Căn phòng này được thiết kế rất xa hoa, vừa nhìn là biết nó dành cho ông chủ.
Lục Từ đứng trước tôi giơ tay lên, cười nói: “Đàn anh, em tới muộn.”
Hả? Đàn anh?
Tôi hoang mang đứng đực ra ở cửa.
Người đàn ông mà Lục Từ gọi là đàn anh đứng dậy khỏi bàn làm việc tiến tới chỗ chúng tôi.
Anh ta hết nhìn Lục Từ rồi lại nhìn tôi, khách sáo cười hỏi: “Đây là?”
“Chào sếp, tôi là Cố Dữu, nhân viên thuộc bộ phận nghiên cứu ạ.”
Tôi ngoan ngoãn tiến lên giới thiệu ngắn gọn.
Lục Từ nghe vậy nhún vai cười nói: “Trước đó anh đã nói để cho em tự chọn người vào tổ nghiên cứu phần mềm mới đúng không? Em muốn để cô ấy làm người phụ trách chính.”
Tôi khiếp sợ nhìn Lục Từ.
Gì vậy? Người phụ trách nghiên cứu gì cơ?
Ông chủ cau mày quan sát tôi. Tôi cố nén sự căng thẳng trong lòng, đứng im cho sếp soi xét một lượt, sau đấy anh ta sảng khoái gật đầu đồng ý.
“Được, việc này giao cho em đấy, em cứ xem mà làm.”
Lục Từ lại nói với anh ta thêm mấy câu rồi dẫn tôi rời khỏi văn phòng.
Tôi đi theo anh tới một thang máy khác đi xuống tầng mười. Suốt đường đi, cả người tôi cứ như trên mây.
Lục Từ đi theo tôi tới tận phòng làm việc. Việc đầu tiên anh làm sau khi tới phòng là đi tìm quản lý nói gì đó, sau đấy trở ngược lại chỗ tôi, cười nói: “Được rồi, thưởng chuyên cần của em không sao hết. Không tức nữa chứ?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
Sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh vừa làm gì đấy? Sao tôi nhìn không hiểu gì cả?”
Ánh mắt Lục Từ trở nên bí hiểm. Anh liếc mắt nhìn xung quanh một lượt rồi cúi đầu vẫy tay ra vẻ thần bí với tôi.
“Nếu tôi nói tôi là sếp tổng đứng sau công ty em, em có tin không?”
Tôi trợn to mắt, nhưng khi đối diện với ánh mắt Lục Từ lại thoáng do dự.
Nhưng không đợi tôi suy nghĩ thấu đáo, anh đã không nhịn được cười.
Lục Từ đứng thẳng người lên, lắc đầu nói: “Lừa em thôi, tôi cũng là nhân viên đi làm bình thường, nhưng kiếm tiền dễ hơn em là thật.”
Sau đó, anh giơ tay lên xem đồng hồ, khoát tay nói với tôi: “Tôi có chút việc phải đi trước, tối tan làm sẽ tới đón em sau.”
“Ơ không…” Tôi vô thức muốn từ chối.
Lục Từ quay lại nhìn tôi, nói: “Đưa em đi sửa xe cùng. Không phải em bảo muốn bồi thường cho tôi à? Định quỵt nợ hả?”
Tôi: “…”
Tôi quên béng mất chuyện này.
Lời tới bên miệng lại chật vật nuốt vào bụng, tôi đổi sang nhếch môi cười với anh.
“Ngại quá, vậy làm phiền anh rồi.”
Lục Từ hài lòng mỉm cười, dứt khoát quay người rời đi.
Anh vừa đi, đồng nghiệp ở bên cạnh đã ồ ạt xông tới chỗ tôi.
“Cố Dữu, người vừa rồi là bạn trai cô à? Đẹp trai quá đi mất!”
“Đẹp trai thì sao chứ? Mấy cô nhìn thấy quả đồng hồ anh ấy đeo trên tay chưa? Chắc chắn có giá từ bảy số không trở lên! Đây là một anh chàng nhà giàu đấy.”
“Má nó, ý là cao phú soái (cao-giàu-đẹp trai) ấy hả? Trời ạ, Dữu Dữu, cậu hạnh phúc quá đi!”
Tôi bị lời ồn ào của đồng nghiệp làm cho nhức đầu, đành phải cắt ngang: “Vân Vân, anh ấy không phải bạn trai tôi.”
“Hả? Nãy tôi thấy cử chỉ của hai người thân mật thế cơ mà, nhìn cũng đâu có giống là anh em họ hàng?” Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thất vọng.
Tôi hơi nhức đầu, quả thật không biết giải thích sao về thân phận của Lục Từ cho thỏa đáng.
Cuối cùng, vẫn là quản lý xuất hiện cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Làm gì đây? Không đi làm mà ở chỗ này túm năm tụm ba à?”
Ông ấy ôm một chồng tài liệu tới trước mặt tôi rồi nói: “Lục tổng nói lần này người phụ trách phần mềm mới sẽ là cô, đây là tài liệu cơ bản liên quan đến dự án, cô xem qua một lượt đi.”
Tôi mở to mắt nhìn đống tài liệu trên bàn, không khỏi hỏi lại: “Lục tổng?”
Quản lý nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái: “Đúng thế, cô không biết gì à?”
Tôi hoang mang lắc đầu.
Dường như quản lý cũng thấy khó hiểu bởi độ ngờ nghệch của tôi, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ ông ấy vẫn giải thích cho tôi hiểu.
“Lục tổng vừa đi cùng cô có thể coi là sếp lớn thứ hai trong công ty, cậu ấy và Chu tổng đã bắt tay với nhau gây dựng sự nghiệp.”
Lần này thì tôi ngạc nhiên thật, há hốc miệng nhìn quản lý.
“Nhưng cậu ấy chủ yếu phụ trách mảng kỹ thuật, không trực tiếp quản lý, hàng năm cũng chỉ tập trung tham dự những dự án quan trọng, mọi người không biết tới cậu ấy cũng là bình thường.”
Quản lý là người đã làm ở công ty lâu năm, nói đến đây không khỏi xúc động.
“Lục tổng là một người rất tài năng, những dự án trọng điểm của công ty chúng ta đều một tay cậu ấy chỉ đạo nghiên cứu. Đáng tiếc là tâm sự nghiệp của cậu ấy không lớn… Chứ nếu cậu ấy dốc sức làm việc, công ty ta có vào top 100 thế giới cũng không thành vấn đề.”
Nói xong, ông ấy vỗ vai tôi, vui mừng nói: “Trước giờ tôi luôn thấy cô là người rất bản lĩnh nhưng lại thiếu cơ hội tỏa sáng. Giờ được Lục tổng coi trọng như vậy cô phải cố gắng làm tốt vào đấy, tiền thưởng cuối năm nay của bộ phận chúng ta trông cậy hết vào cô rồi.”
Dứt câu, quản lý chắp tay sau mông, thoải mái rời đi.
Tôi: “…”
Tôi ngồi về chỗ, không nhịn được giật miệng hai phát.
Thật ra tôi không ngạc nhiên gì với việc Lục Từ được khen tài giỏi.
Trước đây lúc còn ở bên nhau, tôi đã biết rất rõ Lục Từ là thiên tài, tương lai sau này thành tựu của anh chắc chắn rất nhiều.
Nhưng…
Tôi thật sự không hiểu sao anh lại chọn tôi là người phụ trách dự án lần này.
Chẳng lẽ anh không biết khuyết điểm lớn nhất cả đời này của Cố Dữu tôi là tâm lý không vững sao?
Anh tưởng anh cho tôi chút màu sắc, tôi có thể mở cả phường nhuộm đấy à.
Tôi kiên trì đọc hết một lượt đống tài liệu được mang tới.
Nói một cách đơn giản thì dự án này là dự án phát triển phần mềm hỗ trợ chăm sóc người già.
Ứng dụng sẽ cung cấp cho người sử dụng dịch vụ chuyên nghiệp 1:1, được phục vụ tận cửa, cho thấy sự khác biệt với công việc bảo mẫu truyền thống. Quan trọng hơn cả là nó sẽ giúp các ông bà đứng tuổi được tiếp xúc, học tập với cái mới hoặc là tìm được thêm sở thích.
Sau khi xem hết tập tài liệu, tôi hiểu ngay vì sao Lục Từ lại chọn tôi làm người phụ trách.
Đến nay, dù là quy trình phát triển online hay offline thì đều đã được xây dựng vô cùng hoàn thiện.
Năm năm trước, dự án này vẫn chỉ là một suy nghĩ vô cùng đơn giản.
Dự án này được viết theo ý tưởng ban đầu của tôi.
Còn Lục Từ là người biến nó thành sự thật.
7.
Gần đến giờ tan làm, tôi nhận được tin nhắn của Lục Từ, nói tôi chút nữa tan làm thì xuống tầng chờ anh.
Chẳng biết anh tìm được số điện thoại của tôi ở đâu. Song, vì không có wechat của tôi nên anh gửi tin nhắn bằng phương thức truyền thống.
Tôi nhìn di động mà lòng ngổn ngang.
Lúc chiều, tôi nhân lúc rảnh rỗi có tra thử chút thông tin về xe của Lục Từ.
Khi nhìn thấy giá con xe lên tới hơn 2 triệu NDT (khoảng 6,5 tỷ VND), tôi liền biết tháng này có khả năng mình sẽ làm không công.
Nghĩ đến sáng nay mình to mồm nói sẽ bồi thường cho anh, tôi chỉ muốn quay ngược trở lại quá khứ, tự tát cho bản thân hai phát.
Nhưng thời gian vẫn không vì suy nghĩ của tôi mà đảo ngược.
Đến tận lúc tan làm, Lục Từ báo cho tôi biết anh đang chờ ở dưới tầng, tôi vẫn chưa trở về quá khứ thay đổi kết quả được.
Thế là, tôi đành thở dài chấp nhận, ủ rũ thu dọn đồ đạc đi xuống.
Dù sao thì con trai vẫn còn đang ở nhà trẻ, tôi đâu thể từ bỏ tất cả được?
Tôi theo dòng người đi ra khỏi thang mắt, liếc mắt một phát là thấy Lục Từ đứng ngoài cửa công ty.
Anh vẫn luôn như vậy. Toàn thân lúc nào cũng như tự mang theo ánh sáng, chỉ dựa vào ngoại hình thôi cũng đủ để trở thành tiêu điểm trong đám đông rồi.
Tôi từng bước đi về phía anh, bóng hình anh trong mắt tôi càng lúc càng rõ ràng, trái tim trong lồ ng ngực lại không có nghị lực bắt đầu đập điên cuồng.
Lục Từ vẫy tay với tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra còn chưa tròn một ngày anh đã thay sang bộ đồ mới.
Lục Từ biết chú trọng vẻ bề ngoài như vậy từ bao giờ thế?
Tôi khó hiểu đi tới bên cạnh anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Lục Từ mỉm cười, dẫn tôi đi tới chỗ xe anh.
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua phần đầu xe.
“Không phải anh bảo đi sửa xe à? Sao lại đổi sang đi xe khác vậy?”
Lục Từ giúp tôi mở cửa ghế phó lại, thuận miệng đáp: “Chiếc xe kia tôi mang đi sửa rồi, xe tôi đâu chỉ có một chiếc đó.”
Tôi: “…”
Anh đang khoe với tôi đấy à?
Anh đang khoe với tôi đúng không?
Tôi ngập ngừng nhìn anh: “Vậy sửa xe hết bao nhiêu thế? Một lúc nữa tôi chuyển cho anh.”
Lục Từ ngồi vào ghế lái, chỉnh lại áo, nói: “200.”
Tôi: “?”
“Anh chắc không?”
Lục Từ quay lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Chắc chắn, chỗ còn lại em mời tôi ăn bữa cơm coi như thanh toán xong.”
Vừa nghĩ là biết tiền mời anh ăn cơm thấp hơn rất nhiều số tiền phải chi trả toàn bộ cho việc sửa xe nên tôi nhanh chóng đồng ý.
“Ok!”
Lục Từ hài lòng nở nụ cười, nổ máy lái thẳng tới nhà trẻ.
Trong lúc tôi đang vui vẻ vì tiết kiệm được một khoản tiền lớn, nghiêng đầu sang lại phát hiện đồng hồ Lục Từ đeo trên tay cũng thay rồi.
Nhưng tôi lại không quá am hiểu mấy món đấy, buột miệng hỏi: “Anh thay đồng hồ mới à?”
Lục Từ liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.
Sau đấy, anh bình tĩnh đáp: “Ừm, bình thường cứ đổi xe là tôi đổi đồng hồ, phối cho đẹp.”
Tôi:???
Rồi anh lại liếc mắt nhìn tôi, ung dung nói: “Dù sao thì việc kiếm tiền đối với tôi mà nói thì khá dễ dàng.”
Tôi: “…”
8.
Tôi không biết Lục Từ đang dở trò khùng điên gì nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Dù sao tôi cũng không dám cam đoan mình sẽ không đập chết nhà tư bản thích khoe giàu trước mặt nhân viên này.
Lục Từ thấy tôi không nói cũng chẳng ư hử gì nữa.
Một lúc sau, anh mới làm như vô thức hỏi chuyện: “Thế ông chồng nhà giàu của em… là người như thế nào?”
“Ông ta hả, một lão già hơn 60 tuổi, tôi là cô vợ bé thứ 13 của ông ta.” Tôi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp bừa.
Lục Từ chắc bị tôi dọa cho nghẹn họng rồi nên mãi chẳng nói gì.
Quay đầu nhìn mới biết, đúng là anh bị tôi chọc sắp tức chết rồi.
Ừm… hơi đáng yêu nhỉ?
Lục Từ chú ý tới ánh mắt của tôi, quay đầu lườm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Dữu, em nói chuyện dễ nghe một tí thì sẽ chết à?”
Tôi hừ nhẹ, thẳng thừng đáp trả: “Không, nhưng tôi thấy anh không muốn nói chuyện đàng hoàng.”
Ngẫm lại thì từ lúc gặp anh tới giờ, mười câu anh nói thì có tới tám câu là mỉa mai tôi, còn lâu tôi mới nói chuyện đàng hoàng với anh.
“Còn anh thì sao? Sao anh lại dùng ý tưởng của tôi mà không có sự đồng ý?”
Tôi tức giận vặn lại, vừa nghĩ tới dự án kia là tâm trạng lại rối bời.
Lục Từ mặt mày lạnh tanh nhìn tôi, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó em nói đợi sau này kỹ thuật của tôi thành thạo, tôi có thể biến nó thành sự thật.”
Tôi: “…”
Hồi ức đã ngủ say bắt đầu công kích tôi.
Làm sao bây giờ? Hình như tôi từng nói như thế thật.
“Đấy là bởi vì lúc đó anh là bạn trai tôi. Tôi nào biết…”
Tôi mạnh miệng phản bác, nhưng mới nói được một nửa đã im bặt.
Lục Từ cười khẩy, thay tôi nói nốt nửa còn lại: “Em nào biết tôi lại không có tiền đồ như vậy, cuối cùng bởi vì nghèo túng mà bị em đá đúng không?”
Anh nói xong, cả xe rơi vào tĩnh lặng.
Tôi mấp máy môi muốn giải thích, nhưng lời tới bên miệng, sống mũi cay cay.
Lời nghẹn lại bên miệng, bởi vì tôi sợ một khi mình nói, sẽ không kiềm tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
Lục Từ nói xong câu đó cũng không nói gì nữa, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề hơn như đang kiềm nén gì đó.
Tôi không đáp lại anh, chỉ nghiêng đầu thẫn thờ nhìn ra bên ngoài xe.
Chê anh nghèo, chỉ biết chạy theo người có tiền là lý do chia tay vô cùng thối nát.
Nhưng khi ấy, tôi thật sự không còn cách nào khác, không còn cách nào có thể khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng về tôi.