Anh Lạc khom người nhặt lên vật bị rơi trên đất, không để cho người đi phía trước nhìn thấy, nàng đi sát phía sau, cách Xích Cơ không đến nửa bước, một trước một sau đi về phía trước, sắc mặt rạng rỡ như thường, chỉ là không kéo tay người đằng trước nữa.
Đang đi Anh Lạc đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Mẫu thân, con nhớ còn có đồ để quên trong nhà, con trở về lấy rồi chạy lại đây ngay!”
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, xoay người chạy về nhà, vừa chạy còn vừa không ngừng quay đầu lại la hét: “Chờ con nhé, mẫu thân, phải chờ con!” cứ như rất sợ nàng sẽ bỏ mình lại mà đi trước.
“Con đi từ từ thôi!” Nhìn dáng vẻ vội vàng của Anh Lạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng chạy thật mau, vọt nhanh về phòng, cũng không cần đóng cửa, xoay người đi vào phòng, vừa bước qua cửa, người vừa nãy hận không thể chạy thật nhanh, lúc này lại dừng lại.
Nàng đi thật chậm, cứ như mỗi hành động đều phải dùng tất cả sức lực, nét mặt vừa nãy còn tươi cười như hoa, lúc này đã tái nhợt.
Bụng quấy đau từng cơn, cơn đau cố ép lại hồi lâu lúc này tràn cả ra ngoài. Từng hình ảnh một, không ngừng hiện lên trong đầu nàng, không ngừng nghỉ, mọi thứ tràn về quá mạnh mẽ, khiến nàng lảo đảo, loạng choạng vài bước. Nàng đỡ lấy mép bàn, nghiêng người nôn khan vài tiếng, cứ như muốn đem hết tim gan nôn ra ngoài, còn cố chịu đựng chắc nàng sẽ hỏng mất.
Một lúc lâu sau!
Nàng dừng nôn khan, thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía tay phải. Ánh mắt nàng dần nặng nề, nhẹ nhàng mở tay ra. Đóa hoa lạnh lẽo như ngọc đang yên tĩnh nằm đó, màu đỏ ở giữa như tùy lúc đều có thể phá băng lao ra, đâm vào trái tim nàng.
Nàng không nhớ rõ, Lục hoa này nàng đã có từ lúc nào.
Hôm nay….nàng nhớ ra.
Thì ra, nó vốn không phải của nàng.
Sự xao động kia một lúc lâu sau mới dần bình thường trở lại, nàng lại ngửi thấy mùi thơm nồng kia, dần vây quanh nàng. Nàng quay đầu nhìn về phía hộp đàn hương, chậm rã nở nụ cười, khẽ lẩm bẩm: “Mẫu thân hình như rất thích mùi này!”
Nàng thuận tay rót chén trà, đến gần lư hương đang tràn đầy khói hương kia, lại nghe một tiếng két vang lên, lư hương khẽ bốc lên một luồng hương cuối cùng, rồi lại không còn nữa.
“Lạc Nhi!” Ngoài phòng truyền đến tiếng thúc giục.
Người trong phòng đứng yên, ngẩn ngơ, xoay người nở nụ cười “Con đây!”
Anh Lạc vọt ra khỏi phòng, thấy đối phương vì đợi lâu mà hơi phiền lòng “Lạc Nhi, con lấy gì vậy? Có cần gấp không?”
“Đây là thứ gì?”Nàng nhận lấy, đánh giá một lúc lâu, vẫn mờ mịt.
Nụ cười Anh Lạc cứng đờ: “Mẫu thân, người không biết nó sao?”
Nàng gật đầu, lại nhìn đóa hoa đóng băng trong tay Anh Lạc “Hoa này thật kì lạ, con hái ở đâu vậy?”
“….Con cũng không biết!” Anh Lạc cười, nhìn vật trong tay một lát, ánh mắt dần thâm trầm “Hoa này từ trước đến nay đều ở trên người con, tuy nhiên con lại không nhớ rõ là con đã hái lúc nào. Mẫu thân, người nói xem….có phải con quên mất điều gì rồi không?”
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, hơi trắng bệch “Chỉ là một đóa hoa mà thôi, không tính là quên mất gì cả, có ai có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện đâu!”
“Nói cũng đúng!” Anh Lạc gật đầu, cười cất hoa vào.
“Lạc Nhi, kiếm linh ở phía Đông Nam, chúng ta cưỡi kiếm đi tìm nhé?” Nàng chuyển đề tài.
“Không cần!” Anh Lạc cười nói “Nơi đó cách đây không xa, chúng ta đi bộ cũng được!”
“Đi bộ!” Xích Cơ hoảng hốt, lại thấy Anh Lạc đã đi về phía kia, cũng chỉ đành đuổi theo. Không ai nói gì, chỉ chuyên tâm đi về phía kia, thỉnh thoảng có mấy cơn gió khẽ thổi qua, hương thơm bị phiêu tán trong không khí, trở nên bớt nồng.
Xích Cơ đột nhiên ngẩn người, như nhớ ra điều gì, kéo người bên cạnh “Chờ đã!”
Anh Lạc dừng bước, thấy nàng đột nhiên móc ra một cái túi thêu hoa màu lam nho nhỏ từ thắt lưng, dường như là túi thơm.
“Con mang cái này trên người đi, đi ra ngoài, rất lạnh lẽo, thứ này….giúp con xua lạnh!”
Anh Lạc nhận lấy, mơ hồ cảm giác được trên túi có pháp lực, đúng là để phòng ngừa khí lạnh, chỉ là, bắt đầu từ lúc nào, nơi Thần sơn này cũng có khí lạnh vậy?
Nàng khẽ ngửi, túi mang mùi thơm hệt như mùi thơm trong phòng, nồng nặc đến khiến người phát sặc, nàng nhất thời cười thành tiếng.
“Ra là vậy, người thật chu đáo!” Nàng tiện tay xoay xoay cái túi thơm khẽ nói “Con rất sợ lạnh đó! Cám ơn người!”
“Cám ơn gì chứ?” nàng từ ái sờ sờ đầu Anh Lạc “Ta là mẫu thân con, ta không nghĩ cho con, với cá tính của con, e rằng sẽ bị lạnh cóng mới biết thân!”
Anh Lạc cười đến híp mắt, tinh tế cầm chiếc túi “Thật ra Lạc Nhi vẫn….luôn cho rằng mẫu thân là người mẹ tốt nhất trên đời này, không ai có thể thay thể được!”
Xích Cơ chậm rãi cười, trong mắt đầy yêu chiều, Anh Lạc lại nói tiếp.
“Chỉ là Lạc Nhi luôn bướng bỉnh, khiến mẫu thân tốn nhiều tâm tư, đúng là không ngoan, mẫu thân có trách con không?”
“Ta là mẫu thân con, sao lại oán trách con mình chứ!”
“Nói cũng đúng, mẫu thân sao lại trách Lạc Nhi, chỉ là…nếu như Lạc Nhi làm sai chuyện gì, mẫu thân cũng không trách con sao?” nàng tiếp tục hỏi.
“Sẽ không đâu!”
“Vậy….nếu như là lỗi rất lớn, tạo thành….tiếc nuối mãi mãi không thể bù đắp, mẫu thân cũng sẽ không trách con sao?”
“Không đâu!”
Anh Lạc lại cứ như không tin, xoay người nhìn nàng, trong mắt như lóe ra điều gì, túm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi “Mẫu thân nghĩ vậy thật sao?”
“Tất nhiên…là vậy rồi!” Xích Cơ sửng sốt, nhìn vẻ mặt vô cùng chân thành của Anh Lạc, cứ như đây là đáp án vô cùng quan trọng, khiến bản thân nàng cũng hơi gấp gáp, không khỏi bận tâm “Lạc Nhi con….”
“Nếu vậy Lạc Nhi yên tâm rồi!” Nàng lại đột nhiên xen ngang, buông tay Xích Cơ ra, lui về phía sau một bước. Nụ cười nở trên môi nàng, hoàn mỹ không hề có tì vết, nàng cười ha ha thành tiếng, cười thật tự nhiên lại khiến người ta cảm thấy có lỗi giác như đang đè nén điều gì.
“Thật ra thì….Lạc Nhi…luôn muốn nghe mẫu thân nói như thế! Vẫn luôn muốn….nghe mẫu thân nói…không trách Lạc Nhi…không hận Lạc Nhi! Đợi thật lâu….thật lâu….lâu đến mức bản thân con cũng không nhớ nổi nữa, cho là vĩnh viễn cũng không còn cơ hội này, may mà….may mà….”
“Lạc Nhi….” Nàng nói mấy lời thật khó hiểu, Xích Cơ nhất thời hoảng hốt, đang muốn nói gì, nàng lại đột nhiên hỏi.
“Người còn nhớ, lúc con năm tuổi, mẫu thân thường nói với con những gì không?”
Xích Cơ hơi trầm tư, suy nghĩ một lúc lại trả lời “Nhớ kĩ Thần chức, không quên trách nhiệm!”
“Đúng vậy! Thần trách….mẫu thân luôn nói, con phải luôn nhớ kĩ chức trách của Thần tộc, phải bảo vệ thế gian này, không thể làm loạn! Thế nhưng…” Nàng đột nhiên cười thành tiếng “Mẫu thân, khi con năm tuổi, đột nhiên người lại sửa miệng, nói con chỉ cần là bản thân là tốt rồi! Chỉ cần làm con gái ngoan của mẫu thân mà thôi! Người còn nhớ không?”
“Điều này….Ta nghĩ…” Nàng nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy nàng nói chuyện hơi khác thường, lại không biết khác thường ở đâu.
“Lúc ấy con không biết rõ, sao lại như thế? Đến lúc này con mới suy nghĩ cẩn thận!” Nàng dưa tay sờ sờ túi thơm còn đang tỏa ra mùi hương trên tay, lại cười “Chúng ta là Thần tộc, lời của mẫu thân trước khi con năm tuổi, là nói với tư cách một vị Thần, mà sau khi con năm tuổi, chính là lời nói với tư cách của một người mẹ.”
“Phải không….” Nàng đáp lời, trong lòng càng ngày càng không yên, liên tiếp nhìn về phía Anh Lạc, rồi lại không hiểu tại sao.
“Thật ra, con vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi mẫu thân!” Nàng đột nhiên bước đến, đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm người trước mặt “Không biết mẫu thân có thể trả lời con không?”
Người đang đi đằng trước xoay người, mang ý hỏi nhìn nàng, lại thấy nàng chậm rãi kéo túi thơm kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của người kia, nàng buông tay, túi thơm rơi trên đất, nhàn nhạt mở miệng.
“Năm đó, mẫu thân ta vì sao lại phong ấn Thần lực của ta, vì sao phải diệt cả nhà Thanh Vân? Còn ngươi, vì sao….lại biết tất cả chuyện của ta?”
Lời vừa nói xong, ánh mắt nàng đã trợn to, sắc mặt lập tức tái nhợt như tuyết. Nàng cuối cùng cũng hiểu lời nói của Anh Lạc có điều gì khác thường, mẫu thân trong miệng nàng, đã sớm không còn là mình nữa. Đôi mắt vốn sáng trong, lúc này cũng mơ hồ không rõ.
Nàng đã biết….
Mặc dù là giữa hè, nơi này lại không hề ấm áp, gió thổi mạnh qua, mang theo mùi băng tuyết, lạnh thấu xương. Người kia vừa nói, đi khỏi nơi này vô cùng lạnh lẽo, xem ra không phải giả.
Trong gió lạnh, không ai nhúc nhích, chỉ nhìn nhau. Khác biệt chính là, vẻ mặt Anh Lạc lạnh nhạt, trong mắt vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận.
Người đối diện, vẻ mặt phức tạp, tay bên người mở ra nắm lại nhiều lần, muốn kéo lấy tay nàng, lại không tìm ra lí do để thân cận. Trong mắ người kia có vô số thứ không ngừng xoay chuyển, như bối rối, như nuối tiếc, như áy náy.
Áy náy, sao lại áy náy?
“Ngươi không phải mẫu thân ta!” Nàng nói từng chữ từng chữ “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người đối diện sửng sốt, nhìn nàng vô cùng phức tạp, chậm rãi cúi đầu. Khóe môi nàng giật giật, cứ như đang do dự nên xưng hô thế nào, cuối cùng vẫn quyết định gọi ngắn gọn “Con….biết từ lúc nào?”
Anh Lạc không đáp, hỏi ngược lại “Ngươi là người Ma giới.”
Sắc mặt đối phương trầm xuống, hồi lâu sau mới gật gật đầu.
Nàng quay đầu nhìn về phía túi thơm mình vừa ném xuống đất, mơ hồ còn tỏa ra mùi thơm mê người.
Mê Hồn hương!
Nếu như không phải trong tay nàng có Lục hoa, đóa hoa tinh khiết vô cùng kia, nàng vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh, vĩnh viễn cho rằng, mẫu thân vẫn còn sống.
Nàng hít thật sâu, đè nén cảm giác không biết là may mắn hay tiếc nuối trong lòng, giữ vững tinh thân.
“Nơi này….là đâu?” Anh Lạc hỏi tiếp.
“Vực lạnh Băng Lăng, là nơi Chí Hàn.” nàng chậm rãi nói.
Anh Lạc hoảng hốt, cuối cùng hiểu rõ mục đích nàng bị bắt đến đây. Chí Hàn là phong ấn cuối cùng của Ma Thần, đúng là vực lạnh Băng Lăng, nhưng Băng Lăng rất rộng, là nơi đất tuyết hoang vu, phong ấn cụ thể nằm nơi nào, không ai biết.
Cách duy nhất chính là dùng Thiên Kiếm dẫn đường, Thiên Kiếm là binh khí Chí Linh, đối với tà khí của Ma Thần, tất nhiên có cảm ứng, nhưng lúc này kiếm linh lại không có trên thân kiếm, Thiên Kiếm mất đi linh tính, làm sao tìm được phong ấn?
“Tất cả đều là kế hoạch của các ngươi? Bao gồm phá hủy Thiên Trụ, vây công Viêm Hoa, còn có….dụ ta rơi vào Ma giới?”