Khi tôi tỉnh lại, biết huyệt đa͙σ của mình bị điểm cả người không thể động đậy, có lẽ sợ tôi kêu la. Tôi chỉ có thể ngồi trong xe ngựa chịu xóc nảy cảm giác xe ngựa đang chạy như bay về phía trước, rời khỏi Lâu Tập Nguyệt càng ngày càng xa.
Ý thức được bản thân mình bị người bắt cóc, lòng tôi khó chịu, tựa như có một dây tơ vô tình quấn lấy tim tôi, đầu sợi dây lại ở trên người Lâu Tập Nguyệt, cho nên mỗi lần bánh xe lăn lộn một vòng, trái tim sẽ nhói đau chút.
Tôi nghìn vạn lần luyến tiếc Lâu Tập Nguyệt, rồi lại hiểu ra giờ phút này rời đi hắn đó chính là giải thoát. Nhưng mà tôi còn nhịn không được nhớ tới, không biết, Lâu Tập Nguyệt sau khi phát hiện không thấy tôi, có sốt ruột hay không? Có thể tới tìm tôi không? Tận sâu đáy lòng có ý nghĩ mãnh liệt như thế, cho nên tôi đối với tỉnh cảnh sắp đối mặt cũng không có hoảng hốt
Lại không biết đi rồi bao lâu, một người đàn ông trung niên khuôn mặt gầy xốc lên màn xe ngựa, khom người đi vào, cầm trong tay một túi nước cùng miếng bánh. Gã nhìn thấy tôi tỉnh, cười cười đến trước mặt tôi nói: “Diệp cô nương, à không, hẳn là gọi Lục phu nhân, tại hạ biết cô dụng độc lợi hại cũng như y thuật của cô, bất đắc dĩ mạo phạm, cô đừng trách”. Nói tới đây, trọng giọng nói pha chút hối lỗi, nhưng thực ra tôi bị gã ta gọi khiến cho choáng váng.
Gã vừa gọi tôi là Lục phu nhân, chẳng lẽ. . . . . . kỳ thực bọn họ muốn bắt đi chính là Diệp Linh? Tôi bỗng nhiên nhớ tới, gian phòng đó hẳn là khuê phòng của Diệp Linh, khi bọn họ vừa xông tới thì thấy tôi, cho nên nghĩ tôi là cô nàng. Tôi không thể nói chuyện cũng không có thể động, cho nên không thể nói lời nào với gã.
Gã gầy cầm túi nước mở nắp, đưa tới bên miệng tôi, ý bảo tôi uống một ngụm. Tôi nhìn gã, quay mặt qua chỗ khác. Gã ta cười ha hả, giọng điệu quái gở bảo: “Lục phu nhân, cô cũng quá hồ đồ, bày đặt chê Lục bảo chủ thiếu niên tuấn tú võ lâm thế gia không chịu lấy làm chồng; cố tình chạy đi theo tên ŧıểυ bạch kiểm Lâu Tập Nguyệt, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc.” Tôi liếc mắt dò xét gã ta, trong lòng thầm mắng –Ngươi mới là lão hắc kiểm, sư phụ tôi hắn. . . . . .bỗng nhiên im bặt, trong đầu hiện ra khuôn mặt Lâu Tập Nguyệt, hai má trắng nõn, mắt đen như chấm mực, môi đỏ, quả thật là. . . . . . tôi mạnh mẽ vứt bỏ ý nghĩ miên man trong đầu, nhắm mắt lại không thèm để ý người nọ .
Người nọ thấy tôi như vậy, cũng lười nói khiến mình mất mặt, xoay người ra xe ngựa. Tôi nghe thấy gã ta nói với một người bên ngoài: “Cô nàng này tính tình bướng bỉnh, chỉ sợ Lục Triển Bằng không thể chịu đựng được nha. Lần trước vì ép buộc bái đường ngay cả độc dược cũng dùng tới; nhưng cuối cùng vẫn là bị Lâu Tập Nguyệt đoạt người đi ngay tại chổ, ha ha ha, thật sự như thiến gã rồi, mất mặt Lục Gia bảo. Cho nên lại chuẩn bị cái gì là ‘Thí Nguyệt đại hội ( Đại hội giết Lâu Tập Nguyệt). . . . .” Nghe gã ta nói, người kia cười nhạo một tiếng, tiếng nói thô tục vang vào trong xe: “Xì! quan tâm này làm gì. Lúc này giúp Lục gia bảo, đoạt lại thiếu phu nhân về, cũng coi như đáp lại ân tình năm đó của Lão bảo chủ. Còn tên ŧıểυ tử này làm cái gì, lão tử không có hứng thú!” Bị cái người này rống lớn, gã gầy liền ngậm miệng, hai người ngồi ở đầu xe cũng không nói chuyện nữa
Tôi nghe thấy rồi lòng bồi hồi. Bọn họ hình như nhắc tới Lục gia bảo, còn nói thành lập cái gì ‘Thí Nguyệt đại hội’, sẽ không phải chuẩn bị đối phó sư phụ chứ?! Tưởng tượng đến đây, ngực tôi dâng lên một luồn khí huyết cuồn cuộn, thân thể càng không động đậy trong lòng càng sốt ruột.
Thật vất vả xe ngựa dừng lại, gã gầy kia tiến vào, lần này giải huyệt đa͙σ hai chân cho tôi, lôi kéo tôi xuống xe ngựa. Tôi giãy dụa không muốn, nhưng là dưới chân vẫn là không tự chủ mà bị kéo về hướng một cửa nhà. Còn chưa đi tới cửa, “Phần phật” một thanh âm di chuyển, cửa lớn tự mở vào bên trong, tôi đứng ở bên ngoài thậm chí có thể cảm giác được người nọ mở cửa rất vội vã.
“Linh. . . . . . ?”
Người nọ thốt ra tiếng gọi đầy vui mừng nhìn thấy tôi bỗng ngưng bặt. Anh ta mở to hai mắt nhìn, thần sắc trong mắt biến đổi, cuối cùng kiềm chế cảm xúc kích động, chỉa vào người tôi hỏi hai người kia: “Tiền bối, vãn bối phiền hai vị mang về Linh nhi, vị cô nương này là ai?” Hai người đó hai mặt cũng liếc dòm tôi “Sao, nàng không phải?” vị thanh niên lắc đầu “Vãn bối không biết nàng.” Gã gầy vỗ ót một cái: “Trúng kế ! Kim thiền thoát xác [1]!” người có giọng khàn khàn thô cũng quát: “Lâu Tập Nguyệt quá gian trá, là lão tử coi thường hắn.”
Sắc mặt người thanh niên xấu xí vô cùng, lại miễn cưỡng nuốt giận không xả lên hai người kia, hành lễ nói lời cảm tạ lệnh hạ nhân đưa hai vị tiền bối đi nghỉ ngơi. Sau đó, gã đi đến trước mặt tôi, đánh giá xem xét tôi từ trên xuống dưới vài lần, giải á huyện của tôi trầm giọng hỏi: “Ngươi cùng ma đầu Lâu Tập Nguyệt kia có quan hệ gì?” Tôi trừng mắt nhìn liếc qua gã một cái, không đáp lời. Sắc mặt gã cau có, đột nhiên năm ngón tay như ưng trảo đánh thẳng về phía tôi! Tôi bị đột ngột này làm cho kinh hãi, thân thể theo bảng năng hành động, sử dụng một chiêu ‘ chiết hoa thủ ’ ngăn cản, nhưng tay vừa mới đụng tới cổ tay gã, gã lại biến trảo thành chưởng, đánh về bả vai tôi…
Nhưng trong chớp mắt đó, chúng tôi cũng đánh quá ba chiêu. Tuy rằng nội lực tôi không mạnh, nhưng mấy năm nay cùng Triệu Đan luận bàn khi đó tôi cũng không dụng nội lực; dựa vào kinh nghiệm cũng cản lại gã ta mấy chiêu, nhưng sau đó, thể lực tôi chống đỡ hết nổi. Trong giây lát, người nọ bỗng nhiên vận lực, tôi bị một chưởng của gã đánh ngã trên mặt đất.
Tôi thở hổn hển nhìn gã tới trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, mắt chớp động khó nén ra sát khí, ” ‘chiết hoa thủ’ là võ công Lâu Tập Nguyệt tự sáng tạo. Ngươi cùng tên cặn bã đó rốt cuộc quan hệ gì!” “Hừ! ngươi mới là người cặn bã!” tôi chống cánh tay cố gắng đứng lên, ánh mắt không sờn lòng trừng thẳng nhìn gã ta ”Sư phụ cho dù thế nào, cũng sẽ không bỉ ổi đến mức dụng độc buộc người khác thành thân. Lục bảo chủ, ngài thực sự dán thiếp vàng lên Lục gia bảo rồi.”
Sắc mặt người đó thoáng cái trắng bệch, đang nghe chưa hết lời tôi nói, tức giận đến nổi mắt vằn đỏ, hung hắng tát một cái lên mặt tôi. Tôi bị gã đánh cho hoa cả mắt, ngã ngồi trên mặt đất. “Sư phụ. . . . . .” gã lẩm bẩm, cười khặc khặc hai tiếng đầy quái dị: “Được, chỉ có Lâu Tập Nguyệt, vì Linh nhi, hắn ngay cả đồ đệ của mình cũng bỏ mặc luôn rồi.”
Gã nói mỗi một chữ, đều giống như một con dao đâm vào lòng tôi, đục khoét, máu tươi đầm đìa. Tôi liếʍ liếʍ khoé miệng bị rách chảy máu, trong miệng tràn đầy tanh mặn, chảy ròng ròng nuốt vào bụng
Lâu Tập Nguyệt đi rồi, mang theo Diệp Linh, bỏ quên tôi, để tôi một mình ở lại nơi đó.
Trong khoảng hoảng hốt, có người vội vã ở trong cánh cửa chạy vội tới bên người Lục Triển Bằng, thấp giọng nói vài câu, ánh mắt Lục Triển Bằng âm độc nhìn tôi, giây tiếp theo, da đầu tôi bắt đầu đau nhức.
Gã túm tóc tôi kéo cả người tôi lên “Nói, Lâu Tập Nguyệt đưa Linh nhi đi đâu?” Tôi cắn răng trả lời: “Ta, không, biết!” Người nọ hừ một tiếng trong mũi thật mạnh, xoay người, dùng tay kéo tôi khiến tôi vô cùng chật vật vào trong: “Sư phụ à? Ha ha, ŧıểυ yêu nữ, vừa lúc cho ta làm phấn chấn sĩ khí ‘Thí Nguyệt đại hội’ “
Gã bỗng nhiên dừng lại cước bộ, một tay kéo tôi đến trước mặt, mắt như mắt rắn nhìn chăm chú vào mặt tôi, nói ra tiếng như gió từ địa ngục thổi tới “Người ở bên trong ai mà không có cừu oán cùng Lâu Tập Nguyệt. Ta chỉ muốn nói cho bọn họ ngươi là đệ tử Lâu Tập Nguyệt, không cần ta động thủ, mỗi người bọn họ mỗi người một đao cũng đủ lóc xương ngươi rồi .”
Tôi rùng mình, ra sức giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì. Gã kéo tôi cả đường đi đến trước đám người, vô cùng độc ác đẩy tôi ngã trên mặt đất. Mặt đất cứng khiến cho khuỷa tay tôi bị trầy xước; rồi sau đó, nghe thấy Lục Triển Bằng ôm quyền nói những lời đầy hùng hồn lý lẽ với mọi người: : “Đa tạ các vị võ lâm đồng đa͙σ đến đây tham gia ‘Thí Nguyệt đại hội’ lần này. Ma đầu họ Lâu kia giết người vô số, tội ác tày trời, mọi người cũng muốn chém chết! Mấy năm gần đây, ma đầu lại thành lập một Thiên Nhất tà giáo, thu nhận một đám giang hồ bại hoại, tùy ý tổn hại võ lâm chính đa͙σ. Tin tưởng các chư vị ở đây đối với tà giáo gian ác cỡ nào ít nhiều cũng có nghe thấy. Hiện giờ nếu không thể diệt trừ hắn, đợi khi phe cánh đầy đủ, đó là lúc võ lâm đại nạn”.
Nghe gã ta nói xong, một đám ồ lên phụ hoa, càng không ngừng có người cao giọng kêu muốn lấy mạng chó Lâu Tập Nguyệt, muốn Lâu ma đầu nợ máu trả bằng máu. Lục Triển Bằng làm một tư thế chớ có lên tiếng, mọi người xúc động phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại. Sau đó, một ánh mắt độc ác bắn về phía người tôi. Tôi kìm không được thân mình cứng đờ, quả nhiên kế tiếp gã ta bỗng nhiên túm lôi tôi, buộc tôi hé ra gương mặt đứng trước đám người đang tức giận.
Tôi nghe thấy gã ở đằng sau nói: “Lục mỗ phái người đi trước tìm hiểu hướng đi của ma đầu, không có tay không mà về. ŧıểυ yêu nữ này, chính là đệ tử Lâu Tập Nguyệt.” Một câu vừa nói ra, như ném tảng đá to xuống kích tầng tầng sóng bắn tung toé, toàn cục diện đều không khống chế được. Một vài người mắng tôi, có những người khác rút ra đao kiếm, vung tay hô to phải giết tôi ngay tại chỗ.
Mỗi một khuôn mặt trước mắt, đều mang theo hận ý cao trào. Tôi chưa từng gặp tình thế như vậy, trong lòng sinh ra sợ hãi vô cùng.
Lục Triển Bằng lại ra tiếng trấn an mọi người lần hai, đem tay tôi giao cho một người bên cạnh “Treo lên, phải dùng máu nàng mở hội” dây thừng thô ráp trói quanh cổ tay tôi, vô cùng ác độc đem tôi treo giữa không trung, chân rời khỏi mặt đất, sức nặng của thân thể lại cộng thêm sức kéo của dây thừng, da nơi cổ tay tôi đều bị ma sát chảy máu
Tôi còn không kịp thở, một thanh âm xé gió vang lên, ngay sau đó trên lưng bị quất một roi, sức roi cơ hồ xé rách cả ngời tôi. Tôi đau khiến tôi nức nở, giây lát lại cắn chặt răng, tiếp theo từng roi quất xuống tôi cũng không rên một tiếng
Tiếng roi vù vút quanh quẩn bên tai tôi, cơ thể của tôi bị đánh mạnh khiến lắc trước lắc sau, cánh tay cũng như bị chặt đứt vậy. Tôi không ngừng tự răn chính mình, loại đau này, khác xa nhiều so với đau đớn khi Diệp Linh giải độc giúp tôi, tôi có thể chịu đựng được, tôi có thể….
Nước mắt theo hai má trượt dài xuống.
Nhưng, sư phụ, con thực sự rất đau. . . . . .
Đau khiến giờ này tôi tình nguyện chết đi cho rồi.
Rõ ràng lúc giải độc, so với bây giờ còn đau gấp trăm lần, nhưng mà bây giờ, tôi mới thực sự cảm thấy đau. Từ thân tới tim, không chổ nào không đau
Tiếng roi bỗng nhiên ngưng lại. Trong lúc mê mang tôi nghe thấy một người trầm giọng hỏi tôi: “Nói, Lâu Tập Nguyệt đem Linh nhi mang đi đâu rồi?” Tôi khó khăn mới chuyển động đầu nhìn về phía gã, đợi lúc lâu mới nói với gã: “Được, ta nói cho ngươi.” Lục Triển Bằng trong đáy mắt thoáng chút kinh hỉ, cuống quít đưa lổ tai lại đây, tôi mạnh mẽ há miệng ói ra một miệng nước miếng lẫn máu phun lên mặt gã, cắn răng mắng: “Ngụy quân tử! Ngươi ngay cả một cọng tóc Diệp ŧıểυ thư đều không xứng !” Sắc mặt Lục Triển Bằng đang vui mừng đã biến mất, gã nhìn tôi, giống như xuyên qua tôi có thể nhìn thấy người đã đi cướp vợ gã, dùng ánh mắt phải băm thành trăm mảnh, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Roi lại quất xuống như lên tiếng trả lời, càng ngày càng dữ tợn, hỗn loạn trong tiếng gió vù vù, như đang giúp người nọ phát tiết tức giận.
Trước mắt lúc sáng lúc tối.
Cổ họng một dòng tanh ngọt, máu tươi từ khoé miệng tràn ra ngoài
Dần dần, trên người tôi rốt cuộc không – cảm giác đau đớn.
Tôi giống như thấy Lâu Tập Nguyệt đứng ở trước mặt, cười nói với tôi “Vi sư bây giờ lưu luyến nhất, chính là ŧıểυ Tự”, lúc hoảng hốt hắn ôm tôi vào lòng nói “ŧıểυ Tự của ta không hề thay đổi.” Trước mắt lại hoa lên, giống như hắn cầm miếng bánh tô Phù Dung đưa tới bên miệng tôi, đôi mắt cong cong, cười nhìn đẹp vô cùng…. . . . Còn có, này, đang buồn triền miên đến hôn môi tôi …..
Trên mặt nước mắt lẫn máu từ khoé miệng rơi xuống
Con thích người, sư phụ, so với thích càng nhiều.
Con chỉ muốn ở lại bên cạnh người, không cầu người thích con như con thích người.
Người có thể đi yêu người khác, con sẽ an phận làm đồ đệ ngoan của người, ŧıểυ Tự ngốc, thậm chí con quyết định cùng Triệu Đan luyện võ công ấy. . . . . .
Đáng tiếc những lời này, tôi không còn có cơ hội tự mình nói với sư phụ nữa rồi.
Đến giờ phút nầy tôi mới biết được, tôi hoá ra không phải không sợ chết, tôi sợ sau này ngay cả chút dấu vết cũng không có thể để lại gì trong lòng Lâu Tập Nguyệt. Trọn đời tôi, thời gian năm năm, chỉ là chuyện buồn cười, là giọt sương lặng lẽ dính vào tóc hắn không một tiếng động cũng bị hắn quên hoàn toàn
Roi quất vẫn đang tiếp tục. Khoảnh khắc khi tôi rốt cục chịu không được trước khi ngất đi, bỗng nhiên một giọng nói gấp gáp vang lên: “Dừng tay!”
Roi dừng lại, sau vừa muốn quất nữa, bị người nào dùng lực nắm lấy.
“Lục bảo chủ, đây là ngài đang làm cái gì vật?” tiếng nói rõ ràng ôn nhuận hỏi.
Lục Triển Bằng đi lên : “À là Tô thiếu hiệp, không có nghênh đón từ xa.”
Dây thừng trói cổ tay tôi bị chặt dứt, một đôi tay thon dài nhẹ nâng tôi khi rơi xuống, thật cẩn thẩn tránh miệng vết thương phía sau lưng, lại nhìn mặt tôi, cả người cứng ngắc. Trong ánh mắt sáng ngời lộ ra kinh ngạc, thấp giọng ra tiếng: “Đường cô nương?”
Lục Triển Bằng không phát hiện khác thường, mở miệng nói: “Tô thiếu hiệp, nàng này là đệ tử Lâu Tập Nguyệt, chắn chắn là đồ đệ tay đầy máu tanh. Tô thiếu hiệp vì sao cứu người như thế, khiến toàn bộ võ lâm cũng ghét bỏ”
Tô Mạc Phi đối diện tôi, ngay cả nghe thấy tôi là đồ đệ Lâu Tập Nguyệt, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ như cũ. Anh ta ngẩng đầu nói với Lục Triển Bằng: “Lục bảo chủ, xin nhanh chóng giải tán các chư vị ở đây.”
Lục Triển Bằng hừ lạnh: “Tô thiếu hiệp cớ gì nói ra lời ấy? A, Tử Thần phái ngươi cùng Lâu Tập Nguyệt lập quy ước tám năm, cũng không bắt các vị anh hùng võ lâm cũng phải khuất phục dưới quyền uy ma đầu.”
Tô Mạc Phi không hề để ý tới gã, ngoảnh lại cất cao giọng nói với những người khác: “Tô mỗ đến vậy, phụng lên chưởng môn khuyên can chư vị, Lâu Tập Nguyệt cũng không dễ dàng đối phó như vậy, mong rằng bàn bạc kỹ hơn, chớ để ngông cuồng mà mất mạng.”
Đám người nghe thấy lời của anh ta, bắt đầu bàn luận, thậm chí có người tốp năm tốp ba nói thầm ra ý lùi bước
Lúc này, “Hay cho vị chưởng môn Tử Thần phái, thật đúng là tự mình coi là ngôi sao sáng trong võ lâm.” Lục Triển Bằng khoanh tay đi đến trước mặt Tô Mạc Phi, châm chọc nói “Chư vị anh hùng ở đây không ai không là cao thủ nhất đẳng, hắn Lâu Tập Nguyệt còn có thể có ba đầu sáu tay sao?”
“Lâu Tập Nguyệt có ba đầu sáu tay hay không, Lục bảo chủ hẳn biết rõ hơn Tô mỗ. Chớ vì lợi ích bản thân, hại tánh mạng người khác.” Tô Mạc Phi nói xong, mặc kệ sắc mặt lo lắng của Lục Triển Bằng vì bị phát giác, ôm lấy tôi, phóng tầm mắt nhìn mọi người chung quanh bốn phía, từng chữ từng chữ rơi ra: “Các vị, Tử Thần phái chưa bao giờ tự xưng danh gì. Chưởng môn chẳng qua không đành lòng thấy sinh linh đồ thán, cố bảo Tô mỗ đến khuyên răn, bổn phái cùng Lâu Tập Nguyệt ước định, trong vòng tám năm, hắn tuyệt không ra tay giết hại chính đa͙σ nhân sĩ trước. Nếu vị phạm lời thề này, tự sát trước mặt Tử Thần phái.”
“Tử Thần phái ngươi muốn làm rùa đen rút đầu, đừng lôi kéo cả võ lâm chúng ta” Lục Triển Bằng giọng điệu khó nghe cố che giấu phẫn nộ, lớn tiếng quát: “Không thấy ma đầu làm hại giang hồ, các vị võ lâm đồng đa͙σ Lục Triển Bằng ta thật hổ thẹn với các vị!”
Tô Mạc Phi còn muốn nói chuyện, tôi tay run rẩy giữ chặt tay áo anh ta, anh ta kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn nhìn tôi, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Triển Bằng, mở miệng giọng điệu bình thản như tiếng sáo lãng đãng trên mặt sông: ” Các vị ‘ võ lâm đồng đa͙σ ’, Tô mỗ vô cùng hổ thẹn với các vị.” nói xong, ôm tôi đi nhanh ra ngoài cửa.