Phòng bếp còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Chỗ này chút dấm, chỗ kia tí tỏi, chén đĩa vất lung tung.
Tiêu Thành Trác phản ứng rất nhanh, cũng biết bản thân phạm vào điều cấm kỵ, nhưng việc đầu tiên nghĩ đến chính là phải bảo vệ chị ấy.
Đứa trẻ mới có tí tuổi đầu đứng ở bên cạnh cô, rất khí khái nói: "Chị dâu, là do em năn nỉ chị ấy làm, chị muốn mắng thì cứ mắng em đi."
Diệp Thanh Hòa nhận thức được mình ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận vẫn có lúc khinh thường, trong lòng liền tự trách bản thân, nhìn vào đôi mắt tinh khiết của Tiêu Thành Trác, cô liền tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Bác Tiêu. . . . . ."
Nhưng, lời còn chưa nói hết, Khương Ngư Vãn liền xoay người đi, rồi lập tức cầm đĩa thịt trộn tỏi kia lên ném vào thùng rác.
Lời định thốt ra liền tắc ở trong cổ họng, ngay cả câu "Thật xin lỗi" cũng không nói ra được.
Lúc Khương Ngư Vãn xoay người lại liền lấy tay bịt mũi, tỏ vẻ ghét cái mùi này cực kỳ: "Mau đi quét dọn chỗ này đi, cửa sổ cũng mở hết ra, cho không khí thanh khiết một chút! Để cái mùi khó chịu kia tiêu tán hết đi!"
"Sao vậy?". Một giọng nói lười biếng liền vang lên vào đúng lúc này.
Sau đó Tiêu Y Đình ngáp dài ngáp ngắn từ bên ngoài đi tới.
Anh là người cực kỳ thông minh, lại rất hiểu mẹ của mình, vừa nhìn liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra, nét mặt mới vừa còn đang ngái ngủ lập tức biến thành ỷ sủng mà kiêu, giận dữ nói: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại vứt đồ ăn của con đi?"
Khương Ngư Vãn vốn vô cùng cưng chiều đứa con trai này, cho tới bây giờ không hề nói nửa câu nặng lời nào, nhưng cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói của Tiêu Y Đình nhíu mày lại hỏi: "Bớt nói hưu nói vượn cho mẹ! Từ trước đến giờ con có bao giờ ăn tỏi đâu!"
"Ai nói là con không ăn! Hiện tại con ăn cho mẹ xem!"
Trên bồn rửa vẫn còn có vài tép tỏi không dùng nữa, anh liền cầm lên hai hạt cho vào trong miệng, nhai rau ráu, sau đó còn cố ý hà hơi về phía của Khương Ngư Vãn nữa: "Mẹ, mẹ không thích ăn, nhưng chúng con đều thích lắm, không phải đều vì mẹ cả sao? Ai bảo mẹ là bảo bối của đám đàn ông trong nhà chúng ta chứ? Nhưng những lúc mẹ không ở nhà, vẫn không thể để cho chúng con ăn một lần sao. . . . . ."
Nũng nịu cộng thêm dỗ ngọt, khiến cho Khương Ngư Vãn không có chút biện pháp nào với đứa con trai này, cộng thêm hơi thở đầy mùi tỏi từ trong miệng của Tiêu Y Đình phả ra làm cho bà muốn ói, không còn tâm tư dây dưa với bọn họ nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi.
"Được rồi, được rồi, đi súc miệng đi đã!". Cũng vô pháp chịu được cái mùi này, Khương Ngư Vãn bước nhanh rời khỏi bếp.
Tiêu Thành Trác thấy thế che miệng cười nói: "Mùi hôi vô đich đã thành công hun Đại Ma Vương chạy mất!"
"Dám nói mẹ cháu là Đại Ma vương hả?", Tiêu Y Đình giả vờ muốn xông tới bắt cậu bé.
Tiêu Thành Trác cười khanh khách trốn ở sau lưng Diệp Thanh Hòa, hai anh chàng một lớn một nhỏ ngăn ở giữa là một cô gái nhỏ đang chơi trò diều hâu vồ gà con.
Tiêu Y Đình tay dài chân dài, chỉ với hai ba cái liền xách được cổ áo của Tiêu Thành Trác, cậu bé cố dùng sức tránh thoát, nhưng kết quả chính là Tiêu Y Đình ôm cả Diệp Thanh Hòa vào trong lòng.
Cô không hiểu rõ, tại sao mỗi lần hai người này đùa giỡn, người cuối cùng gánh lấy tai họa luôn luôn lại là mình.
Tiêu Y Đình cọ cọ cằm lên trên tóc của cô, sợi tóc mềm mại, giống như có sợi lông vũ khẽ lướt qua đầu quả tim của anh một cái, anh cười hì hì, rồi khịt mũi nói: "Thơm quá, không phải cô cũng dùng loại dầu gội đó sao? Thế nào mà lại thơm như vậy?"