Lục Yên mở túi ra, Dạ, cháu làm một ít bánh quy ạ.
Tiêu Diệu Thường cầm túi vải lên, phát hiện trên túi còn có hình hoa văn rất tinh xảo, hỏi, Cháu biết làm bánh quy à?
Tạ đa͙σ Niên nói xen vào, Tay nghề của cô ý cũng khá giỏi đó ạ.
Tiêu Diệu Thường nghe xong càng cảm thấy cao hứng, Khéo tay như vậy a?
Lục Yên có chút khiêm tốn, Dạ, cái này do cháu được học ở trên trường ạ.
Cô nhìn Tạ đa͙σ Niên, ánh mắt trưng cầu ý kiến, Tạ đa͙σ Niên rót trà cho cô, nói nhỏ: Làm quen một chút thôi, đừng khẩn trương.
Lục Yên gật đầu, Tạ Vân Bằng vẫn ngồi hút thuốc, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô, Lục Yên cầm hộp bánh quy đưa qua cho ông, Bác trai, bác ăn một chút đi ạ.
Giọng Tạ Vân Bằng nặng nề, Tôi không thích ăn đồ ngọt.
Lục Yên ngẩn người, thu tay lại.
Tiêu Diệu Thường nhìn Lục Yên, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, hai đầu lông mày nhíu lại.
Tạ đa͙σ Niên tách một múi sầu riêng ra đưa cho ông, Bố, bố ăn sầu riêng đi ạ.
Tạ Vân Bằng nhận lấy, vừa định đưa vào miệng, lại nghĩ đến lời mình vừa nói, trong nháy mắt khuôn mặt ông đỏ lên, bàn tay ông giữ nguyên vị trí một lúc, lúc sau mới đặt miếng sầu riêng xuống.
Ông nhìn về phía Tạ đa͙σ Niên, Dám trêu chọc bố anh hả?
Tiêu Diệu Thường nói, A Bằng à, Trường Canh đã lớn như vậy rồi cháu còn quản lí nó chặt chẽ như vậy làm gì cơ chứ?
Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên, nói, Không quản nó, là nó sẽ đi nhầm đường.
Cổ họng của Lục Yên đau thắt lại.
Tạ đa͙σ Niên không nói gì, Tiêu Diệu Thường cảm thấy đau lòng cho anh, Dì thấy Trường Canh rất giỏi, sao lại đi sai đường gì chứ? Con gái nhà người ta còn làm đồ ăn mang sang đây để biếu cháu đây này.
Lục Yên cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện đã đi quá xa, cái tay đặt ở dưới bàn của cô lắc lắc tay Tạ đa͙σ Niên, Tạ đa͙σ Niên nói nhỏ, Nào, cứ để bà nói đi.
Tiêu Diệu Thường rất hiểu Tạ đa͙σ Niên, bà là trưởng bối, nên Tạ Vân Bằng cũng đương nhiên không dám cãi lại lời của bà.
Trước đây, khi Trường Canh còn nhỏ, cháu nào là cầm móc áo, cầm gậy gỗ dậy dỗ nó, nó muốn mua một cuốn truyện tranh thôi mà cũng không dám nói ra, bây giờ cháu vẫn muốn ép buộc nó, thằng bé cũng lớn như này rồi, cháu cần gì phải lo lắng, ép buộc nó nữa chứ?
Tạ đa͙σ Niên uống trà, cũng rót cho Lục Yên một chén.
Sao cô lại cảm giác được anh có chút hả hê nhì?
Bầu không khí trên sân thượng rơi vào yên tĩnh, Tạ đa͙σ Niên rót một chén trà cho Tiêu Diệu Thường, Bà uống trà đi ạ.
Tiêu Diệu Thường gật đầu, thở dài, Thật là, từ xa xôi về đây, mà vẫn để cho cháu nɠɵạı của bà phải khó xử như này.
Đến đây, bà cho cháu một miếng. Lục Yên nhận lấy, Cháu cảm ơn bà ạ.
Tạ đa͙σ Niên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, đưa cho cô một cái khăn giấy, Ăn đi, không lát nữa dính đầy tay đấy.
Tiêu Diệu Thường che miệng lại cười nói với Trần Lộ, Ai ui, dì chưa từng thấy Trường Canh như này đâu đấy.
Trần Lộ trả lời, ŧıểυ Yên là một cô gái cởi mở, hay cười, nên từ khi Trường Canh yêu cô bé thì cũng cởi mở, vui vẻ hơn trước.
Yêu được bao lâu rồi?
2 năm.
Mới 2 năm mà đã đưa đến đây gặp dì, yêu đến mức như vậy?
Thật ra cũng không phải là 2 năm, chắc là lâu hơn nữa cơ, nhưng Trường Canh là người cái gì cũng giữ trong lòng, nên không nói chuyện gì với cháu cả.
Lục Yên nghe thấy được cuộc trò chuyện thì thầm giữa hai người, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô nhìn Tạ đa͙σ Niên, anh cười ý vị thâm trường, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, trong lòng có chút buồn phiền.
Lục Yên là một cô gái tốt.
Cô rót trà cho Tiêu Diệu Thường, Bà, bà uống trà ạ.
Tiêu Diệu Thường cảm giác giọng cô rất nhỏ nhẹ, dễ nghe, dáng vẻ lại ngoan hiền, không nhịn được liền hỏi, Cháu học đại học nào vậy?
Lục Yên nhìn Tạ đa͙σ Niên, Dạ, cháu học ở đại học H, ở ngay trong nội thành ạ.
Tiêu Diệu Thường cười lớn, bà vỗ vỗ tay cô, Gần như vậy à, rất tốt, rất tốt.
Tạ đa͙σ Niên không nhịn cười được, tay Lục Yên để ở dưới mặt bàn véo bàn tay của anh.
Tạ đa͙σ Niên chạm vào bắp đùi của cô, sờ mó một lúc.
Hai người liên tục làm chuyện mờ ám dưới mặt bàn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Bầu trời được pháo hoa thắp sáng rực, hương thơm của hoa Thất Lý Hương lan tỏa khắp trong không khí, nồng nặc, đi sâu vào từng tế bào trong phế quản, hoa ở trong chén, trăng cũng ở trong chén, pháo hoa nổ lóe sáng trên bầu trời, chiếu sáng màn đêm đen tối.
Tiêu Diệu Thường đã lớn tuổi, không có nhiều sức lực, bà hỏi Lục Yên mấy vấn đề, Tạ đa͙σ Niên ngồi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa , hỏi đến trong nhà có bao nhiêu người, Lục Yên thành thật trả lời, ngay cả công việc của Đào Nhạc cũng không giấu diếm, Tạ Vân Bằng có chút bất ngờ, nhìn cô một cái, sau đó lại hút thuốc.
Tối nay mẹ cháu không rảnh à?
Dạ vâng, mẹ cháu phải đi làm ạ.
Vất vả như vậy a?
Lục Yên gật đầu, ánh mắt rất chân thành, Tiêu Diệu Thường nhịn không được, lại hỏi, Cháu lớn lên ở thành phố Ngô à?
Dạ không phải ạ, lúc trước cháu sống ở nơi khác, sau đó chuyển đến sống ở mấy thành phố khác nhau, thi đậu đại học ở đây, nên mới chuyển đến đây sống ạ.
Tiêu Diệu Thường nghe cô nói sơ qua thôi, cũng đã cảm thấy cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, bà nói, Đứa nhỏ này, cháu đã phải chịu nhiều vất vả rồi.
Không vất vả ạ.
Tạ đa͙σ Niên ngồi bên cạnh chen vào một câu, Cô ý rất dũng cảm.
Lục Yên liếc xéo anh một cái, Tiêu Diệu Thường nở nụ cười.
Trần Lộ bóc hạt dẻ, thấy Tạ Vân Bằng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lấy tay đẩy ông một cái.