Đến giữa trưa, Tạ đa͙σ Niên đưa Lục Yên về nhà của mình, trên đường đi, chân Lục Yên vẫn còn run rẩy, bước chân không vững, phải bám vào cánh tay của Tạ đa͙σ Niên, anh áp sát vào cô, hỏi, Còn muốn làm tiếp nữa?
Còn, lúc nào cũng muốn.
Anh nghẹn lời, Lục Yên nở nụ cười, bóp mông anh một cái.
Lại dám trêu trọc anh.
Nào, đi thôi, em muốn ăn cơm.
Khi Tạ đa͙σ Niên đưa Lục Yên vào đến cửa, thì thấy Tiêu Diệu Thường đang vừa xem hí khúc trên tivi, vừa vỗ tay vừa hát theo.
(*hí khúc: là một loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.)
Tiêu Diệu Thường quay người lại nhìn, cười nói, Đã về rồi à? Nhìn thấy Lục Yên, bà vươn tay ra, Lục Yên đi về phía bà, cô nở nụ cười với bà, bà nói, Hình như ban ngày nhìn xinh đẹp hơn nhá, khuôn mặt hồng hào, khí sắc* rất tốt.
(*khí sắc: vẻ ngoài, thường là trên mặt, biểu hiện thần sắc và sức khỏe con người. Nguồn: Từ điển soha.)
Nghe được lời này của bà thì khuôn mặt của Lục Yên đỏ bừng lên như tôm luộc, hai chân vẫn mềm nhũn, đứng không vững.
Cô dựa vào người của Tạ đa͙σ Niên, anh đỡ lấy eo của cô, Lục Yên có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang rung.
Anh đang cười!
Còn Lục Yên thì đang xấu hổ muốn chết đi được.
Tiêu Diệu Thường nhìn hai người thân mật tự nhiên như vậy, che miệng cười khúc khích.
Trần Lộ đang bưng một rổ hoa quả ra, Đến rồi à, mau ngồi xuống đi, chuẩn bị ăn cơm.
Cháu chào bác ạ.
ŧıểυ Yên ngoan quá.
Lục Yên mở túi lấy khăn tay ra đưa cho bà và Trần Lộ, Cháu tặng cho bà và bác ạ.
Tiêu Diệu Thường nhận lấy rồi đưa gần vào mắt để nhìn cho rõ, Ai ui, cái khăn này tinh xảo quá a.
Trần Lộ cũng cầm lên nhìn, liên tục gật đầu đồng ý.
Tiêu Diệu Thường vừa sờ khăn tay vừa khen ngợi, Bây giờ hiếm có cô gái nào biết làm cái này.
Lục Yên xua tay, Bà, thật ra cháu cũng chỉ biết làm cái này, những việc khác cũng không giỏi lắm đâu ạ.
Tiêu Diệu Thường nở nụ cười, liên tục xoa bàn tay của cô, Ừm, cháu như vậy là giỏi rồi.
Tạ đa͙σ Niên đi đến gần cô, thì thầm, Em là người thành thật như vậy à? Sao ngày thường không thấy em thành thật như này nhì?
Lục Yên cố hạ thấp giọng xuống, Tại vì anh quá xảo quyệt.
Tạ Vân Bằng mới từ cửa hàng xuống, nhìn thấy Tiêu Diệu Thường đang cầm một cái khăn tay, tiến lại gần nhìn, ngay lập tức hiểu ra.
Ông liếc mắt nhìn Lục Yên, miệng nhả ra một hụm khói, Nếu đã đến rồi thì ở lại ăn cơm trưa đi.
Trần Lộ quay người lại nói với ông, Mục đích Trường Canh mang con bé sang đây là để ăn cơm mà.
Lại cãi lại, khóe mắt của Tạ Vân Bằng giật giật, nhìn dì đang vui vẻ nói chuyện không ngừng với Lục Yên, ông trừng mắt với Tạ đa͙σ Niên, xoay người đi vào phòng bếp.
....
Đồ ăn được bày ra đầy cả một bàn, hương thơm xông vào mũi.
Lúc ăn cơm, Tạ Vân Bằng hỏi Lục Yên có biết uống rượu không?
Tiêu Diệu Thường ngăn ông lại, Cháu muốn cho con gái nhà người ta uống rượu?
Tạ Vân Bằng im lặng không nói gì, cầm chén rượu nhìn Lục Yên.
Tạ đa͙σ Niên nhìn cô, nói, Không uống cũng không sao đâu. Anh nhìn về phía Tạ Vân Bằng, Bố, để con uống.
Đây là rượu thuốc, nồng độ khá cao.
Tạ Vân Bằng không đưa chén rượu cho Tạ đa͙σ Niên, tay trái ông vẫn cầm chai rượu, tay phải cầm chén rượu đưa đến trước mặt Lục Yên, muốn thử, cũng muốn nhìn thái độ của cô.
Đào Nhạc làm công việc gì chứ? Làm ở quán bar đó.
Lục Yên nhận lấy, Cháu cảm ơn bác ạ.
Mọi người nhìn Lục Yên cầm chén rượu đưa vào miệng uống, uống xong mà sắc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn sáng, vẫn rất tỉnh táo.
Trần Lộ im lặng, bà đặt bát cơm xuống, Chai rượu thuốc này đã ngâm được ba năm a.
Tiêu Diệu Thường cũng rất ngạc nhiên.
Khuôn mặt Tạ đa͙σ Niên cũng biểu hiện ra sự ngạc nhiên, anh hỏi cô, Em biết uống rượu từ khi nào thế?
Bàn tay cô để dưới bàn, vuốt ve bắp đùi của anh, nhỏ giọng nói, Không nói cho anh biết.
Bình thường Tạ Vân Bằng không nói gì nhưng bây giờ lại nở một nụ cười, ông cũng cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó cầm chén lên úp ngược xuống, để biểu hiện là không còn giọt rượu nào trong chén nữa.Bữa ăn này có chút kỳ lạ, Tạ Vân Bằng lại rót rượu cho Lục Yên, Lục Yên vẫn nhận lấy, uống cạn, vậy mà mặt vẫn chưa đỏ, người vẫn tỉnh táo, Tiêu Diệu Thường thấy vậy còn vỗ tay, nói giỏi.
A Bằng à, dì biết cháu thích uống, nhưng cháu nó là một cô gái mà, cháu đừng làm khó cháu nó nữa.
Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên, cô nở một nụ cười với ông, ông nói, Điều này chưa chắc đúng.
Đừng uống với nó nữa, ŧıểυ Yên, nào, ăn sườn đi, uống nhiều rượu như vậy không tốt cho dạ dày đâu.
Cảm ơn bà ạ.
Trần Lộ nhìn hai cha con giống như hai con gà đang chọi nhau, không nhịn được cười, sau đó quay sang nhìn Lục Yên đang ăn sườn lợn.
Đúng là oai đả chính trứ*!
(*oai đả chính trứ: là thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa ẩn dụ là không thích hợp nhưng có đủ may mắn để vượt qua.)
Ăn xơm xong, Lục Yên thu dọn bát đũa giúp Trần Lộ, còn bà dì thì ngồi ở bên cạnh, lấy một mặt dây chuyền hình quan âm bồ tát* ra đưa cho cô, Cháu cầm đi, chiều nay bà mới xin được ở chùa, mang về để niệm kinh phật, để được bình an.
Lục Yên thụ sủng nhược kinh*, cô lắc đầu, Bà, cháu không dám nhận đâu ạ?
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái/yêu thương mà kinh sợ)
Tiêu Diệu Thường cầm mặt dây chuyền đó nhét vào trong túi của cô, Lần đầu gặp mặt mà bà già này không cho cháu được cái gì, nên lần này cháu cứ cầm lấy đi. Bà vỗ nhẹ lên tay của cô, Cháu và Trường Canh phải thật hạnh phúc nhá.
Trần Lộ ngồi ở bên cạnh, nói ŧıểυ Yên, nhận lấy đi.
Lục Yên nhìn bà, cảm thấy cái mặt dây chuyền Quân Âm Bồ Tát đang cầm trong tay rất nóng, cô do dự một lúc, gật đầu, Cháu cảm ơn bà ạ.
Không cần, không cần cảm ơn.
Tạ đa͙σ Niên đưa Lục Yên về nhà, trên đường về, cô cầm mặt dây chuyền, ban đầu không cảm thấy say, nhưng một lúc sau lại cảm thấy có chút chóng mặt.
Tạ đa͙σ Niên cốc tay vào đầu cô, Uống nhiều như vậy, tập uống rượu từ khi nào?
Mẹ em uống rượu rất giỏi.
Thì ra là do di truyền?
Lục Yên kéo tay anh, Trường Canh, anh sẽ.... cô thay đổi cách hỏi, Từ khi nào thì anh...
Thật sự là cô nói không nên lời.
Cái mặt dây chuyền này có ý nghĩa vô cùng lớn, giống như là lời gửi gắm của bà cụ, Lục Yên không muốn bị áp lực như này.
Tạ đa͙σ Niên nhìn ra được suy nghĩ của cô, tiến lại gần ôm cô, Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều làm gì, em chỉ cần lo việc học tập cho tốt, rồi làm tốt những chuyện của mình là được.
Anh cũng chưa tốt nghiệp mà.
Anh sẽ ra trường trước em, chắc chắn sẽ luôn bước đi cùng em.
Trường Canh, sau này anh sẽ làm nghề gì?
Anh xoa đầu cô, Sau này sẽ nói cho em biết.
Bao giờ, sau này là bao giờ... âm thanh ngày càng nhỏ dần.
Tạ đa͙σ Niên ôm cô, cười nói, Trước tiên là tốt nghiệp đã, tốt nghiệp xong nói tiếp.
Anh đưa cô về nhà, Lục Yên đứng ở ban công nhìn anh đi về, Tạ đa͙σ Niên quay người lại đi lùi, nhìn cô, cho đến khi đến ngã rẽ mới xoay người lại.
Lục Yên cầm mặt dây chuyền Quan Âm, đi vào nhà, ngồi lên sofa, lật qua lật lại mặt dây chuyền.
Lục Yên, mày không thể lười biếng được nữa.
A Bảo ngồi liếʍ móng vuốt dưới chân cô, Lục Yên đứng dậy, nhìn xung quanh, Sao giờ này mẹ vẫn chưa về nhì?
........
Chập tối, Đào Nhạc lái xe đến một cửa hàng sửa xe ở trong thành phố Ngô, bà đi vào cửa hàng, các nhân viên đều đang bận rộn sửa chữa, một cậu nhóc đi đến hỏi bà, ŧıểυ thư, cô muốn sửa xe à?
Ừm, hình như phanh không được ăn lắm, có thể sửa nhanh giúp tôi được không? Tôi phải về nhà sớm.
Bà mới mua hải sản tươi, định tối nay nấu một nồi lẩu cho Yên Yên ăn.
Các nhân viên đều đang bận rồi, để tôi hỏi ông chủ xem sao, cô ngồi chờ một chút.
Đào Nhạc gật đầu, đi sang bên cạnh ngồi xuống chờ.
Đôi giày cao gót màu trắng của bà không hợp với chỗ sửa xe này cho lắm, chóp mũi ngửi thấy toàn là mùi xăng dầu, các nhân viên ở đây người thì đang sửa xe người thì đang rửa xe, dáng người Đào Nhạc thon thả, xinh đẹp, ngồi ở giữa đám người này nhìn rất chói mắt.
Đao Nhạc không hề ghét cái mùi dầu máy này, ngược lại cảm giác nó có mùi giống mùi của nước của cây Tùng, có chút hương cồn.
Ánh chiều tà chiếu vào cửa hàng, cánh cửa ra vào có một nửa màu vàng, một nửa màu xanh.
Ánh chiều tà từ từ chiếu đến chân của bà, Đào Nhạc vừa đứng lên, hai chân đắm chìm trong ánh chiều tà.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
ŧıểυ thư, chào cô, các nhân viên của cửa hàng đều đang bận, tôi có thể sửa cho cô được không?
Đào Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy rõ người mới đến, cô nhìn một lúc, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Làn da bị ánh nắng chiếu vào nên có cảm giác ấm áp, đôi giày của Đào Nhạc nghiêng sang một bên.
Ngụy Tĩnh Hàm hỏi cô, Có thể không?
... Có thể.
Một cái máy bay phản lực bay ngang qua bầu trời, để lại một vệt khói trắng.