Hôm đó người cưỡi mây bay xuống, áo đỏ rực rỡ trên người như bị thấm đãm thứ gì, trông hơi ẩm ướt, dưới làn váy không ngừng chảy xuống từng giọt máu đỏ tươi. Gương mặt tuyệt trần, có một không hai lúc này lại tái nhợt lạ thường, cứ như lưu ly, chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ vỡ tan tành.
Khi người bước trên đất, từng bước nở ra hoa sen, trên vạt áo dài chấm đất còn thấm đẫm dấu vết màu đỏ tươi.
“Lạc Nhi” Người dịu dàng khẽ gọi, rõ ràng là giọng điệu cưng chiều lại xen lẫn vài phần đau đớn đến không thể thở nổi.
Nàng rất muốn chạy qua, cố sức nhào vào lòng người, giống như bình thường vậy, nhưng mùi máu tanh gay mũi kia đã làm nàng lùi bước. Nàng luôn không thích mùi vị kia, luôn như thế.
Không chỉ là vì bản tính của nàng vốn thế, mà mùi vị đó còn gợi cho nàng nhớ đến nam tử cười đến âm trầm kia, vung kiếm về phía nàng, tuyên bố muốn moi tim của nàng, cũng khiến cả người nàng đầy máu như thế.
Cho nên nàng dừng bước, chỉ hơi sợ hãi núp sau lưng ca ca, nhìn người một thân áo đỏ nhuốm máu trước mắt.
Người muốn nắm lấy tay nàng, lúc này đành khựng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu tay về. Giọng nói mềm mại, gần như cầu xin nhìn nàng nói: “Lạc Nhi, đừng sợ….Mẫu thân đây!”
Nàng không tin, nàng không dám ra, nàng sợ mùi vị trên thân thể người. Cho đến khi ca ca liên tục bảo đảm, nàng mới dám cất bước, nhưng nàng vẫn sợ.
Tay người lạnh như băng, nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, trong mắt mang hơi nước.
Người nhìn một lúc lâu, mới nghẹn ngào mở miệng nói; “Vết thương….còn đau không?”
Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm y phục của người, chỉ muốn né tránh mùi vị gay mũi kia.
Người lại cứ bắt lấy tay nàng, thật chặt, cố sức ôm trọn thân thể nàng, cứ như muốn giấu nàng vào trong lòng.
“Lạc Nhi, tha thứ cho mẫu thân, sau này không còn ai dám làm con bị thương!”
“Lạc Nhi, mẫu thân….không phải là một người mẹ tốt!”
“Lạc Nhi, tất cả đều là do mẫu thân tự tạo nên, là do mẫu thân…..nhưng vì sao….lại muốn trừng phạt trên người con?”
“Lạc Nhi, mẫu thân không thể….không thể để con tiếp tục chịu khổ!”
Người ở bên tai nàng, lặp đi lặp lại, ôm thân thể của nàng chặt đến phát đau, nhưng thế nào cũng không buông ra. Giọng nói trầm thấp, cho đến câu cuối cùng đã dần trở nghẹn ngào, không nói nên lời.
Nàng mơ hồ cảm thấy cả lưng áo đều ướt đẫm.
Người mang theo kiếm của nàng, giữ nàng bên trong trận pháp.
Người vuốt đầu nàng, đôi mắt mờ sương, giọng nói như đang hỏi nàng lại như đang hỏi chính mình: “Lạc Nhi, vì sao con lại sinh ra ở Thần tộc….Vì sao con phải tìm được thanh kiếm này? Mẫu thân….chỉ muốn các con bình an, mẫu thân….chỉ muốn làm một người mẹ tốt! Vì sao…vì sao ông trời muốn ép ta như thế?
Người vừa nói vừa lau nước mắt, trong mắt chứa đầy hận thù, rồi lại như bị một thứ gì khác che mờ đi. Hàng lông mày vì đau khổ mà cau chặt thành một đường.
Người nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên như quyết định điều gì, lạnh lùng nói: “Lạc Nhi, con yên tâm, bất kể là Thần chức gì đó, bất kẻ mệnh trời gì đó, mẫu thân sẽ giúp con xoay chuyển tất cả!”
Người đột nhiên cười lớn, cười đến điên cuồng, cười như si dại, cười đến rơi lệ. Cứ như toàn bộ thế giới đều chìm trong tiếng cười đau khổ kia của người, rõ ràng là cười mà lòng lại đau như cắt.
Tiếng cười kia, khiến lòng người chấn động đến phát run, khiến thân thể như chìm trong cơn đau đớn, pháp trận trên đất cũng phát ra ánh sáng chói mắt, nuốt nàng vào trong. Máu toàn thân nàng cũng như bị hút ra, đau đến không thể chống đỡ nổi, khiến nàng phải ngã trên đất mà cầu khẩn.
Nàng gọi mẫu thân, nhìn người dừng tay,Lạc Nhi rất đau,rất đau.
Nhưng người lại không đáp, dưới ánh sáng không ngừng kia, nàng nhìn thấy khuôn mặt của người, ánh mắt kia nặng nề đến mức không hề có tí sức sống, chỉ có đau khổ khôn cùng, cứ như so với nàng, người lại càng đau đớn hơn gấp ngàn lần.
Ánh sáng chung quanh dần giảm đi, thứ bị hút ra cũng đã được áp chế trong lòng nàng, vô cùng yên tĩnh. Lúc này nàng cũng không thể nhịn được nữa, kiệt sức lâm vào mê man.
Khoảnh khắc nàng khép mắt, nàng nhớ dường như mẫu thân của ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Người vẫn nở nụ cười, dùng tấm lòng của người mẹ, nở một nụ cười vui mừng.
Cũng chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nghiêng nghiêng kia lại bị hận thù bảo phủ, quay đầu nhìn về phía trời xanh, như không cam lòng mà lẩm bẩm
“Ân Hoài Đan, ta thật sự muốn biết trái tim của ngươi, rốt cuộc là màu gì?”
Đó là âm thanh cuối cùng mà nàng nghe được.
Mà hôm nay….
Trên đám mây kia, cũng là bóng dáng đỏ rực kia, cũng là dung nhan tuyệt thế kia, rõ ràng đó là….Đó là…
“Người đó không phải!” cứ như biết nàng đang nghĩ gì, Miểu Hiên túm lấy tay nàng, dùng từng chữ từng chữ cắt đứt hi vọng của nàng “Ngày đó, khi mẫu thân phong ấn cho muội, cũng đã….Muội rõ điều này hơn ai hết.”
“Muội biết…muội biết….” Lạc Song cúi đầu, cắn môi dưới, nhưng vẫn ngăn không được cơn run rẩy toàn thân. Họ đều hiểu, mẫu thân đã không thể sống lại, Thần chết đi, chính là thể xác lẫn linh hồn đều tiêu diệt. Cho nên, người nọ nhất định không phải là người: “Thế nhưng…thế nhưng, hôm đó, muội sợ người….Người vì muội, lên Thanh Vân, không tiếc tay đầy máu tanh, thế nhưng muội lại sợ người….Muội sợ người!” Nàng đến tận bây giờ vẫn nhớ được vẻ mặt mẫu thân khi thu hồi hai bàn tay trống rỗng, cứ như đã đau đớn đến cực hạn, lại không thể nói nên lời.
“Người là mẫu thân của muội….Là mẫu thân của muội! Là người đã vì muội thà rằng làm nhơ nhuốc thanh danh bản thân, cũng muốn bảo vệ muội chu toàn, tình nguyện hi sinh cả tính mạng, cũng chỉ muốn muội sống bình yên vui vẻ!” Sao nàng có thể sợ người, sao có thể không nhận ra người?
“Lúc ấy, muội chỉ mới mười tuổi!” Hắn ôm nàng vào lòng, khẽ lau nước mắt trên mặt nàng. Ngày đó khi mẫu thân từ Thanh Vân trở về, cả người đầy máu, đừng nói đến Anh Lạc trước giờ đều ghét mùi máu tanh, cho dù chỉ một đứa trẻ bình thường, cũng sẽ sợ hãi.
“Đây không phải là lỗi của muội, không phải!” đây là chuyện mà nàng đã nhớ đến tận bây giờ, hối hận đến tận bây giờ sao? Bởi vì chuyện này,nên nàng mới muốn đuổi theo sao? Biết rõ người kia tuyệt đối không phải mẫu thân nhưng vẫn muốn chạy theo.
Lạc Song cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt, kéo chặt áo người đối diện, nức nở thành tiếng.
Thở dài, Miểu Hiên ôm nàng, khẽ vuốt tóc nàng, hắn biết lúc này nàng được phát tiết, phát tiết mọi hối hận suốt ngàn năm qua. Nàng nhịn được đến lúc này đã là cực hạn, bởi vì nàng hiểu, nên nàng không hề có ý định đuổi kịp, nên nàng vẫn nhịn đến tận bây giờ, cho nên….lại càng tàn khốc hơn. Đây đã là chuyện quá khứ, cho dù nàng có hối hận, mẫu thân cũng không thể quay về.
Ngày đó nàng bướng bỉnh mang theo Viêm Phượng,lặng lẽ chuồn ra khỏi Thần sơn, kết quả lại bị Chưởng môn Thanh Vân phát hiện, chỉ vì một lời đồn “Ăn được máu thịt của Thần, có được Thần lực” mà nỡ ra tay làm bị thương một đứa trẻ mười tuổi (giờ mọi người không còn thắc mắc tại sao Xích Cơ giết cả nhà Thanh Vân phái rồi chứ :v Ác như quỷ, đòi moi tim đứa con nít :v)
Lúc ấy, nếu không phải hắn kịp thời tìm được Anh Lạc đang hấp hối, nếu không phải nàng vô tình gọi ra Thiên Kiếm, chỉ sợ nàng đã sớm trở thành vật hi sinh bởi lời đồn kia. Mà khi ấy, cũng là nơi bắt đầu của tất cả đau đớn.
Thiên Kiếm đã có chủ từ lâu, chính là nàng. Nếu có thể lựa chọn, nàng thà mình chỉ là một người bình thường.
Người trong ngực không còn lên tiếng, hô hấp cũng dần bình thản, hắn nghĩ nàng đã bình tình trở lại, ngủ thiếp đi rồi.