Âu Dương Ngâm và A Văn cùng đi đến bãi đỗ xe. A Văn cười nói với Âu Dương Ngâm: "Ngâm Ngâm, chương trình ghi hình càng ngày càng thuận lợi, trường quay dạo này quá bận, chúng ta phải dừng ghi hình một lần, cháu cũng không cần đi làm thêm mỗi tuần cho vất vả".
Âu Dương Ngâm do dự một chút rồi nói với A Văn: "Thời gian trước cô cô bị ốm nằm viện, vừa mới ra viện".
A Văn vội hỏi: "Bệnh gì mà phải nằm viện, nặng lắm à?"
"Cảm cúm nặng, sợ chuyển thành viêm cơ tim, thân thể hơi yếu một chút".
"Vậy cuối tuần sau chú sắp xếp công việc một chút, chúng ta mời cô ấy đến làng nghỉ mát nghỉ ngơi cùng nhau chơi đùa. Tính ra chúng ta cũng chưa cảm ơn cô ấy đàng hoàng, lần trước đến Lan Linh cũng là tổng giám đốc Trình mời khách". A Văn vừa vội vàng đi về phía trước vừa cười nói, "Ngâm Ngâm, nếu tuần nào chú cũng bắt cháu làm việc thì có khi người nào đó sẽ đòi chú tiền làm thêm mất, xem kìa, phó giám đốc Phùng đang đợi cháu đấy!"
Quả nhiên Phùng Phất Niên đang đứng bên bồn hoa mỉm cười với hai người, Âu Dương Ngâm vội nói: "Chú Văn đừng nói đùa thế chứ".
A Văn vẫn nói với Phùng Phất Niên đang đi tới, "Phó giám đốc Phùng, tôi đã tình toán tiền làm thêm giờ cho anh rồi đấy, hơn nữa tuần nào anh cũng đến đúng giờ nên còn nhận được giải thưởng cho người làm việc cần mẫn nữa".
Phùng Phất Niên cười nói: "Tôi cho anh số thẻ ngân hàng nhé, anh ghi lại đi, nhớ trả lương làm ngoài giờ cao một chút, đừng có keo kiệt".
A Văn quay lại nói với Âu Dương Ngâm, "Có người sốt ruột đợi ở đây để mời cháu đi ăn cơm, chú cũng ngại không muốn làm người thừa. Ngâm Ngâm, cháu sớm giới thiệu một người đẹp cho chú đi để chú đỡ phải nhìn các cháu mà ngưỡng mộ". Nói rồi ông liền lên xe đi trước.
Âu Dương Ngâm hơi đỏ mặt nhìn Phùng Phất Niên, rõ ràng là quan hệ vô tư trong sáng mà vẫn cứ bị người khác chụp mũ mờ ám, cuối cùng tự dưng lại phải chột dạ, cô hơi ảo não nói: "Chú Văn suốt ngày nói liên thiên, lần sau em không đến ghi hình nữa!" Cô quên luôn việc chào hỏi Phùng Phất Niên mà đi thẳng đến xe mình.
Nhìn vẻ vừa xấu hổ lại vừa sốt ruột của cô, Phùng Phất Niên chạy theo dỗ dành, "Làm truyền hình đâu có ai không nói nhiều chứ, em làm việc với họ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quen à?"
"Không quen nổi, em phải về bệnh viện làm bác sĩ, không đến chỗ này của bọn anh nữa!" Âu Dương Ngâm giận dỗi. Phùng Phất Niên vừa đuổi tới nơi cúi đầu xuống khuyên cô, không nghĩ đến việc cô quay lại bất ngờ, hơi thở ấm áp thoáng qua gương mặt anh ta, còn có cả hương thơm thiếu nữ. Anh ta đứng sững, Âu Dương Ngâm vội lui lại một bước, ánh mắt hai người gặp nhau và đều vội vàng nhìn qua chỗ khác.
Âu Dương Ngâm đi tới mở cửa xe ra định ngòi vào, Phùng Phất Niên phục hồi lại tinh thần đưa tay giữ cửa xe lại nói: "Tối nay chúng ta đi ăn hải sản được không?"
"Em không đi được, còn có việc". Âu Dương Ngâm nhìn xuống đất che giấu sự khó xử vừa rồi.
"Tiểu sư muội, tối nay chương trình của em sẽ phát sóng, em có muốn cùng xem với nhân dân toàn thành phố không?" Phùng Phất Niên vui đùa, anh ta biết mỗi một lần biên tập lại xong A Văn đều sẽ cho cô xem lại và chỉ điểm những vấn đề lần sau cần chú ý. Chính vì có một giáo viên tốt như vậy nên Âu Dương Ngâm mới có thể nhanh chóng thích ứng. Đương nhiên, lúc xem lại cũng là lúc cô bị hành hạ thảm nhất.
"Đương nhiên em sẽ không đi xem đâu, sợ lắm". Âu Dương Ngâm cũng cười nói, vẻ khó xử trên mặt từ từ biến mất.
"Em ở nhà chẳng lẽ có thể nhịn không mở TV lên xem à?" Nụ cười của Phùng Phất Niên càng rạng rỡ.
Âu Dương Ngâm cứng họng, cô suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ trả lời, "Sư huynh, sao anh biết em sẽ không chịu nổi?"
"Em ấy à? Lúc ghi hình thì sợ đến mức tay chân lạnh buốt, xem lại hình ảnh đã biên tập cũng không ăn cơm nổi, anh còn không đoán được là tối nay em sẽ căng thẳng đến mức nào à?" Cô làm việc quá chăm chú, có lúc chăm chú đến mức khiến anh ta mấy lần định bảo cô dừng lại.
"Thôi thì em nhận vậy, có chuyện xấu hổ gì đều bị anh biết hết", Âu Dương Ngâm nhụt chí nói, "Lần này em mời khách, anh vừa nói em kiếm được không ít tiền mà".
Phùng Phất Niên gật đầu, "Anh phải ăn toàn đồ ngon mới được, mấy khi được em mời".
*** *** ***
Trình Mộc Vũ cùng bố cô ta là Trình Mẫn Kỳ đi vào phòng khách, thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách xem TV liền thuận miệng hỏi: "Anh trai con còn chưa về à?" Sau khi mở công ty riêng Trình Mộc Dương đã ra ngoài mua nhà, bình thường hay phải tiếp khách nhưng nếu không có việc quan trọng thì mỗi tối thứ 7 nhất định sẽ về ăn cơm, đây là yêu cầu của mẹ anh ta.
"Nó gọi điện thoại về bảo hôm nay cần gặp một khách hàng quan trọng".
"Mẹ à, cũng đến lúc mẹ phải thay đổi yêu cầu này rồi. Anh ấy đã 33 tuổi, dù sao cuối tuần cũng phải đi chơi với bạn gái, về nhà mãi sao được chứ, bạn gái anh ấy sẽ có ý kiến đấy". Trình Mộc Vũ vừa rửa tay vừa thò đầu từ phòng vệ sinh ra nói.
Tần Tự cười nói: "Tưởng nó vẫn chưa có bạn gái cơ mà? Nếu có rồi thì dẫn về cũng được, dù sao mỗi tuần cũng phải để mẹ nhìn thấy nó một lần chứ".
"Mẹ chỉ quý mỗi anh trai con thôi, dạo con ở Mỹ cũng có thấy mẹ nhớ con đâu".
"Dễ thôi mà, mẹ cũng sẽ quý con như nó, từ giờ hôm nào con cũng phải về nhà ăn cơm tối". Tần Tự nhìn con gái nói nửa thật nửa đùa, "Đừng ra ngoài quậy phá nữa, con cũng nên tìm bạn trai đi".
"Con đầu hàng, con đầu hàng", Trình Mộc Vũ kêu lên, "Cô Trương, ăn cơm thôi!"
"Mẹ phải xem một chương trình đã, nếu con đói thì con với bố ăn trước đi", Tần Tự nói, "Cô cô con đã gọi điện thoại đến bảo mẹ xem chuyên mục Khỏe mạnh mỗi ngày lúc 6 rưỡi, người dẫn chương trình là bác sĩ bệnh viện Huệ Lợi, trang phục được cửa hàng Tư Gia của cô cô con tài trợ. Cô ấy chưa bao giờ tài trợ cho chương trình nào cả, không biết lần này có gì đặc biệt, mẹ thấy tò mò quá".
Trình Mẫn Kỳ nói: "Tất nhiên phải là người Anh Chi thích thì cô ấy mới như vậy, anh cũng cùng xem với em, ăn cơm muộn một chút cũng được". Ông ta và Tần Tự đã kết hôn hơn ba mươi năm, tình cảm rất sâu đậm, bất cứ lúc nào ở nhà hai người đều phải cùng nhau ăn cơm.
Trình Mộc Vũ mỉm cười lắc đầu nhìn bố mẹ rồi đi vào thay quần áo.
Trình Mộc Dương ngồi trong văn phòng, anh ta rót một cốc nước cầm tới ngồi xuống sofa, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV. 6 rưỡi, khuôn mặt thanh tú của Âu Dương Ngâm xuất hiện trước mặt anh ta. Bộ đồ màu trắng, mái tóc buộc cao tỏ ra trưởng thành và dễ thương hơn bình thường, giọng nói ân cần, động tác dịu dàng, thần thái điềm tĩnh và ung dung. Trình Mộc Dương không khỏi mỉm cười, có ai biết lúc này cô ấy đang căng thẳng đến ướt đẫm quần áo chứ. Anh ta cầm điện thoại bấm số, âm thanh của Âu Dương Ngâm vang lên.
"Anh đang xem chương trình của em". Sau buổi tối hôm đó anh ta chưa từng gặp lại cô nhưng bây giờ vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói vẫn điềm nhiên như không.
Âu Dương Ngâm dừng lại một chút, "Chào tổng giám đốc Trình".
"Tốt lắm, không phát hiện ra một chút căng thẳng nào", Trình Mộc Dương nói, "Em cũng đang xem chứ?"
"Không, em ra ngoài ăn cơm". Âu Dương Ngâm nói, suy nghĩ một chút, rốt cục cô không nhịn được hỏi: "Không có vẻ căng thẳng thật à?"
Rốt cục vẫn là trẻ con! Trình Mộc Dương cười thầm trong lòng, "Không hề, thật đấy, rất chuyên nghiệp". Lúc nào mình cũng vô thức dỗ dành lấy lòng cô ấy, muốn làm cho cô ấy vui vẻ, Trình Mộc Dương thầm lắc đầu với chính mình.
Âu Dương Ngâm nhẹ nhàng thở phào rồi vui vẻ nói: "Cô cô nói thế nào? Không hối hận vì đã tài trợ đấy chứ?"
"Bộ quần áo em mặc này rất đẹp, rất có sức sống", Trình Mộc Dương dừng lại một chút, hơi hạ thấp âm thanh, thở dài nói, "Thật sự rất đẹp, làm người ta..."
"Tổng giám đốc Trình!" Âu Dương Ngâm vội vàng ngắt lời anh ta, "Cảm ơn anh đã gọi điện cho em!"
"Ờ, vậy em ăn cơm đi, tạm biệt!" Thực ra nếu cô không ngắt lời thì anh ta cũng không có đủ dũng khí để nói ra, bày tỏ lòng mình? Anh ta cười cười tự giễu, Trình Mộc Dương mà cũng có lúc lâm trận lùi bước. Anh ta nhìn Âu Dương Ngâm trên màn hình, giọng nói vẫn rủ rỉ êm tai, gương mặt vẫn mang nũ cười, khiến anh ta... động lòng.
"Vầng", Âu Dương Ngâm gật đầu, "Anh ta đang xem TV, có lần em nói với anh ta là lúc ghi hình em rất căng thẳng cho nên hôm nay anh ta gọi điện thoại cho em biết cảm nhận của anh ta".
"A, anh ta quan tâm em thật đấy", Phùng Phất Niên bóng gió, "Còn phải làm người liên lạc giữa em với cửa hàng thời trang Tư Gia nữa".
Âu Dương Ngâm hơi quẫn bách, "Anh ta và Hàn Hiểu Bân là bạn rất thân, có thể vì Hiểu Bân". Ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy lý do này quá gượng ép.
"Thì ra là thế! Quả thật ai cũng phải nể mặt đệ nhất thiếu gia của thành phố D". Phùng Phất Niên nói như vừa vỡ lẽ, "Ngâm Ngâm, không biết số em thế nào mà có nhiều quý nhân phù trợ thế".
"Ở hiền gặp lành thôi!" Âu Dương Ngâm cười tinh nghịch, cô coi thường ánh mắt lo lắng của Phùng Phất Niên, cố đè sự bất an trong lòng xuống.
*** *** ***
Trình Mộc Vũ đứng đằng sau bố mẹ, hai tay chống lên lưng ghế sofa, giật mình nhìn màn hình TV chằm chằm. Âu Dương Ngâm, cô biết cái tên này, bác sĩ khoa tim mạch bệnh viện Huệ Lợi, học trò yêu của viện trưởng Lý, cô nàng lần trước ông nội mình khen không dứt miệng. Cô ta chính là Âu Dương Ngâm? Tốt nghiệp đại học Z, đến từ thành phố H. Đột nhiên cô nhớ tới lần nọ gặp thoáng qua người này ở trước cửa hiệu trang phục Tư Gia, hôm đó cô ta lái chiếc xe bọ rùa màu vàng, trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc dài tung bay. Chẳng trách mình lại cảm thấy quen mặt, thì ra là cô ta! Bây giờ cô ta cặp tóc cao sau đầu và mỉm cười như vậy nên mình mới nhận ra. Đây là khuôn mặt cô vĩnh viễn cũng không thể nào quên được! Trình Mộc Vũ gần như phải rít lên, thù hận và căm phẫn trong lòng sắp sửa tràn ra. Âu Dương Ngâm, vậy mà còn dám đến thành phố D, xuất hiện trước mặt mình, còn quyến rũ cả người nhà mình nữa!
"Cô bé dẫn chương trình này đúng là dịu dàng gần gũi". Tần Tự vừa xem vừa nói với chồng, "Không phải là Anh Chi muốn giới thiệu cô ấy cho Mộc Dương của chúng ta chứ? Vì sao nhất định phải bắt em xem chương trình này?"
"Cái gì!" Trình Mộc Vũ hét lên làm Tần Tự và Trình Mẫn Kỳ giật nảy, hai người đồng thời quay đầu lại bất mãn nhìn cô.
"Lớn tiếng như vậy làm gì?" Trình Mẫn Kỳ hơi tức giận, "Mẹ con chỉ đùa một chút thôi mà".
Trình Mộc Vũ bám chặt lưng ghế sofa, "Đàn bà ở đài truyền hình con nào mà chả không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, anh trai con sao có thể lấy loại đàn bà như vậy!" Cô ta lao vào phòng mình, toàn thân run rẩy không sao dừng lại được.