nhìn tôi nói : “Cảm thấy được chỗ nào khó chịu không?” Tôi nhìn tươi cười trên gương mặt hắn, tim cũng nhói đau. Trong đáy mắt hắn biểu lộ sự lo lắng, căng thẳng cùng lo lắng không giấu được, rất không giống hắn từ trước tới nay.
Lâu Tập Nguyệt thấy tôi cứ ngây ngốc nhìn hắn, thế nhưng lần đầu tránh ánh mắt của tôi, đứng lên nói: “Tử Yên sắc thuốc, vi sư bảo nàng bưng tới.”
Tôi mở to mắt. Tử Yên?
Lâu Tập Nguyệt trông thấy phản ứng này của tôi, nhướng môi cười khổ một cái: “ŧıểυ Tự ngốc, ngươi ngủ bảy ngày bảy đêm.” Cuối cùng, dừng hồi lâu, khi tôi nghĩ hắn cứ như vậy rời đi, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Ta còn nghĩ rằng, ngươi sẽ cứ như vậy ngủ mãi không tỉnh.”
***
Lâu Tập Nguyệt ôm tôi ngồi trên đùi hắn, làm trò trước mặt Tử Yên, cầm chén thuốc ghé sát môi thổi thổi, đút cho tôi. Tôi không hé miệng uống, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tử Yên bên cạnh, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh. Quan hệ giữa Lâu Tập Nguyệt cùng Tử Yên tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là Tử Yên vì hắn ngay cả cha mẹ thân nhân đều từ bỏ, Lâu Tập Nguyệt cũng không có chút an ủi nào với chị ấy. Người như thế lại cam lòng dịu dàng dỗ tôi uống thuốc, tôi nghĩ đến lý do vì sao lại cảm thấy buồn lòng, giống như có ngọn lửa đốt trong ngực.
Lâu Tập Nguyệt lại thổi thổi, cầm chén thuốc đưa tới bên miệng tôi, cười tủm tỉm dịu dàng nói: “ŧıểυ Tự, ngoan, uống hết chén thuốc đi.” Tôi vươn tay đỡ lấy chén thuốc, nói: “Sư phụ, để tự con làm” Tay vừa vươn ra đã bị Lâu Tập Nguyệt nhướng mày ngăn cản, nhìn tôi “Đừng nhõng nhẹo, ŧıểυ Tự.” Tôi cắn cắn môi dưới, hé miệng, tay hắn liền đưa chén thuốc tới, uống hết, môi vừa rời khỏi chén, một viên kẹo ngọt ngào nhân lúc tôi hé môi đã được nhét vào trong miệng.
Tôi ngậm kẹo, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt nhéo nhéo cằm tôi, trong đáy mắt chứa ý cười nói: “ŧıểυ Tự là đau quá hoá ngốc hả? Trước kia khi ăn vụng kẹo, cũng không phải phản ứng ngơ ngác như vậy. Là không đủ. . . . . . ‘ ngọt ’?” Phát hiện hắn bỗng nhiên để mặt vào gần sát, tôi sợ rụt lui thân mình, gương mặt vội vàng trưng ra một nụ cười, đáp lời hắn: “Rất ngọt.” chữ ngọt còn chưa nói dứt, Lâu Tập Nguyệt đã muốn hôn lên môi tôi.
Nghĩ đến hắn do buộc lòng phải thế, tôi cảm thấy rất khó chịu, mới quay đầu đi chỗ khác, lại ngay lúc này bị hắn dùng sức giữ lại gáy, hôn liên tục vô cùng sâu sắc. Môi lưỡi, tựa như bão tố càn quét.
Trong đầu ong ong hỗn loạn, không khí trong lồng ngực càng ngày càng loãng. Ngay lúc tôi sắp hít thở không thông, Lâu Tập Nguyệt mới rộng lòng từ bi buông tôi ra.
Bờ môi của hắn dán lên môi tôi, thở hổn hển: “ŧıểυ Tự, cười một cái” Tôi khẽ động khóe miệng, lộ ra một cái xem như tươi cười tự nhiên. Lâu Tập Nguyệt lắc đầu, “Không đúng, ŧıểυ Tự không phải cười như vậy. Lại lần nữa”
“Tiếp tục.”
“Không giống.”
“Vẫn là không đúng.”
“Lại cười.”
. . . . . .
Về sau nữa, tôi cảm thấy khoé miệng mình gần như nứt ra rồi, hai má đau nhức không thể động đậy thêm nữa. Nhịn không được nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt cầu xin. Lâu Tập Nguyệt đối diện tôi, gương mặt vẫn tươi cười dịu dàng vô hại, mở miệng nói: “Xấu muốn chết, còn khó coi hơn khi khóc” đồng tử tôi khẽ run, cúi thấp đầu xuống.
Lâu Tập Nguyệt lại nâng cằm tôi lên bắt tôi nhìn hắn, hướng thẳng vào đôi mắt trong trẻo, tôi hồi hộp đến độ hít thở cũng khó khăn. Hắn hỏi: “ŧıểυ Tự có phải có cái gì gạt sư phụ?” Trong đầu tôi căng thẳng, mắt lay động không dám nhìn vào mặt hắn. Nếu Lâu Tập Nguyệt biết tôi đã biết, hắn chỉ sợ ngay cả chút dịu dàng giấu diếm ấy cũng sẽ ………không cho tôi nữa.
“ŧıểυ Tự, ” hắn gọi tôi, giọng nói êm tai, khoé môi cười mê hoặc “Khi ngươi hôn mê nói mớ không ít”. Một đôi mắt đẹp đến độ khiến người ta hoảng sợ đang liếc về phía này, khoé mắng cong vểnh lên, lay động lòng người. Ngón tay thon dài cuả hắn vuốt ve tóc tôi, lại rất bình thản nói: “Ngươi gọi một tiếng, Tô Mạc Phi.”
Tim tôi khẽ run lên, thân thể hoàn toàn cứng ngắc, chậm chạp đương muốn nói, lại bị Lâu Tập Nguyệt vận sức siết cằm. Hắn cười hỏi tôi: “Mới đi cùng hắn vài ngày, đã khiến ngươi luôn nghĩ tới ?” Trong giọng nói không hài lòng, khiến tôi ứa thân mồ hôi lạnh.
Tôi bất chấp nói: “Sư phụ, huynh ấy cứu con hai lần, con thực cảm kích huynh ấy.” Lâu Tập Nguyệt “À” một tiếng, vẻ mặt như đã hiểu, không mặn không nhạt đáp lại: “Đúng rồi, cảm kích đến độ nằm mơ cũng muốn.” Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng không biết là cảm giác gì, ngực đau đến độ thở không nổi.
Tôi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người, đó là hắn – Lâu Tập Nguyệt. Nhưng mà tối hôm qua, tôi quả thực có mơ thấy Tô Mạc Phi, mơ thấy anh ta ngồi bên người tôi, canh chừng tôi để tôi ngủ, cảm giác rất an tâm. Chỉ thế thôi.
Tôi giải thích với Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, còn cùng huynh ấy chẳng có gì, Tô công tử là chính nhân quân tử, lúc trước khi huynh ấy cứu con từ chổ Lục Triển Bằng, cũng không. . . . . .” Tôi không giải thích giỏi, Lâu Tập Nguyệt vừa nghe tới tiếng đó sắc mặt càng trầm xuống, vặn bả vai tôi truy hỏi “Thuốc thoa trên lưng ngươi, là ai giúp?”
Tôi liền bị nghẹn họng, hồi lâu, ấp a ấp úng mới nói ra: “Là . . . . . Tô công tử. . . . . .” đôi mắt Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên lóe lên, bên trong thấy rõ bóng người bị ánh lửa thêu đốt sáng rỡ. Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, hai tay bị ép trước ngực hắn, ngay phút này hắn cuối người ôm lấy thân tôi, đi nhanh rảo bước tiến tới bên giường. Tôi hoảng sợ kêu to: “Sư, sư phụ!” Lâu Tập Nguyệt bước chân khẽ dừng, hai mắt cúi xuống nhìn tôi, khẽ mỉm cười, lo lắng không hề còn trong đáy mắt.
“ŧıểυ Tự”, hắn mở miệng giọng nói mềm nhẹ khiến cho tôi u mê “Ngươi có biết bây giờ vi sư muốn làm cái gì không?” Tôi suy nghĩ hỗn loạn, nhìn vào mắt hắn thì thào hỏi: “Cái gì?” Lâu Tập Nguyệt cười cười, vuốt ve lưng tôi qua lớp quần áo “Vi sư thật muốn đem chặt bỏ hay tay của họ Tô kia.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Tầm mắt giao nhau, sắc mặt Lâu Tập Nguyệt rất đen, ngạo mạn chậm rãi cúi xuống hôn. Tôi nghiêng mặt tránh môi hắn, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tìm lại sáng suốt: “Sư phụ, ŧıểυ Tự cầu người , đừng thương tổn Tô công tử.” cánh tay ôm tôi hình như hơi cứng trong chớp mắt, tiếp theo trên đỉnh đầu tôi vang lên tiếng Lâu Tập Nguyệt không hề biết vui hay giận: “ŧıểυ Tự vì hắn, xin ta?” Tôi ngây ra một lúc, còn nghiêm túc gật đầu. Lâu Tập Nguyệt cho tới bây giờ đều là nói được thì làm được, Tô Mạc Phi là ân nhân của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn thấy kết cục của anh ta giống như cả nhà Trương đại ca.
Tươi cười trên gương mặt Lâu Tập Nguyệt hoàn toàn biến mất. Tôi chưa bao giờ thấy hắn qua vẻ mặt thế này, trên mặt hắn tựa như có một tầng băng, khiến tim tôi đập nhanh đầy sợ hãi. Càng không dám lùi bước, vì Tô Mạc Phi, người đã cứu tôi hai lần, người đã canh chừng khi tôi yếu ớt nhất để có giấc ngủ ngon. Tôi run rẩy nắm lấy quần áo Lâu Tập Nguyệt, để bản thân cứng ngắc của mình dán lên thân thể hắn, cố gắng nhẹ giọng ngọt ngào nói: “Sư phụ, chỉ một lần này. Coi như vì huynh ấy đã cứu ŧıểυ Tự.” lời nói tôi khẽ kéo dài, đầu tựa vào bờ vai hắn, giọng nói âm rung: “Sư phụ, khi đó con đã nghĩ bản thân mình, sẽ bị đánh chết. . . . . .”
Tay Lâu Tập Nguyệt đặt lên lưng tôi khẽ siết chặt, bấu vào da thịt khiến hơi đau, như là muốn nghiền nát xương cốt tôi. Khi mở lại miệng, trong giọng nói đã mang theo một chút buông lỏng “ŧıểυ Tự yên tâm, những người đó sư phụ sẽ không bỏ qua dù một người.” Nói xong lời cay nghiệt, động tác đặt tôi lên giường cũng dịu dàng không ít.
Khi hắn cúi người đắp cho tôi cái chăn, tôi khó chịu đến mức muốn rơi lệ. Đây là rất nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt nhượng bộ với ai đó, đối tượng là tôi, nhưng tôi không biết là sung sướиɠ. Tôi biết rõ hắn là bởi vì trúng cổ độc mới tốt với tôi, lại cố ý đi gần gũi hắn, làm nũng khiến hắn làm theo ý tôi. Đây có tính là lợi dụng hắn, lừa gạt hắn?
Khi tôi miên man suy nghĩ này đó, Lâu Tập Nguyệt đã muốn nằm xuống ngủ bên cạnh tô, vươn tay ôm tôi vào trong ngực, giọng nói mang theo mệt mỏi: “ŧıểυ Tự, cùng sư phụ ngủ một lát.” Chạm vào mắt hắn ở khoảng cách gần như thế, tôi sợ bản thân mình lại sa vào hố dịu dàng đầy giả dối, vội vàng xốc lên góc chăn ngồi dậy “ŧıểυ Tự không mệt nhọc, sư phụ người nghỉ ngơi đi.” Lâu Tập Nguyệt chỉ cần một cánh tay đã đem phong toả toàn bộ hành động của tôi, áp tôi nằm lại xuống giường, hắn giữ một tay, ngẩng đầu nhìn tôi, tức giận mới vừa rồi đã tiêu tán hết, cong khoé miệng cười xấu để sát vào tai tôi, thổi một luông hơi nóng, nói: “ŧıểυ Tự đang xấu hổ sao?”
Hắn thổi cái này, hổi bay luôn ba hồn sáu phách của tôi. Lâu Tập Nguyệt càng siết tôi chặt, như là đang tuyên thệ dùng quyền chiếm giữ lấy eo tôi, môi khẽ chạm lên tóc tôi. Tôi cắn môi dưới gần như sắp chảy máu, tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng loạn, cuối cùng cắn răng một cái, dùng hết sức mạnh toàn thân đẩy hắn ra!
Lâu Tập Nguyệt bất thình lình bị tôi đẩy ra như vậy, thân thể ngửa ra sau cánh tay buông lỏng ra, ánh mắt nhìn không thể che dấu được sự kinh ngạc. Tôi hít sâu một hơi, rất vất vả mới lấy lại giọng nói của mình, nói với hắn: “Sư phụ, giữa thầy trò gian không nên như vậy” Lâu Tập Nguyệt nhếch môi, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dưới ánh nhìn chăm chăm của hắn, lý trí tôi tựa như quân lính tan rã.
Tôi muốn nhào vào lòng ngực hắn, bất kể ý hắn là giả hay là thật, chỉ cần có Lâu Tập Nguyệt là tốt rồi, ôm hắn, hôn môi hắn, mãi cho đến ngày nào đó hắn hoá giải cổ độc, ‘hạnh phúc’ lừa mình dối người không còn. Đáng tiếc tôi không thể ích kỷ như vậy. Tôi thích Lâu Tập Nguyệt, yêu thích hơn bất kỳ ai, kể cả bản thân tôi, hắn cho dù có chút miễn cưỡng tôi cùng nguyện ý. Từ khi biết chuyện cổ độc, tôi nghĩ về nhiều chuyện trước kia liền cảm thấy khó chịu, huống chi là hắn. Kiêu căng như thế, Lâu Tập Nguyệt người không muốn bị quản chế với bất kỳ ai
Cho nên, dừng ở đây đi.
Lâu Tập Nguyệt vươn tay kéo tôi đến người hắn, nhìn thẳng vào mắt tôi cười nói: “ŧıểυ Tự lại ở ‘khẩu thị tâm phi’. Ngươi đối ta. . . . . .”
“Không phải, sư phụ, ” tôi cắt ngang lời nói, cả tim cũng nhói đau, dừng một chút nói: “Người là………thân nhất ŧıểυ Tự duy nhất trên đời .”
“Thân nhân?” Lâu Tập Nguyệt thấp giọng nhắc lại, trong đáy mắt ánh sáng khẽ lay động. Tôi thấy rất đau lòng, nhưng không được giả bộ như thờ ơ, có lẽ đã quá đau lòng đến nỗi không biết dùng vẻ mặt thế nào để đối mặt.
Ngực trống rỗng, tôi tự khoét cho mình một vết thương.
Tôi nhìn hắn, cứng ngắc gật gật đầu, “Sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”