Lục Yên cầm một con búp bê lên cho anh nhìn, Trường Canh, nhìn có giống anh không?
Cô lại có thể làm một con búp bê phiên bản hoạt hình của anh, Tạ đa͙σ Niên bật cười.
Vẻ mặt của con búp bê đó và anh không khác nhau là mấy, gương mặt nghiêm túc, bộ dạng nghiêm trang, ngay cả đôi mắt, cả trang phục cũng rất giống, những đường nét chi tiết rất giống anh.
Anh khen, Tay nghề ngày càng giỏi.
Lục Yên vừa lăn một vòng trên giường, vừa hôn con búp bê đó, dường như là đang hôn anh.
Cảm ơn Trường Canh!
Tạ đa͙σ Niên cởi áo, Lục Yên hỏi anh, Anh định đi tắm à?
Hơi nóng, tiếp tục nói đi. Nói chuyện xong rồi đi tắm.
Lục Yên đến gần ống kính, hôn một cái, Em muốn nhìn anh tắm.
Đôi tay đang lau mồ hôi của anh dừng lại, Em xác định?
Nhanh lên, để em nhìn ŧıểυ Trường Canh xem có lớn lên được chút nào không.
Căn phòng rơi vào sự yên lặng, Tạ đa͙σ Niên hít vào một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt mong đợi của cô.
Mới một thời gian ngắn không làm cô, cô lại càng phóng túng hơn xưa.
Tạ đa͙σ Niên đi khóa cửa lại, vào phòng tắm, đặt điện thoại lên cái giá. Lục Yên nằm trên giường nở nụ cười hết sức gian xảo, tiếng cười giòn tan vang lên thành từng chuỗi, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó lại cười lớn hơn.
Cái tay đang cởi quần áo của anh dừng lại, cười nói, Đúng là đồ ngốc.....
Anh mới ngốc ~ cởi ra nhanh đi, không được dừng lại.
Tạ đa͙σ Niên chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục cởi quần áo, sau đó trực tiếp xả nước lạnh lên người.
Lục Yên nhìn bóng lưng của anh, đôi vai rộng lớn, cái mông rắn chắc, cái eo hẹp, đôi chân vừa thẳng vừa dài, dòng nước chảy xuống người anh, chảy xuống dưới, lướt qua rãnh mông.
Cô nuốt một hụm nước miếng....
Tạ đa͙σ Niên lấy dầu gội đầu xoa lên tóc, thỉnh thoảng quay lại nhìn cô một cái, xoay người lại, gậy thịt ở giữa hai chân vẫn đang ngủ say, thể tích to lớn, theo động tác của anh rung lắc từng hồi.
Lục Yên nhìn một lúc thì ướt, cô nói, Sao ŧıểυ Trường Canh không đứng dậy vậy?
Tạ đa͙σ Niên nở nụ cười, anh xả nước, Em không ở đây, nên nó không dậy được.
Lục Yên vói tay vào huyệt non, nũng nịu nói, Em cho anh nhìn em có được không?
Tạ đa͙σ Niên bắt đầu tắm rửa cơ thể mình, anh trả lời, Được.
Lục Yên dựng điện thoại lên, đứng dậy cởi qυầи ɭóŧ xuống, tách hai chân ra, vểnh mông lên màn hình, Trường Canh, nhìn thấy không?
Tạ đa͙σ Niên vặn vòi nước lại, xoa xoa tóc, bước đến gần màn hình điện thoại, nhìn thấy ŧıểυ huyệt đang mở ra rồi lại khép lại, còn có cái mông căng tròn trắng nõn, dịch ngọt còn đang chảy ra từ huyệt non, anh gật đầu, Nhìn thấy!
Lục Yên tách hai bắp đùi của mình ra, đưa ngón tay chen vào bên trong, lấy dịch ngọt ra ngoài, Trường Canh, nhìn rõ không?
Nhìn thấy rõ thịt đỏ non mềm trong ŧıểυ huyệt đang co mình lại, ngón tay vào vào ra ra, kéo ra một dòng suối nhỏ, hai cánh hoa đã ướt một mảnh, hạt châu cũng đã sưng lên, Lục Yên khẽ rên, đến gần camera hơn, Trường Canh, anh nhìn thấy không?
Vòi hoa sen trong phòng tắm đã được đóng lại, nhưng vẫn còn mấy giọt nước rơi xuống nhỏ giọt, xà bông vẫn đang nằm yên lặng trong chiếc hộp, trên trần nhà có một bóng đèn màu trắng, Tạ đa͙σ Niên đứng trần truồng ở đó, hô hấp dần dồn dập hơn trước, trong nháy mắt ŧıểυ Trường Canh liền bừng tỉnh, nhanh nhẹn nhảy lên mấy cái.
Lục Yên không đợi được câu trả lời của anh, lại bỏ thêm một ngón tay vào trong, nới rộng nơi đó ra, đi sâu vào trong, Có nhìn thấy không vậy ~ giọng nói có thể nói là quyến rũ chết người.
...... Nhìn thấy.
Một tay Lục Yên vân vê hạt châu, một tay còn lại không ngừng đâm vào rút ra, hình như trên màn hình điện thoại có dính mấy giọt nước, Ưm....... a........ Ừm....... a ~
Tạ đa͙σ Niên tiến đến gần hơn, tay vỗ nhẹ lên gật thịt, sau đó bắt đầu vuốt lên lên xuống xuống.
Mở rộng hai chân ra một chút, rên lớn tiếng hơn nữa.
Ưm, Trường Canh~ Ngón tay tiếp tục ra ra vào vào, kéo ra ngoài một lượng lớn dịch ngọt.
Hai chân của Lục Yên đã bắt đầu run rẩy, cái mông đung đưa ngày càng nhanh.
Tốc độ của Tạ đa͙σ Niên ngày càng nhanh, ŧıểυ Trường Canh giật giật, vùng mình đứng lên. Tay của Tạ đa͙σ Niên bao quanh nó, chuyển động lên lên xuống xuống, hơi thở ngày càng gấp gáp, mái tóc ướt nhẹp nhỏ giọt, giọt nước chảy xuống, biến mất trong khu rừng rậm.
Mã mắt* tiết ra chất lỏng, cảm xúc vô cùng tuyệt vời.
(*mã mắt: Có ai không biết là gì không? Ta có tìm hiểu thì bên mình gọi là lỗ sáo , là cái lỗ nhỏ trên đầu dươиɠ ѵậŧ dùng để thải nước ŧıểυ và tinh trùng ra ngoài:))))
Lục Yên thêm một ngón nữa vào, rên lên một tiếng yêu kiều*, dịch ngọt chảy ra như lũ, cô nằm xụi lơ trên giường.
(*yêu kiều: mềm mại, làm nũng, nhõng nhẽo... Ta không biết dùng từ gì nên để từ hán việt luôn.)
Quay lại, quay về phía camera.
Lục Yên thở hổn hển, ngồi dậy, hai chân mở rộng ra, đưa ngón tay vói vào trong, Ưm ~.......
Cô chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh, cánh tay anh đang chuyển động, ánh mắt thâm thúy, hơi thở hổn hển, không cần nhìn cũng biết anh đang làm gì.
ŧıểυ Trường Canh đã dậy chưa, đã lớn chưa? Có nhớ ŧıểυ Yên không?
Ừm... dậy rồi, có nhớ.
Cô nở nụ cười, đem hai chân mở rộng ra hơn, để anh có thể nhìn thấy rõ được dịch ngọt và hai cánh hoa đỏ hồng, còn có một cái lỗ nhỏ màu đỏ, cái mông nhích gần đến phía camera, Trường Canh, tiến vào đi!
Anh cắn răng, động tác trên tay nhanh hơn, hai túi ngọc run rẩy một trận lợi hại, da^ʍ đãиɠ! Bao giờ trở về sẽ xử lý em.
Mỗi khi anh gọi cô một tiếng da^ʍ đãиɠ, cô cảm thấy rất thích.......
Cô ma sát hai chân lại với nhau, kêu lên một tiếng vô cùng quyến rũ, Em rất nhớ anh.
Ừm, cuối tuần về rồi. Không quay về cũng không được.
ŧıểυ Trường Canh ủ rũ, nhìn có vẻ mất mát, nó đã lâu không được cô vuốt ve yêu thương, cũng đã lâu rồi không được vùi mình vào nơi ấm áp muốn chết người đó.
Tạ đa͙σ Niên đặt điện thoại xuống, mở vòi hoa sen, tắm lại một lần nữa.
.......
Tắm rửa xong, anh lau tóc, đi ra ngoài rót một cốc nước để uống, trên người mặc một cái áo ba lỗ và một cái quàn soóc ngắn đến đầu gối, nhìn rất gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngồi được một lúc, chuông cửa vang lên, anh đứng dậy, đi ra mở cửa, là Phương Tư Hiền, cậu ta quần áo chỉnh tề, nhìn thấy Tạ đa͙σ Niên, hỏi anh, Cậu chuẩn bị đi ngủ?
Có chuyện gì không?
Mọi người đang chuẩn bị đi ăn tối, cậu cũng đi cùng uống một chén đi.
Tớ không uống rượu.
Phương Tư Hiền thúc dục anh, Đi, chỉ cần đến đó ăn một cái gì đó thôi, nhanh lên, nhanh lên, đi thay quần áo đi.
Tạ đa͙σ Niên suy nghĩ một lúc, gật đầu, Cậu chờ tớ một chút.
Phương Tư Hiền bước vào phòng của anh, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện trên ghế sofa có mấy con gấu bông, giọng nói của cậu ta tỏ ra kinh ngạc, Cậu từng này tuổi rồi mà còn chơi mấy thứ này?
Tạ đa͙σ Niên lấy quần áo từ trong tủ ra, đi vào phòng tắm, nói, Của ŧıểυ Yên.
ŧıểυ Yên là ai?
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Tạ đa͙σ Niên bước ra, trên người mặc một cái áo màu trắng bên trong, còn bên ngoài khoác một cái áo bò màu xanh, bên dưới là một cái quần dài màu đen bó lại đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa ngời ngời, nhìn tổng thể vô cùng chỉnh tề.
Phương Tư Hiền nhìn anh, Có phải cậu mặc cái gì cũng đẹp hay không?
Tạ đa͙σ Niên khóa cửa lại, Không.
......
Có một số người đúng là không biết bản thân đẹp đến mức nào a.