"Đến ngay bây giờ". Trình Mộc Dương vừa lách xe quan một chiếc xe bên cạnh vừa tính toán xem lái xe đến lối ra tòa nhà D City phải đi đường nào. Hôm nay là chủ nhật, anh ta vẫn đến công ty làm việc, đang làm thì nhận được điện thoại của Trình Mộc Vũ gọi anh ta đến tòa nhà D City đón hai người vừa mua sắm ở đó xong đi ăn cơm. Tòa nhà D City là một trong những trung tâm thương mại đắt tiền nhất ở thành phố D, chủ nhật đến muộn là sẽ không tìm được chỗ đỗ xe, hai người phải bắt taxi đi mua sắm, công ty của Trình Mộc Dương ở gần đó nên đương nhiên sẽ bị điều đến đón về.
Trình Mộc Dương đánh xe một vòng đến cửa khu D, anh ta có thẻ hội viên bạch kim nên có thể được ưu tiên đỗ xe ở đó rồi đi qua khu mua sắm đến cửa khu A tìm người. Chắc là bà cô và Tiểu Vũ đã mua rất nhiều đồ không mang đi nổi nên mới không chịu đi ra cửa D, anh ta lắc đầu cười khổ. Bao giờ phụ nữ cũng không thể chống lại được ham muốn mua sắm.
Đỗ xe xong đi ra, Trình Mộc Dương vô thức ngẩng đầu nhìn quanh, đột nhiên tim anh ta đập mạnh, cách đó không xa có một chiếc xe nhỏ màu vàng đang đỗ, biển số thành phố H, số 316, đó là cái mũ vàng của Âu Dương Ngâm!
Anh ta đứng lại không biết có nên tiếp tục đi vào trong siêu thị hay không. Sau kì nghỉ mùng 1 tháng 5 đã hơn nửa tháng anh ta không gặp cô. Anh ta cố ý làm chính mình bận rộn như vậy, mấy bữa tiệc của Hàn Hiểu Bân đều bị anh ta từ chối, anh ta nghĩ mình đã có thể không quan tâm đến người từng một thời làm mình tim đập nữa rồi. Thì ra mình vẫn quan tâm! Bây giờ làm thế nào? Mìh có nên đứng đây chờ cô ấy không?"
Điện thoại đổ chuông, "Anh, anh ở đâu?"
"Anh đang ở..." Anh ta chần chừ, anh ta muốn ở đây chờ cô, có thể phải chờ rất lâu, nhưng nếu không ở đây chờ cô ấy thì mình biết tì cô ấy thế nào?
"Chờ một lát, anh có chút việc". Trình Mộc Dương nhanh chóng cắt điện thoại, anh ta nhìn thấy Âu Dương Ngâm đi ra cùng một người đàn ông khoảng 50 tuổi, hôm nay cô mặc áo cộc tay, quần dài, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt. Hai người bắt tay tạm biệt, anh ta bước lên đón không nghĩ ngợi gì: "Ngâm Ngâm!"
Âu Dương Ngâm quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, cười nói: "Tổng giám đốc Trình, trùng hợp quá!" Cô quay sang nói với A Văn bên cạnh: "Tổng giám đốc Trình Mộc Dương, công ty Tấn Đạt", lại đi tới trước mặt Trình Mộc Dương giới thiệu: "Chú Văn ở đài truyền hình!"
A Văn vội lấy danh thiếp ra đưa tới: "Chào tổng giám đốc Trình!" Công ty Tấn Đạt là một công ty rất nổi tiếng, nói không chừng ngày nào đó có thể lỗi kéo được chút tài trợ.
Trình Mộc Dương nhìn hàng chữ trên danh thiếp: "Người sản xuất chuyên mục Khỏe mạnh mỗi ngày", ánh mắt nghi hoặc của anh ta chuyển sang người Âu Dương Ngâm.
A Văn vội giải thích: "Ngâm Ngâm là người dẫn chương trình của chuyên mục này, hôm nay đến tòa nhà D City chọn trang phục, họ nhận lời tài trợ trang phục".
Âu Dương Ngâm hơi đỏ mặt nói: "Chỉ làm thử hai kì thôi".
Nhớ tới Phùng Phất Niên, trong lòng Trình Mộc Dương có chút ghen tị, anh ta nói với Âu Dương Ngâm: "Phùng sư huynh của em quả nhiên là Bá Lạc!" (ND: Bá Lạc người nước Tần thời Xuân Thu, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài).
A Văn lập tức tiếp lời, "Đúng vậy đúng vậy, nếu không có sự giúp đỡ của phó giám đốc Phùng thì Ngâm Ngâm còn không chịu làm!"
Trình Mộc Dương càng không vui, liền chuyển đề tài hỏi: "Thử được quần áo chưa?"
"Chưa", Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Chú Văn kĩ tính lắm, còn chưa tìm được bộ nào chú ấy hài lòng". Cô quay lại cười nói với A Văn: "Người cháu đẹp sẵn rồi mà, chú Văn dễ dãi một chút được không?"
"Thì cháu xinh như vậy nên chú mới không chịu dễ dãi. Chú phải đè chết chuyên mục văn nghệ mới được!" A Văn thân mật xoa đầu Âu Dương Ngâm, "Ở đây không hợp, chúng ta tìm nhà tài trợ khác. Sắp phải ghi hình rồi, cùng lắm đi đặt may là được".
Âu Dương Ngâm bất đắc dĩ cười cười với Trình Mộc Dương, tự giễu: "Việc chính thì không làm đúng không?"
Trình Mộc Dương nói với A Văn: "Không biết chú Văn có nghe nói đến cửa hàng quần áo Tư Gia bao giờ không?"
"Đương nhiên, trang phục của phát thanh viên chuyên mục tin tức đài chú được đặt may ở đúng chõ đó mà, cửa hàng này nổi tiếng lắm, có điều chưa bao giờ chịu tài trợ", suy nghĩ một chút, A Văn lại nói tiếp: "Đúng vậy, Ngâm Ngâm, chúng ta cũng có thể đến đó xem xem, mặc dù đồ ở đó đắt khủng khiếp".
Âu Dương Ngâm vui đùa: "Nếu như quay thử mà kết quả không tốt thì cháu sẽ tự trả tiền quần áo, tuyệt đối không để chú Văn phải mất tiền mà không tuyển được người".
"Nghĩa khí lắm, Ngâm Ngâm của chúng ta chính là một cô gái tốt", A Văn cũng cười, "Đi, mời người đẹp đi ăn cơm! Tổng giám đốc Trình đi cùng được không?"
"Thôi, cháu còn có việc". Trình Mộc Dương lấy danh thiếp ra viết địa chỉ cửa hàng Tư Gia lên: "Cửa hàng một người quen của cháu mở, trước lúc đến thì gọi điện thoại cho cháu, giá cả cháu sẽ thương lượng giúp".
A Văn nhận danh thiếp vui vẻ nói: "Thì ra là thế, vậy tốt, 4 giờ chiều hôm nay được không? Chú và Ngâm Ngâm còn có chút việc ở đài".
Trình Mộc Dương nhìn cái mũ màu vàng từ từ đi xa rồi mới vội xoay người đi vào siêu thị, điện thoại di động trong túi không ngừng rung, chắc là lần này cô em gái anh ta sẽ bóp chết anh ta mất.
*** *** ***
"Suốt ngày thấy anh bận như vậy, anh không định tìm chị dâu thật à? Có cần em gái tự thân xuất mã không?" Trình Mộc Vũ vừa cắt bít tết vừa nói.
Trình Mộc Dương mỉm cười, anh ta hơi lơ đãng.
"Tiểu Vũ, buổi chiều cháu có việc gì không?" Trình Anh Chi hỏi.
"Lát nữa Lưu Hân sẽ đến cửa hàng của cô may quần áo", Trình Mộc Vũ nói, "Là con gái thị trưởng Lưu, anh Hiểu Bân giới thiệu cho cháu không lâu trước. Người ta mê anh trai cháu như điếu đổ, có lẽ là muốn đường vòng cứu quốc đến lấy lòng cô trước!" Cô quay lại cười nói với Trình Mộc Dương: "Anh có muốn đi xem không, cũng coi như người đẹp, mặc dù còn kém em gái anh".
"Còn không bằng em thì anh quan tâm làm gì!" Trình Mộc Dương thầm kêu khổ, sao lại trùng hợp thế cơ chứ, anh ta không muốn để em gái mình gặp Âu Dương Ngâm. Lần trước lúc ăn cơm ông nội nói như vậy Tiểu Vũ đã tỏ ra rất hứng thú, mồm mép nó không kiêng nể ai bao giờ, nhỡ đâu sơ ý một chút làm Âu Dương Ngâm tức giận thì mình biết làm thế nào? "Nhanh nhanh rồi đuổi người ta về. Cái thằng Hàn Hiểu Bân này thật là lắm chuyện, sao nó không đi mà theo đuổi".
"Nói cũng đúng, anh, chúng ta phải tìm một chị dâu xinh hơn em mới được!" Trình Mộc Vũ cười nói, "Có điều việc này rất khó".
Trình Mộc Dương nhớ tới Âu Dương Ngâm, Hiểu Bân nói đúng, Âu Dương Ngâm quả thật xinh hơn em gái mình, nếu cô ấy lên TV thì chắc sẽ có rất nhiều fan, nghĩ như vậy trong lòng anh ta lại cảm thấy sốt ruột.
"Cũng lâu rồi cô không đến cửa hàng xem xét, hôm nay nhân tiện đến xem một chút luôn. Mộc Dương, đưa cô với Tiểu Vũ đi".
Trình Mộc Dương chỉ mong sao hai người này ăn xong thật nhanh để đến cửa hàng. 4 giờ, chắc họ sẽ không ở lại đó lâu như vậy chứ?
Trình Mộc Dương đứng ngồi không yên trong văn phòng, không biết quần áo của con gái thị trưởng Lưu đã may đo xong chưa? Anh ta nhìn đồng hồ, 3 giờ rồi, không nhịn được gọi điện thoại cho người phục trách ở đó, "Anh Lục, em gái tôi còn ở đó không?"
"Vẫn đang chọn kiểu, hôm nay hai vị đại tiểu thư này khó tính lắm!" Anh ta cười, "Cả bà chủ cũng mệt rã rời!"
Trình Mộc Dương thầm nghĩ, lát nữa nếu Âu Dương Ngâm phát hiện cô và em gái mình đều ở đó thì chắc chắn sẽ nghi ngờ mình. Vốn là một việc chính đại quang minh mà bây giờ trong lòng mình lại bất ổn. Mãi mới qua nửa tiếng, tính toán cũng đến lúc mình nên xuất phát rồi, anh ta lại cầm lấy điện thoại, "Anh Lục, em gái tôi cón đó không?"
"Vẫn đang chọn, có khi phải chọn đến bữa tối".
Trình Mộc Dương nhớ tới lời em gái, chẳng lẽ thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng này định mời bà cô mình ăn tối? Anh ta nhíu mày suy nghĩ, thở dài, rốt cục gọi điện thoại cho Trình Anh Chi.
"Mộc Dương à, chuyện gì thế?" Qua giọng nói có thể thấy tinh thần Trình Anh Chi không tốt.
"Lát nữa cháu phải đưa người bạn đếnmay quần áo, Tiểu Vũ và bạn nó đã đi chưa?" Câu thứ nhất Trình Mộc Dương nói do dự, câu thứ hai có chút bất mãn, anh ta tin rằng bà cô thông minh của mình nhất định sẽ hiểu ý mình.
"A", Trình Anh Chi cảm thấy kì lạ, cửa hàng của mình chỉ may đồ nữ, Mộc Dương dẫn bạn đến may quần áo? Đây chính là lần đầu tiên từ trước tới giờ. Trừ phi... Cô lập tức phấn chấn tinh thần hỏi: "Hẹn mấy giờ?"
"4 giờ!"
"Vậy thì được, để cô nghĩ cách làm cho hai đứa nó về trước, nhưng cô phải ở lại", Giọng nói mang vẻ trêu chọc rõ ràng.
"Cô!" Trình Mộc Dương lúng túng nói, "Là người dẫn chương trình một chuyên mục ở đài truyền hình..."
Cô biết rồi, "Trình Anh Chi nói với giọng không cho phép từ chối, "Cô sẽ đợi".
*** *** ***
Trình Mộc Vũ và Lưu Hân chào tạm biệt Trình Anh Chi ngoài cửa.
"Lần này làm phiền cô lâu như vậy, đúng là ngại quá. Cô còn hẹn bạn thì để lần sau vậy, cô nhất định phải cho Tiểu Hân cơ hội được mời khác đấy nhé!" Lưu Han tỏ ra cực kì tiếc nuối.
"Đâu có, Lưu tiểu thư là khách của chúng tôi, làm sao có thể nói là làm phiền được. Hôm nay đúng là có lỗi, hôm nào tôi mời Lưu tiểu thư đi ăn để xin lỗi". Trình Anh Chi khách sáo, cô thật sự bị vị thiên kim của Phó thị trưởng làm cho hơi mệt, trong lòng đã ấm ức từ lâu rồi, "Tôi sẽ dặn bọn họ đảm bảo tiến độ, cô cứ yên tâm!"
"Vậy bọn cháu về trước đây cô ạ!" Trình Mộc Vũ cũng hơi phiền, nếu vị đại tiểu thư này muốn mời cô đi ăn cơm thì nên đến muộn hơn một chút, nếu muốn làm quen với cô thì cứ mời ra ngoài uống trà, cứ dây dưa ở đây làm quái gì chứ, còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta nữa. Khuôn mặt cũng chỉ tầm tầm, mà cái đầu thì còn kém cả khuôn mặt.
Trình Mộc Vũ cầm tay Lưu Hân đi xuống bậc thềm, thấy một chiếc xe con màu vàng từ từ dừng lại trước cửa, Trình Mộc Vũ nhỏ giọng nói với Lưu Hân: "Tớ cũng từng muốn mua một chiếc như vậy, may mà không mua, bằng không kiểu gì cũng bị người khác nói là cưa sừng làm nghé!"
Lưu Hân cười nói: "Sao lại nói thế, bạn đã già đâu cơ chứ! Nói không chừng người lái xe này còn là một con khủng long ấy!" Nhưng vừa nhìn thấy người trên xe bước xuống cô ta liền im miệng.
Trình Mộc Vũ cũng nhìn thấy Âu Dương Ngâm, cô hơi thất thần, cảm thấy có vẻ quen quen. Chẳng lẽ mình đã gặp ở đâu à? Cô nghi hoặc trong lòng.