"Thanh Hòa, thật xin lỗi. . . . . .", giọng điệu của Tiêu Thành Hưng vô cùng khẩn thiết.
"Bác Tiêu, cháu biết bác chỉ vô tình thôi, vốn là bác muốn đánh anh hai mà", Diệp Thanh Hòa nghĩ rằng ông đang xin lỗi mình vì chuyện cái tát kia, vội nói.
Tiêu Thành Hưng lắc đầu đáp: "Cái tát kia đánh vào trên mặt cháu, quả thật làm cho lòng bác vô cùng đau xót. Nhưng, càng đau lòng hơn chính là chuyện mà bác gái cháu đã làm. . . . . ."
Đây cũng nỗi đau đớn trong lòng cô, vì thế trong nháy mắt liền trầm mặc. . . . . .
"Thanh Hòa, tin tưởng bác Tiêu, chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đừng suy nghĩ quá nhiều, bác đã nói cháu là con gái của bác thì chính là như vậy, không biết một người ưu tú như con, có ghét bỏ một người không đủ tư cách làm cha như ta hay không?".
"Dĩ nhiên sẽ không. . . . . ." bề ngoài tuy là người khá lạnh lùng, nhưng con tim thực sự không phải là gỗ đá, khi Tiêu Thành Hưng ở trong phòng giáo vụ luôn miệng gọi cô là con gái thì trong lòng liền trào dâng một dòng nước ấm áp.
"Vậy thì tốt, hãy tha thứ cho bác gái một lần được không?".
Diệp Thanh Hòa trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Bản thân cô cũng hiểu được, không có lý do gì khiến cho một người lại yêu thương con của người khác xuất phát từ nội tâm cả, Khương Ngư Vãn không thích mình, cũng là chuyện bình thường. . . . . .
Tiêu Thành Hưng cười nói: "Bác biết ngay mà, chẳng có đửa trẻ nào so với con hiểu chuyện hơn cả, có thể chăm sóc con mấy năm là phúc khí của bác, cũng là. . . . . . phúc khí của anh hai con. Thanh Hòa, bác đã thề, sẽ xem con như con ruột của mình mà chăm sóc con đến lúc trưởng thành, bác sẽ cố gắng làm được, về sau bác cũng sẽ tận lực bớt chút thời gian ở bên cạnh con và Y Đình nhiều hơn, đưa hai đứa ra ngoài thăm thú một chút."
Nhắc tới Tiêu Y Đình, Diệp Thanh Hòa không nhịn được liền nói: "Bác Tiêu à, cháu sợ chuyện buổi chiều nếu như đến tai của ban giám hiệu thì anh hai nhất định sẽ bị xử phạt, cháu thật sự rất áy náy."
Tiêu Thành Hưng bật cười thành tiếng, phất tay nói: "Yên tâm, sẽ không đâu! Bác thật sự không ưa nổi vị phụ huynh nhà kia, đánh thì sao chứ? Dám can đảm khi dễ con gái của ta thì xứng đáng bị đánh! Nếu bác ở đó bác cũng sẽ hành động như vậy! Anh hai con từ nhỏ đến lớn số lần đánh nhau thật không đếm hết, chỉ có lần này mới thấy tốt một chút! Có điều, lời này con đừng nên nói với nó, nếu không nó sẽ không biết mình họ gì đâu!".
Diệp Thanh Hòa cũng khẽ giương giương khóe môi, đưa mắt nhìn dáng vẻ từ ái của Tiêu Thành Hưng, trong tim lại hiện lên gương mặt của cha mình liền không đành lòng rời khỏi thư phòng.
Tiêu Thành Hưng từ trong túi công văn lấy ra hai tờ chứng nhận, đưa cho cô: "Đây là giấy chứng nhận giải thưởng mà con và Y Đình lần trước tham gia trong cuộc thi thư pháp, con được giải vàng, còn nó đoạt giải bạc, có con ở đây xem thằng bé còn kiêu căng thế nào!".
"Bác Tiêu, thật ra thì anh hai không xấu đến nỗi như vậy đâu, anh ấy rất tốt". Mỗi lần Tiêu Thành Hưng đều xem Tiêu Y Đình như con ngựa bất kham, cô nghe thấy thế không khỏi muốn minh oan cho anh.
Hai mắt của Tiêu Thành Hưng sáng lên, vui vẻ nói: "Con cảm thấy nó tốt thật sao?".
"Đúng vậy ạ, anh ấy chính nghĩa, nhiệt tình, như ánh mặt trời, trừ mải chơi ra, thì không có gì không tốt? Hơn nữa, anh ấy cũng đã sửa chữa điểm này rất nhiều, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập!". Cô mải mê nói không hề chú ý đến tia sáng vừa lóe lên trong mắt Tiêu Thành Hưng.
Nụ cười trong mắt ông càng thêm thần bí, nói: "Được, con cảm thấy tốt là được! Thanh Hòa, lát nữa bác sẽ bảo bác gái mang thuốc thoa mặt tới cho con, bây giờ con trở về phòng nghỉ ngơi đi, lúc nào rảnh rỗi hai bác cháu ta lại cùng nhau uống trà, được không?".
"Vâng, cháu đi đây, bác Tiêu". Có mấy lời, cô không tiện nói ra miệng, có chút ý kiến, cũng quá không thực tế, có lẽ nên để chúng chìm xuống thì hơn. . . . . .
Tiêu Thành Hưng đi ra khỏi thư phòng liền trở về phòng của mình, nơi đó, Khương Ngư Vãn vẫn đang chờ ông.
Cô không biết Tiêu Thành Hưng nói những gì với Khương Ngư Vãn, nhưng ông đã nói, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, có lẽ, bác gái sẽ nghe lời của ông, không làm khó cho cô nữa, nhưng muốn hai người vốn không hiểu nhau mà hòa hòa thuận thuận, dễ vậy sao?
Trên mặt, chỗ bị tát vẫn nóng hừng hực như cũ, cô ôm má, trở về phòng.
Tiêu Thành Trác tựa như cái đuôi dính đằng sau cũng tiến vào theo, thấy cô ôm má, liền kinh hãi hô lên: "Chị, mặt của chị sao vậy?"
"Không có gì, bị va vào thôi. . . . . .", cô xõa tóc ra, che kín mặt lại.
"Chị, để em xem qua một chút.", cậu bé nhảy nhảy lên, bàn tay nhỏ bé đẩy tóc của cô ra.
Cậu nhóc mũm mĩm mới vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng, thơm ngát cả căn phòng.
Cô khẽ mỉm cười, mặc cho ngón tay út của cậu bé sờ sờ lên trên mặt mình: "Không việc gì, không đau".
"Chị, lần sau nhớ cẩn thận một chút", cậu chu môi lên, thổi phù phù lên má cô.
Gương mặt của Tiêu Thành Trác tròn trịa hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn chu ra hết sức đáng yêu, cộng thêm với mấy tháng này ở trong nhà, nên làn da vốn đen nhẻm hồi hè đã trắng ra không ít, làm cô không nhịn được vươn tay véo má cậu một cái: "Biết rồi, cái mông nhỏ!".
Tiêu Thành Trác liền giơ hai cánh tay ra ôm lấy cổ của cô rồi ịn lên mặt cô một ấn ký đầy nước miếng: "Chị thân yêu ngày mai sẽ tốt hơn thôi!".
"Ừm! Khẳng định tốt lắm!", Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt mềm mềm, hai tay khẽ vuốt vuốt khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.
Chợt, một bàn tay to duỗi tới, xách Tiêu Thành Trác ở trước mặt cô ra xa, lại còn vỗ lên gáy của cậu bé một cái nữa: "Tiểu tử hư đốn! Cái tốt không học lại đi học thói lưu manh! Chiếm tiện nghi của em gái hả?!".
Người vừa đến chính là Tiêu Y Đình, trong tay đang cầm tuýp thuốc cùng với miếng bông băng, gõ xong anh còn dùng lực xoa nhẹ lên đầu cậu bé một cái nữa.
"Tiêu Y Đình! Tôi là chú của cậu đấy! Là chú của cậu!", cậu nhóc giận dữ kháng nghị, tiếc rằng thực lực chênh lệch quá xa, chỉ có thể mặc cho anh giày xéo.
Tiêu Y Đình bỏ tay ra, ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh Hòa "Ừ" một tiếng: "Cậu cũng biết là chú tôi cơ đấy? Già mà không kính, cợt nhả gái nhà lành là có ý gì?".
Diệp Thanh Hòa nghe đoạn đối thoại của hai chú cháu nhà này, mà thấy ong hết cả đầu óc?
Trên mặt chợt thấy lạnh buốt, cô không nhịn được khẽ kêu “Á” một tiếng, thì ra là Tiêu Y Đình đang lấy đá chườm lên mặt cho cô.
"Thật xin lỗi, người cha muốn đánh vốn dĩ là anh, lại hại em gánh thay. . . . . ." Anh nhìn khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ của cô liền nhíu mày nói: "Cha dạo này cũng quá nóng nảy rồi, già như vậy mà còn không đổi tính. . . . . . phải cho ông luyện chữ mới đúng!"
Diệp Thanh Hòa nghe thấy thế không nhịn được liền cười phì.
Thế nhưng anh lại hung hăng nhìn cô chằm chằm: "Còn cười! Đã như vậy rồi còn cười! Bình thường cũng không thấy em cười mấy tiếng?"
"Tiêu Y Đình, cậu nhẹ một chút! Chị ấy đau đấy!", Tiêu Thành Trác thò đầu vào gấp gáp nói.
"Mau làm bài tập đi! Hôm nay đã luyện chữ chưa đấy?", anh hung dữ hỏi.
Từ lần trước khi anh và Diệp Thanh Hòa mang tác phẩm đi dự thi, Tiêu Thành Trác liền cực kỳ hâm mộ, quyết tâm luyện chữ càng kiên định hơn, Tiêu Y Đình cũng coi như tìm được chỗ có thể khoe khoang.
"Luyện xong rồi, tôi không giống như cậu đâu!", ánh mắt của Tiêu Thành Trác tràn ngập khinh bỉ, rồi sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt của Diệp Thanh Hòa.
"Anh hai, hôm nay cám ơn anh", Diệp Thanh Hòa chen lời vào, ngăn cản trận chiến sắp sửa bắt đầu.
"Làm sao mà phải cảm ơn! Em là em gái của anh! Khi dễ em không phải là khi dễ anh sao?". Anh lấy tuýp thuốc đến bôi lên mặt cho cô: "Là do con nhỏ Mặc Phỉ đó chưa từng đánh nhau, mới tát một cái mà đã gục không dậy nổi!"
"Anh hai . . . . . Về sau ít động đến quả đấm thôi. . . . . .". Một màn trong phòng học kia, không những dọa cho các bạn kinh sợ, ngay cả cô cũng sợ đến ngây người, nếu xảy ra chuyện gì, người chịu trách nhiệm không phải là anh sao!
"Em yên tâm đi!Anh biết rõ nặng nhẹ mà! Có những người muốn phân rõ phải trái cũng vô dụng! Nếu thế thì phải dựa vào quả đấm thôi! Em đừng cử động, lộn xộn nữa là thuốc chấm vào trong miệng đấy!", anh đè đầu cô lại nói.
Cô bị tay anh đè lại đau đến nhăn mày. Mặc dù anh đã tận lực nhẹ nhàng rồi. . . . . .
"Thật may là có Vương Triết nhìn thấy chuyện đã xảy ra, nếu không, muốn hỏi ra chân tướng thì không biết mất bao nhiêu công sức". Cô không khỏi cảm thán.
Anh cười đáp lại: "Em cho rằng Vương Triết nhìn thấy thật sao?".
Cô mở to hai mắt, ngộ ra: "Chẳng lẽ là anh gạt người?".
"Đúng là lừa gạt đấy! Với đồ ngốc Mặc Phỉ đó, chỉ cần lừa gạt một chút liền nói ra hết!". Anh vui mừng giải thích, hai mắt cũng lóe lên nét tinh ranh sáng rỡ.
Nguy hiểm thật! Cô sợ hãi than thầm, thật may là Vương Triết đã về nhà, nếu quả thật bị gọi vào phòng giáo vụ không phải sẽ bị lộ saop? Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, với quan hệ của anh và Vương Triết, bằng sự nhanh trí của hai người họ, nếu thật sự gặp nhau, cũng sẽ tùy cơ ứng biến mà không bị lộ . . . . . .
"Anh tìm người làm chứng giả!", xuyên thấu qua tròng kính cô đưa mắt nhìn anh hỏi.
"Làm chứng giả thế nào? Chỉ cần khiến thật giả lẫn lộn thì giả cũng chính là thật!" anh lơ đễnh đáp lại.
Sự kiện ăn trộm cứ như thế mà trôi qua, ngày hôm sau quả nhiên thầy Trần đã mời cha mẹ của Trương Manh đến trường, sau đó đem toàn bộ sự tình đã điều tra rõ ràng nói qua một lần, Trương Manh cùng với Mặc Phỉ đều bị viết kiểm điểm, rồi đứng lên đọc ở trước lớp, hơn nữa còn phải công khai xin lỗi Diệp Thanh Hòa.
Về phần trong nhà, Khương Ngư Vãn là bậc trưởng bối, tất nhiên sẽ không chủ động nói xin lỗi, nhưng buổi tối hôm ấy cũng tự tay xuống bếp làm hai món ăn, cộng thêm Tiêu Thành Hưng ở giữa dàn xếp, chuyện nãy cũng coi như chấm dứt.
Mặt khác vở kịch của lớp bọn họ trong hội diễn mừng năm mới đạt được hiệu quả rất tốt, cuối cùng đạt được giải đặc biệt, mọi người trong tổ diễn kịch liền thương lượng muốn ăn mừng một phen, mà qua năm mới cũng chính là sinh nhật của Tiêu Y Đình, cho nên Tô Chỉ San liền ra chủ ý lấy ngày ấy làm ngày tổ chức liên hoan luôn thể.
Nghe thấy thế cũng không có ai có dị nghị liền thống nhất chọn ngày này.
Diệp Thanh Hòa còn không biết sinh nhật của Tiêu Y Đình là ngày nào, Tô Chỉ San làm thế nào lại biết được? Từ đó có thể thấy được tâm ý của cô ấy với Tiêu Y Đình như thế nào.
Hiển nhiên Tiêu Y Đình cũng không suy nghĩ sâu về vấn đề này, cũng không thắc mắc chuyện tổ diễn kịch ăn mừng với sinh nhật của mình có quan hệ gì, chỉ hào hứng nhắc nhở Diệp Thanh Hòa: "Em gái, sinh nhật anh nhớ phải tặng quà đấy!". Nói xong, lại nghĩ tới cái gì, liền vỗ vỗ gáy nói: "Đúng rồi, em gái, bao giờ sinh nhật em?"
Thấy anh hỏi thế cô liền ngẩn ra, đáp: "Em. . . . . . không nhớ. . . . . ."
"Không nhớ?", nào có ai không nhớ được sinh nhật của mình chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy rất có thể là cô không muốn nói, bởi vì nhắc đến sinh nhật tất nhiên sẽ liền nhớ đến cha mẹ của mình nên khó tránh khỏi đau lòng, vì thế anh liền không hỏi nữa, cũng không tiện nhắc lại chuyện tặng quà sinh nhật cho mình, chỉ nói: "Em gái, đi thôi, chúng ta cùng làm bài tập!".
Hi vọng, thấy anh nghe lời thế này có thể để cho cô bớt được chút phiền não. . . . . .
Bởi vì chuẩn bị bước vào kỳ thi cuối, nên vốn dĩ Tiêu Thành Hưng không cho phép Tiêu Y Đình đi ra ngoài ăn mừng sinh nhật, nhưng bởi vì có Diệp Thanh Hòa đi cùng cho nên ông mới chấp nhận. Đưa cho con trai một ít tiền, để mời bạn học ăn cơm, dĩ nhiên, tiền này vẫn một tay Diệp Thanh Hòa quản lý.
Hai anh em họ cùng đi đến phòng ăn đã được đặt sẵn từ trước, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi tới cửa phòng rồi lịch sự mời vào.
Đẩy cửa ra, bên trong lại tối đen như mực.
Rồi sau đó, ca khúc mừng sinh nhật đột nhiên vang lên, một cánh cửa nhỏ bên cạnh được mở ra, trong ánh nến, một nhóm người đẩy bánh sinh nhật ra ngoài, đi đầu, chính là Tô Chỉ San.
"Tiêu Y Đình, sinh nhật vui vẻ!". Tô Chỉ San một thân váy màu trắng, dưới ánh nến càng thêm nổi bật, chói mắt như một nàng công chúa.
Mặc dù cách tổ chức không mới lạ, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm động, ai nấy đều thấy được, đây là do Tô Chỉ San tỉ mỉ chuẩn bị, Tiêu Y Đình nhìn cô ấy, nói: "Cám ơn!".
Mọi người nhao nhao muốn Tiêu Y Đình ước nguyện, nhưng làm thế nào anh cũng không chịu, nói việc này chỉ có con gái mới làm thôi, sau đó một hơi thổi tắt nên, bật đèn cắt bánh ngọt, mời mọi người ngồi vào chỗ.
Sau đó, bắt đầu đến màn tặng quà.
Hầu hết các bạn nữ đều chuẩn bị quà, ngay cả Trương Manh cùng với Mặc Phỉ cũng có một phần, trong chốc lát, trước mặt Tiêu Y Đình của liền màu sắc rực rỡ đống thật cao một đống.
Tiêu Y Đình cười cười, xoay người hỏi Diệp Thanh Hòa: "Em gái, quà của anh đâu?"
Diệp Thanh Hòa nhíu nhíu mày, vốn không muốn đưa cho anh trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng lại bị anh chỉ mặt điểm tên thế này!
Mà tất cả mọi người ở đây đều đang hướng ánh mắt chờ mong về phía cô, nhất là Tô Chỉ San. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn liền lấy một hộp quà chỉ bé bằng hai ngón tay từ trong túi ra: "Tặng cho anh. Tốt nhất về nhà mới nên bóc ra!".
"Thứ gì thần bí như vậy?" Tô Chỉ San cười hỏi.
Tiêu Y Đình nhìn hình dáng cái hộp, đại khái cũng đoán được là cái gì, liền nhận lấy bỏ vào trong túi, nói: "Cám ơn nhiều! Trở về anh sẽ nhìn lại!"
Tô Chỉ San nhất thời cảm thấy thất vọng. . . . . .
Còn những nam sinh ví dụ như Vương Triết mà nói..., chỉ vỗ vỗ vai Tiêu Y Đình nói: "Người anh em, tặng quà như con gái đàn ông con trai như bọn tôi không làm được, vậy mời cậu hai chén coi như tỏ rõ tâm ý".
Uống rượu?
Tiêu Y Đình không kìm hãm được liếc nhìn Diệp Thanh Hòa bên cạnh, lúc ra khỏi nhà, cha anh đã dặn dò qua, muốn cô quản lý anh đừng cho uống rượu. . . . . .
Hành động này bị Vương Triết nhìn thấy rất rõ ràng, liền cười nhạo nói: "Không thể nào? Tiểu tử cậu thật không có tiền đồ! Bị Diệp Thanh Hòa quản thành quy củ! Hiện tại uống ly rượu cũng phải nhìn sắc mặt của cậu ấy?"
"Không phải. . . . . ." Tiêu Y Đình muốn giải thích, nhưng rõ ràng có thể cảm thấy bên cạnh truyền tới ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm, tất cả giải thích cũng trở nên vô lực. . . . . .
"Không đúng ? Vậy thì uống cho tôi xem!", Vương Triết ngồi xuống bên kia, đồng thời đặt chai rượu lên bàn.
"Cái này. . . . . ." Tiêu Y Đình đưa mọi quà tặng cho Diệp Thanh Hòa, cười nói: "Em cầm giúp anh đi".
Diệp Thanh Hòa nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói chuyện.
Lại như vậy. . . . . .
Không phải anh luôn thua dưới ánh mắt này của cô sao?
Không thể làm gì khác hơn là đẩy quà tặng về phía cô, rồi xoay người nói với Vương Triết: "Được, nhưng sắp thi thi cuối kỳ rồi, tối nay cha tôi vẫn đang ở nhà chờ, tôi mà uống say khướt trở về, không bị ông bổ. . . . . . mới là lạ". Thật ra thì cha anh không có ở nhà, bọn họ chân trước vừa ra ngoài, cha anh chân sau cũng muốn đi theo, nhưng dù sao sợ cha cũng còn tốt hơn sợ em gái. . . . . .
Vương Triết vừa nghe anh nói như vậy, cũng không cậy mạnh ép buộc nữa, cốc vừa nâng lên liền thả xuống nói: "Cậu không uống còn có ý nghĩa gì! Dầu gì cũng phải uống một hớp chứ!".
Các bạn nam trong tổ diễn kịch vốn không bằng nhiều nữ sinh, Giang Chi Vĩnh không biết vì sao vẫn chưa tới, chỉ mấy nam sinh lèo teo, khiến Vương Triết cảm thấy không có ý nghĩa.
Tô Chỉ San sợ không khí trùng xuống, lập tức bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tích cực khơi lên náo nhiệt: "Mình cũng cảm thấy sắp thi cuối kỳ rồi tốt nhất không nên uống rượu, hơn nữa các bạn nam uống nhiều rượu quá làm sao đưa các bạn nữ về nhà được? Không bằng như vậy đi, chúng ta uống nước ngọt, rồi chơi trò chơi là được, như thế nào?".
Các nữ sinh đều tán thành, Vương Triết vốn không có hăng hái cũng chợt lên tinh thần, bày tỏ đồng ý.
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả Mặc Phỉ và Trương Manh cũng đều mời rượu cho Tiêu Y Đình, chân thành biểu đạt sự hối hận của mình.
Trường hợp như vậy, coi như trong lòng có gì không thoải mái, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hài hòa, Tiêu Y Đình cũng thuận nước đẩy thuyền đón nhận sự áy náy này của họ.
Từ sáu giờ đến chín giờ, một đám người trẻ tuổi náo loạn hơn ba giờ, mới xem như kết thúc.
Tiêu Y Đình vốn là một người trọng nghĩa khí, trường hợp như vậy rất dễ nhất khơi lên tâm tình của anh, sau khi tàn cuộc cũng là lúc anh tận hứng, vốn là buổi liên hoan của tổ diễn kịch, nhưng chủ nhân bữa tiệc lại biến thành một mình anh. Hả hê nói: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ thanh toán, em gái, mau đi tính tiền."
Vương Triết lúc ấy liền cười trêu: "Nhìn chút tiền đồ của cậu này! Đấng mày râu lại còn bắt con gái đi thanh toán!".
Tiêu Y Đình nhất thời cứng họng, thật là vui mừng quá nên hồ đồ rồi. . . . . . Cười gượng hai tiếng, đáp: "Cha tôi chính là như vậy, đàn ông kiếm tiền, phụ nữ tiêu tiền chứ sao. . . . . ." Nói xong, bản thân cũng tự cảm thấy lý do này cũng thật sự sứt sẹo, chỉ có điều hẳn Vương Triết còn không biết, ngay cả tiền mua một bình nước anh cũng để cho em gái chi tiền. . . . . .
Diệp Thanh Hòa xách một túi quà lớn đi ra ngoài, lại nghe được tiếng nói của Tô Chỉ San vang lên sau lưng: "Tiêu Y Đình, tặng cậu này, về nhà hãy mở nhé!".