Nhà họ Tiêu, nơi này vẫn luôn khiến cho nội tâm của cô tràn đầy mâu thuẫn . . . . . .
Sau khi tắm rửa xong, cô mặc vào chiếc áo ngủ ba năm trước đây của mình nằm ở trên giường.
Căn phòng này đã từng thuộc về cô, tất cả đều vẫn như lúc cô vừa rời đi , ngay cả quần áo treo trong tủ vẫn còn chỉnh tề theo thứ tự yêu thích, nhất là bộ chữ trên tường kia, giống hệt với bài từ của 《 Tô Mạc Già 》 treo trong phòng làm việc của Tiêu Y Đình, chỗ bất đồng là, bức này đã được xé rách, về sau được chắp vá lại, lồng ở trong khung kính.
Cô nhìn chằm chằm lên bức chữ này, lập tức rơi vào trầm tư.
Chợt nghe một tiếng vang lớn, cửa được mở ra, người khác đang mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đi vào, mặt mày sáng láng cười tươi như hoa, trực tiếp bổ nhào lên trên giường, nằm ở bên cạnh cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, anh nửa hí mắt, dáng vẻ lười biếng mà buồn ngủ: "Vợ chồng không phải nằm ngủ trên một cái giường sao? Cũng không phải là chưa từng ngủ chung. . . . . . Chăn!".
Nói xong liền chui thẳng vào chăn của cô, thuận thế còn khoác tay lên trên eo của cô nữa.
Cùng nhau ngủ chung? Ý của anh là gì khi nói lời này?
Mà hình như anh cũng dự liệu được phản ứng của cô, liền vùi đầu vào trong hõm vai cô, khó chịu ngột ngạt mà nói: "Đừng làm rộn, mệt quá, ngày mai còn ra tòa nữa. . . . . ."
Dáng vẻ kia của anh, thật đúng như là mệt đến cực điểm rồi. . . . . .
Trong nháy mắt lúc cô còn đang do dự , lại nghe anh mơ hồ khẽ nói: "Thật tội! Ngủ lõa thể vẫn thoải mái hơn. . . . . ."
Cả người cô liền căng thẳng, đang muốn phản ứng, vành tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm nặng , đầu vừa ngả lên gối liền ngủ mất rồi sao? Thật mệt như vậy?
Đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nhưng không khỏi lại cảm thấy buồn cười.
Cô đã không còn là thiếu nữ non nớt chuyện gì cũng không hiểu nữa rồi, mặc dù vẫn duy trì thân thể hoàn bích, nhưng chuyện nam nữ cũng coi như biết được chút ít, có lẽ từ lúc mười sáu tuổi bắt đầu cho đến bây giờ, Tiêu Nhị thiếu gia vẫn ngủ cùng với cô, thật đúng là có tiếng mà cũng có miếng . . . . .
Lúc trước, cô tất nhiên không thể lọt vào mắt của anh, nhưng hôm nay thế nào cũng trổ mã đầy đủ, dáng người coi như cũng có lồi có lõm, hình như, đối với anh vẫn không có lực hút gì. . . . . .
Bất quá đây cũng chính ước muốn của cô, giữa cô và anh, vẫn không muốn có quá nhiều liên quan. . . . . .
Mà đầu vai cô càng ngày càng thấy nặng, cả người cũng thoải mái hơn, anh thật đã ngủ thiếp đi. . . . . .
Cô không khỏi lại suy nghĩ, phàm là vợ chồng, bình thường phải là vợ gối lên đầu tay của chồng chứ? Mà hai người bọn họ thế này, hoàn toàn tương phản ngược lại, có thể nói, cho tới bây giờ vẫn luôn tương phản. . . . . .
Vợ chồng.
Cái từ này lặp lại một lần nữa ở trong đầu của cô, trong lòng vẫn không ngừng hồi tưởng lại.
Chính cô cũng không biết, mình và anh, như thế nào liền đi tới bước này. . . . . .
Chuyện cũ trước kia, ùn ùn kéo đến.
Cô ở trong hồi ức dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ say, người đang tựa vào vai cô liền mở mắt, dưới ánh đèn, anh ngưng mắt nhìn làn da trắng như sứ, chẳng khác gì bông hoa sen thơm ngát, thời gian ba năm, cô đã lột xác thành một con thiên nga trắng ưu nhã, cũng tìm không được tí dấu vết của con vịt con xấu xí trong quá khứ kia nữa rồi. . . . . .