“Vân Tịch có thể chữa khỏi vết thương của muội, mà độc tính của chính nó lại tương đồng với khí Âm Tà!” Khí Âm Tà khiến nàng bị thương, phải vừa chữa khỏi vết thương đó, lại phải đề phòng cả sự bộc phát của khí Âm Tà. Thật ra, vào lúc ấy, hắn đã đánh cuộc, đánh cuộc rằng Vân Tịch có thể trị khỏi cho nàng, nên hắn mới phải canh giữ cả đêm bên thủy kính để trông chừng nàng.
“Mặc dù vậy, nếu huynh có thể thẳng thắn nói với muội thì lại càng tốt!” Nàng bĩu môi, hơi trách nói: “Nếu muội sớm biết rấm lòng của huynh, thì dù có bắt muội ăn mười viên Vân Tịch, muội cũng ăn cho hết!”
“Nói nhảm!” Miểu Hiên cau mày “Loại thuốc này sao có thể ăn lung tung chứ!”
“Dạ dạ dạ!” Nàng cười gật đầu “Huynh nói cái gì cũng đúng, ai bảo muội mới là muội muội chứ!”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, hơi nở nụ cười nhưng chân mày vẫn duy trì trạng thái nhíu chặt. Lạc Song không kiềm được tiếng thở dài, người luôn khiến người khác phải bận tâm như nàng, không phải là một muội muội tốt! Nàng đưa tay muốn vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của hắn, sau lưng lại truyền đến cảm giác ẩm ướt, mi tâm cũng bỏng rát.
“Sau lưng….” trực giác khiến nàng muốn xoay người lại nhìn, cánh tay Miểu Hiên lại dùng sức, vòng ôm càng thêm chặt.
“Đừng động đậy!” Giọng nói hắn thật trầm “Nếu không sức lực của muội sẽ tiêu tán càng nhanh đó!”
Nàng nghe lời quay người lại, tinh thần cũng đã khá lên rất nhiều, chung quanh cũng dần sáng rõ. Ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, dung mạo lộ ra sự đạm mạc trời sinh, lạnh lùng vô cùng, giống như có thể lạnh chết người, nhưng nhìn kĩ lại có thể phát hiện, kì thực bên trong hắn còn tồn tại bao nhiêu lo lắng và thương yêu dành cho nàng.
Vì sao một ngàn năm trước, nàng lại không hề phát hiện ra ? Đôi mắt này rõ ràng chưa từng thay đổi! Trong lòng nàng lại như càng nặng nề hơn.
“Ca ca! Huynh cảm thấy….Phi Diễm kia thế nào?”
Hắn suy nghĩ một lát nói: “Thiên Kiếm trong tay nàng ta, quả thật là do kẻ kia đưa cho! Về chuyện nàng vì sao phải chém đứt Thiên Trụ….”
“Muội không nói cái này!” Lạc Song bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, không hiểu lắm.
“Ý muội là….huynh không cảm thấy nàng đẹp đến mê hoặc sao?” Nàng cúi đầu, cắn môi dưới,đè lại cảm giác lộn xộn đang khuấy đảo lòng nàng. “Trừ dáng vẻ Tôn chủ của huynh ra, muội lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như vậy đó!”
Hắn dường như hiểu ý nàng, quay đầu nhìn về phía nàng, nếp nhăn giữa chân mày lại càng tăng thêm, không nói gì.
“Ý của muội là….Nhìn bộ dạng của nàng ta, người theo đuổi nàng ta tuyệt đối không ít đâu. Chỉ tiếc rằng nàng ta là người của Ma tộc, nếu như có thể đưa nàng ta trở về chính đạo, đây cũng coi như một loại công đức, huynh nói…phải không?” nàng nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh mét của hắn.
“Mỹ nhân nên xứng với mỹ nhân mà! Muội thấy Phi Diễm này…”
“Muội….muội nói thật mà!” Nàng vẫn cúi đầu thật thấp, mấy ngón tay xoắn cả vào nhau “Mặc dù…mặc dù nàng ta có hơi dữ tợn một chút, nhưng chỉ cần đối xử tốt với nàng ta, nhất định có thể hòa hợp, ca ca ít nói như thế, có người nhiệt tình như nàng ta ở bên cạnh huynh chắc là tốt lắm…”
“Nàng ta là kẻ địch!” Hắn khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm nàng.
“Kẻ địch….cũng có thể trở thành bạn mà!” Nàng bĩu môi “Muội thấy cô nương kia cũng không phải loại người không nói lý lẽ! Hơn nữa người ta cũng rất chấp nhất với huynh mà! Nếu như hai người có thể kết thành….”
“Ta không thích nàng ta!” Hắn kiên nhẫn xen vào lần nữa.
“À!” Nàng yếu ớt lên tiếng, ca ca hình như hơi hung dữ rồi! Nàng chỉ muốn nhắc nhở hắn trân trọng mấy người bên cạnh thật tốt thôi mà “Vậy ca ca thích cô nương như thế nào, muội sẽ lưu ý giúp huynh!”
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm, dường như có thể hút người ta vào.
Nàng nhìn một cái, lập tức dời mắt đi nơi khác “Muội nghĩ…Tiên giới thật ra cũng có rất nhiều mỹ nhân….hàng đệ tử của các phái, huynh có để mắt ai không? Như….Hân Lan của phái Ngọc Quỳnh, nghe nói nàng ta là tuyệt sắc giai nhân số một số hai của Tiên giới đó….Huynh nghĩ sao?”
Sắc mặt của Miểu Hiên càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị, chăm chú nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm của nàng, ánh mắt như thiêu như đốt.
“Muội muốn ta, cưới, vợ?” Hắn gằn từng chữ, giọng lạnh lẽo như dưới hầm băng.
“Đúng….đúng vậy, huynh cũng trưởng thành rồi! Người khác không quan tâm không nói, muội là muội muội….Dù sao cũng phải….vì huynh suy nghĩ!” Giọng nói nàng hơi run lên, không biết là bị giọng nói của hắn hù dọa hay là do phong ấn trên người “Nếu như huynh cảm thấy Hân Lan kia không đủ tốt, vậy muội sẽ tìm người khác. Tiên giới nhiều người như thế, chắc chắn sẽ tìm được mà!”
Ánh nhìn đang dừng trên đỉnh đầu nàng nóng bỏng đến khiến nàng có cảm giác hơi đau đớn, đầu lại cúi thấp đi một chút, giọng nói lại đột nhiên mềm nhũn: “Ai cũng được cả….chỉ cần….nàng ấy thật lòng đối xử với ca ca, muội sẽ an tâm! Chỉ là…chỉ là nàng ấy nhất định phải là tiên mới được! Nếu không muội không chịu đâu!”
Nàng đưa tay kéo kéo tay áo hắn “Ca ca….huynh phải nhớ kĩ điều này nha, phải là tiên, mới có thể bên cạnh huynh dài lâu, vĩnh viễn không xa rời. Không cần….giống như muội….”
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên lại gọi nàng lần nữa, đột nhiên hiểu ra, vì sao nàng lại nói những lời như thế.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay hắn, vẻ mặt kiên định nói: “Chỉ điều này thôi, huynh nhất định phải đồng ý với muội, nếu không….nếu không muội tuyệt đối không thừa nhận nàng ta là thê tử của huynh! Cho dù…cho dù muội mất, cũng sẽ….bảo người khác chia rẽ hai người!”
“Lạc….” Ánh mắt hắn khẽ nhướn lên, đang muốn mở miệng lại bị nàng xen ngang lần nữa.
“Còn nữa…còn nữa….Nếu như sau này huynh có con, trai gái gì không quan trọng, đứa con đầu lòng nhất định phải gọi là Anh Lạc, nếu không thể lấy làm tên đầy đủ, cũng có thể gọi là Tiểu Anh!” Cố Thiên Phàm mà biết chắc sẽ vui vẻ lắm “Lạc Nhi….Lạc Nhi nhiều năm qua luôn bị bỏ rơi….Muội sợ, nếu muội mất….không ai còn nhớ đến muội!”
Miểu Hiên hơi giận, đang muốn mắng nàng suy nghĩ lung tung, nàng lại vùi đầu vào ngực hắn. Cả khuôn mặt đều vùi vào ngực hắn, khiến hắn không thấy rõ mặt nàng. Tay đang đặt bên hông hắn cũng dùng hết sức ôm chặt, không chịu buông ra.
Một lúc lâu sau, từ trong ngực lại truyền đến một giọng nói rầu rĩ.
“Ca ca….Có phải….Lạc Nhi sắp chết không?”
Miểu Hiên chấn động, mi tâm càng nhíu chặt, trầm giọng quát: “Không cho nói nhảm! Ta đã nói muội sẽ không sao, thì muội nhất định sẽ không sao!”
“Nhưng huynh đã tìm cách bao nhiêu năm vẫn không thể tìm ra cách nào!”
“Chắc chắn sẽ tìm được!”
“Nhưng….nếu như…nếu như không có cách nào thì sao đây?” Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hai mắt sưng đỏ, trong đó còn lóng lánh nước mắt: “Nếu như trên đời này thật sự không có cách nào hóa giải được phong ấn của muội thì làm sao đây….” Nàng ngồi thẳng người, đưa tay ra, chậm rãi kéo bàn tay mà hắn đang giấu sau lưng, nhìn cổ tay vẫn còn chảy máu tươi của hắn, trái tim lại siết chặt đau đớn: “Ca ca định…vẫn tiếp tục như thế này mãi sao?” Vẫn liều lĩnh, không màng thương tổn bản thân chỉ để cứu nàng sao?
“Ta không sao!” Hắn chậm rãi rút tay mình về, kéo ống tay áo che đi vết thương kia, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng “Muội không cần lo lắng, nhất định sẽ có! Ban đầu mẹ đã có thể hạ phong ấn này cho muội, nhất định có phương pháp hóa giải nó!”
“Nhưng….” Nàng quay đầu nhìn hoa cỏ đang mọc đầy phòng, ánh mắt lại tối sầm lại, đó là do thần lực trong cơ thể nàng tạo ra “Chỉ là….muội chỉ sợ mình không thể đợi đến lúc đó!”
Ngày đó trên đỉnh Thần Sơn, trong Kiếm Vân, nàng vô ý giải phóng phong ấn kia, khiến phong ấn bị giải phóng một nửa.
Nếu như nó được giải phóng toàn bộ thì đã tốt rồi! Đằng này phong ấn chỉ giải phóng được một nửa! Một nửa khác lại không thể khống chế, phản phệ lên thân thể nàng, mấy năm nay thân thể nàng càng ngày càng yếu, đặc biệt là buổi tối, âm khí nặng, linh lực yếu, nàng sẽ lâm vào hôn mê.
Hơn nữa sức mạnh phản phệ này lại lúc mạnh lúc yếu, nàng không hiểu nổi, chỉ đành mặc cho sức mạnh này càn quấy bừa bãi, không thể xác định khi nào, nàng sẽ tắt thở.
Cho nên một trăm năm qua,chỉ cần là buổi tối, hắn sẽ canh giữ bên cạnh nàng, dùng chân khí hỗ trợ, giúp nàng tạm kiềm chế thần lực đang cố tràn ra kia.
“Thật ra thì…Lạc Nhi không sợ, từ một trăm năm trước, Lạc Nhi….đã chuẩn bị sẵn….sẽ có một ngày như vậy….nên….” Cho nên đừng quan tâm nàng nữa, nàng quả thật không sợ, thật sự, mặc dù nàng không cam lòng, mặc dù nàng không thể dứt bỏ, mặc dù trong lòng vẫn luôn quấn quýt khó chịu.
“Lạc Nhi…” Hắn cắt ngang lời nàng, vỗ về mái tóc nàng, giọng nói trầm thấp: “Muội…không tin ta sao?”
“Tin!” Nàng kiên định mở miệng ” Trên đời này muội chỉ tin mình huynh! Nhưng…ca ca….” Nàng đưa tay ôm lấy hắn, giọng nói càng trầm thấp “Dòng chữ ở Thiên Trụ…huynh cũng thấy mà,đúng không?”
Vẻ mặt hắn trầm xuống, tay hơi run rẩy, sững sốt một lúc lâu mới đưa tay ôm chặt người trong lòng.
“Ngày đó sát khí xông ra dưới trụ, chính là nguyên nhân gây ra phong ấn của muội….” Nàng lẩm bẩm, mở miệng, giọng nói hơi run rẩy: “Không chỉ….Thiên Trụ, còn có thứ khác, người kia….nhất định sẽ….”
“Ta sẽ không để y thực hiện được!” Hắn không cho nàng nói thêm nữa “Nếu muội tin tưởng ca ca, vậy thì không nên lo lắng, càng không nên nói mấy lời ngu ngốc như không thể chữa trị phong ấn trên người!”
Lạc Song cúi đầu, không nói! Trong lòng nàng càng khó chịu, định kéo lấy tay áo hắn, nhưng nhìn lại vết máu trên đó, lòng nàng lại càng đau.
Tại sao hắn lại không chịu buông tay? Một muội muội phiền toái như nàng, sao vẫn không chịu buông bỏ? Nàng đã khuyên hắn hết lời, mà vẫn cứ cố chấp như thế.
Nếu như nghe lời nàng, cưới một thê tử mĩ mạo về, trải qua một cuộc sống tiêu dao hạnh phúc. Không cần ngày ngày mang theo nàng, lo lắng sợ hãi, lo cái này, lo cái kia.
Đến lúc đó lại sinh ra mấy nhóc con mập mạp, có thể vui vẻ trêu chọc chúng. Chuyện gì cũng không cần suy nghĩ, lại càng không phải tự làm ấm ức bản thân.
Cứ như vậy….cho dù nàng chết đi, cũng sẽ mỉm cười.
Coi như là để nàng an tâm cũng được, đừng quan tâm đến nàng nữa, được không? Một ngàn năm nay, bị bỏ rơi bao nhiều lần, nàng cũng đã quen rồi, cho nên….không cần phải để ý đến nàng nhiều như thế!
Cơn choáng váng kia hình như đang trở lại, nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, nàng vẫn cố gắng giữ cho mình không ngủ, lúc này lại không biết phải làm sao. Nàng sợ chết! Luôn sợ, mặc dù điều này đối với một vị thần thật buồn cười, nhưng nàng vẫn sợ. Cho nên nàng vẫn luôn nỗ lực sống sót, mà bây giờ….
Ngẩng đầu nhìn người vẫn đang ôm lấy mình, chân mày vẫn chưa từng thả lỏng. Nàng nhớ rõ, khi còn bé hắn rất thích cười! Nụ cười rực rỡ thánh khiết vô cùng, giống như lúc ở đỉnh Thần Sơn, vì nàng mà trồng xuống bao nhiêu là Lục hoa.
Rốt cuộc là từ khi nào, hắn đã không còn nở nụ cười?
Cố gắng vì nàng như thế có ý nghĩa sao? Nàng nghĩ mãi không hiểu.