Editor: Tinh Di
Miệng thì mắng nhưng trên mặt Tiêu Thành Hưng đều là nét cười, ông còn lấy ra một phong bao, nhưng là đưa cho Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cha chúc mừng quán mới của con! Làm ăn phát đạt!”
“Cảm ơn cha…” Diệp Thanh Hòa nhận lấy, cười nói với ông.
Tiêu Y Đình không biết xấu hổ chen vào, bày ra vẻ mặt nũng nịu: “Ba, em gái… không phải cha mua quán trà này cho con sao?”
Tiêu Thành Hưng không thèm dành cho anh một cái liếc mắt: “Con quên con phải làm gì rồi? Về sau muốn uống chén trà cũng phải viết đơn xin!”
“…” Tiêu Y Đình đau khổ, “Cha….” Có thể cho anh chút mặt mũi không? Ở đây không chỉ có bạn bè thân quen, còn có rất nhiều bà con hàng xóm đó…..
Tiêu Thành Hưng vẫn lạnh lùng với con trai mình: “Tiểu tử, Thanh Hòa đồng ý tiếp quản con đã là phúc lớn cho con rồi!”
“Bác Tiêu nói lời này không sai chút nào!” Người ít nói như Ninh Chấn Khiêm cũng lên tiếng, “Lão Nhị, cậu phải biết hưởng phúc…”
Tiểu Niếp nghe được những lời này khẽ miết cánh tay Ninh Chấn Khiêm, để anh không nói nữa.
Ninh Chấn Khiêm cố nói thêm: “Đó là sự thật mà!”
Tả Thần An cười đùa: “Lão Đại, cảm giác bị đại tẩu quản giáo như thế nào?”
Giờ phút này Tiêu Y Đình đứng về phía Ninh Chấn Khiêm: “Nói như cậu không bị quản vậy…..”
Tả Thần An đắc ý cười, nhìn Hạ Vãn Lộ: “Tiểu Lộ nhà tôi cực kì ngoan đó, mọi chuyện đều nghe tôi….”
Hạ Vãn Lộ chỉ cười cười đáp lại anh, không muốn vạch trần anh.
Nhưng không…..
“Papa, mới hôm kia mẹ còn phạt papa ngủ trong phòng sách đó.” Tả Y Thần nói.
“….” Mặt Tả Thần An biến sắc, “Y Thần, người lớn nói chuyện con không được nói xen vào…. Lần đó là papa bị ốm, không muốn lây cho mẹ con nên mới qua đó ngủ…..”
Cái đầu nho nhỏ của Tả Y Thần khẽ lắc: “Không đúng rồi, papa, không phải papa từng nói biết sai mà sửa mới là đứa bé ngoan sao? Papa sai mà không chịu nhận kìa….”
“….” Cuối cùng thì Tả Thần An bị chính con gái của mình quy phục.
Tiêu Y Đình đắc ý cười lớn: “Lão Tam, cậu thôi ngay đi nhé, cha tôi nói rồi, được vợ quản là hạnh phúc, tôi đang thấy rất hạnh phúc!”
Anh còn khoa trương ôm cô.
“Được rồi, chúng ta ngồi xuống còn nhiều chuyện để nói. Phục vụ, cho chúng tôi chỗ trà cậu vừa lên mặt biểu diễn trước mặt mấy cô gái đó!” Phó Chân Ngôn lúc này lên tiếng.
Mọi người hào hứng ngồi xuống.
Tiêu Y Đình nghe được lời Phó Chân Ngôn liền phản bác: “Phó Chân Ngôn, đừng có nói bừa! Tôi lên mặt biểu diễn lúc nào chứ?”
Phó Chân Ngôn cười cười: “Mới vừa rồi! Chúng tôi nhìn thấy cả rồi! Cậu nhân lúc không có mặt Thanh Hòa…. Ui trời ơi! Mấy cô gái vẻ mặt đều là sùng bái, còn cậu thì sắp cười đến nở hoa rồi!”
Hãm hại! Cái này nhất định là hãm hại! Phó Chân Ngôn à Phó Chân Ngôn! “Hừ… đó là cách thu hút khách hàng được không?” Tiêu Y Đình anh mà phải chịu thua?
“À! Là thu hút những cô gái trẻ…” Phó Chân Ngôn vẫn không sợ chết.
“…” Tiêu Y Đình quyết định thay đổi chiến lược, anh với Phó Chân Ngôn trời sinh đã không hợp nhau, tranh cãi chỉ thêm tự bôi đen, cần phải tỏ ra trong sạch thật mai, “Vợ ơi…. Em tin anh hay tin anh ta?”
Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ, hai người này đúng là, dù là trẻ hay bây giờ đều đấu đá nhau!
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười.
Nụ cười này càng khiến Tiêu Y Đình lo lo….
“Vợ?” Anh gọi cô.
Phó Chân Ngôn thấy vậy cười ha ha không ngừng: “Tiêu Y Đình, cậu xong rồi, buổi tối chờ quỳ bàn phím đi!”
Tiêu Y Đình cứng giọng: “Không bao giờ!”
“Cũng phải, phạt quỳ bàn phím cũng cũ rồi, nói nghe coi, cô ấy phạt cậu như thế nào?” Phó Chân Ngôn cười nói.
Lời này lập tức thu hút tò mò của những người khác, Tô Chỉ San nói: “Đúng vậy! Thanh Hòa, rốt cuộc là cậu dùng cách gì mà lại biến Tiêu Y Đình thành ngoan ngoãn dễ bảo như vậy? Nói đi để tụi này còn học tập!”
Kiều Tư cũng không ngoại lệ: “Tôi cũng muốn học! Thanh Hòa, mau nói đi! Trừ ’30 điều’, bò kiểu Ô Quy, còn có gì nữa? Quỳ thuỷ tinh? Hay điều khiển từ xa? Mấy cái đó có mới mẻ chưa nhỉ?.....”
Vương Triết thở dài nhìn Phó Chân Ngôn: “Anh xem anh khơi ra cái thứ đề tài gì đây? Còn không phải tự bê đá đập chân mình sao?”
Lúc này Phó Chân Ngôn mới hiểu ra………
“Mấy người đừng có đoán bừa! Em gái tôi nhỏ nhắn, hiền thục ôn nhu, không thích sử dụng bạo lực, không giống mấy người đâu!” Tiêu Y Đình nhân cơ hội tâng bốc cô.
Kiều Tư làm ra vẻ nổi đoá: “A! Cái tên kia? Cậu nói vậy là có ý gì? Cô ấy gầy nhỏ mà tốt sao? Cậu nhớ bảo vệ vợ bé nhỏ của mình cho cẩn thận đó!”
“….” Tiêu Y Đình không nói được gì.
Tả Thần An cười nói: “Lão Nhị, không ai nói cho cậu biết phụ nữ không những thứ không thể động chạm sao? Cái thứ nhất đó là chuyện cân nặng, dáng người….”
“…..” Đúng là chưa ai nói với anh…. “Tôi có nói đến chuyện đó đâu….”
“Được rồi, Tiêu Y Đình cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm cái chân phục vụ trà đi thôi, không nên tham dự vào mấy chuyện này!” Phó Chân Ngôn vui vẻ.
Tiêu Y Đình còn định nói gì nữa liền bị Diệp Thanh Hòa đẩy vào trong: “Được rồi, anh lấy trà cho mọi người đi.”
“Đi đi, đừng quên lời bác Tiêu vừa nói, Thanh Hòa mới là bà chủ, cậu chỉ là phụ vụ thôi!” Kiều Tư nói với theo.
Tả Thần An cười vui vẻ: “Phục vụ trà? Cái tên này cũng quá hợp rồi!”
“….” Tiêu Y Đình bất lực đi vào, trước đó không quên hỏi Tiêu Thành Hưng: “Cha, cha muốn uống trà gì?”
Tiêu Thành Hưng cười cười: “Không cần để ý cha, cha tìm một chỗ yên tĩnh để ngắm cảnh rồi đọc sách là được rồi, đi làm việc của mấy đứa đi.”
Tiêu Y Đình mỉm cười gật đầu sau đó mới đi đun trà.
Diệp Thanh Hòa ở lại với nhóm bạn, “Sao hôm nay mọi người qua sớm vậy? Tôi cứ nghĩ là một lúc nữa mới tới…..”
“Sao có thể qua muộn được? Trời còn chưa sáng bọn này đã lên máy bay đó!” Tô Chỉ San cười nói.
“Cảm ơn mọi người….” Diệp Thanh Hòa cười nói.
“Thanh Hòa, không chuyển đề tài được đâu nha!” Kiều Tư chen ngang, “Vừa nãy đang nói chuyện gì? Cậu kể một chút đi, làm sao cậu quản được Tiêu Y Đình?”
“….” Sao Kiểu Tư cứ bám chặt đề tài này vậy…. vừa rồi đúng là cô cố ý chuyển đề tài nói chuyện…..
“Tiêu Thành Trác, nếu không cậu nói đi! Không phải cậu nhìn hai người này lớn lên sao?” Kiều Tư có vẻ thực sự quan tâm vấn đề này.
“…..” Diệp Thanh Hòa không nói gì.
“À đúng là như vậy….” Tiêu Thành Trác ho khụ khụ hai tiếng, “Nhưng hai người toàn này toàn đóng cửa, có nhiều chuyện tôi không biết….”
“Cái gì?!” Rất nhiều người đồng thanh, Tả Thần An khoa trương chạy về phía cầu thang, nói vọng vào để Tiêu Y Đình nghe được, “Lão Nhị, cậu đúng là đồ khốn! Những chuyện đó cũng có thể làm được?!”
“….” Diệp Thanh Hòa cố tỏ ra không hiểu….
Tiêu Y Đình đang tập trung đun trà, không biết chuyện đang nói, nghe thấy thế liền đáp lại: “Hả? Làm cái gì? Từ trước