Khi Tiêu Y Đình trở lại, Diệp Thanh Hòa đang ngồi máy tính cạnh cửa sổ.
Bên khung cửa sổ nhỏ, cô mặc áo ngủ màu đỏ thẫm, tóc đen dài buông xuống, theo nhịp gõ phím của cô mà lay động…..
Anh nhìn về phía cô, con tối tăm dần trở lại ấm áp, ôn hoà…..
Diệp Thanh Hòa nghe thấy tiếng động liền quay người lại. Cô lúc ấy chính là một mỹ nhân cổ đại, xinh đẹp mà kiều diễm…….
Anh nhẹ nhàng đi đến, ôm cô từ phía sau, đầu đặt lên vai cô….
Anh chậm rãi hưởng thụ mùi thơm từ người cô, mùi thuốc nhàn nhạt lấp đầy hô hấp của anh, đi vào từng tế bào…..
“Em xem gì mà say sưa vậy? Anh về cũng không đón anh?” Giọng nói đều là làm nũng.
Cô cười: “Biết là anh sẽ nói vậy mà!”
“Thì ra em cố ý!” Anh giả bộ tức giận, bế thốc cô lên.
Cô rất nhẹ, bế trên tay gần như không có cảm giác gì, nên mỗi lần ôm cô anh đều lo lắng, cô nhỏ bé như vậy không biết có đột nhiên biến mất trong vòng tay anh không……
Mỗi lúc như vậy anh lại cười chính mình, đây là hạnh phúc quá đâm ra lo sợ sao?
Anh đặt cô xuống giường, chạm vào chóp mũi cô thở dài: “Làm sao bây giờ? Mới không gặp em có một lúc mà tinh thần đã không yên thế này….”
Đến cuối cùng, như thế nào là nhớ nhung một người?
Lúc trước khi cô chưa trở lại bên anh, chuyện ngày nhớ đêm mong là dễ hiểu; ý nghĩ cô không còn trên nhân thế, nội tâm đau lòng cũng là chuyện đương nhiên; bây giờ đã có cô trong vòng tay, cứ nghĩ đã thoả nỗi nhớ, mọi chuyện cũng được an ổn, nhưng anh vẫn không ngừng nhớ cô, một khắc cũng không dừng…. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên là xem cô có còn bên cạnh hay không, ra ngoài một chút cũng muốn trở về thật nhanh để có thể nhìn thấy cô, cả khi cô ở ngay bên cạnh vẫn không ngừng nghĩ về cô… Lí do là gì?
Diệp Thanh Hòa nghe được những lời kia vô cùng vui vẻ.
“Không biết em có giống như vậy không?” Anh xấu xa hỏi.
Hừm…..
Bộ dạng anh lúc này giống như một đứa trẻ thích ăn ngọt, không chịu buông tha cho chiếc kẹo trước mặt!
Nhưng cô không nói cho anh, sự thực cô chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh thì tinh thần đã bấn loạn không thôi….
Sự im lặng của cô lại khiến anh tổn thương nghiêm trọng, vẻ mặt mất hứng: “Được! Là em không nhớ anh rồi!”
Anh đúng là! “Anh hai…” Cô choàng tay qua cổ anh.
“Không cần giải thích!” Anh như giận dỗi gỡ cánh tay của cô xuống, đứng dậy, “Anh muốn xem rốt cuộc là cái gì, là cái gì chiếm mất vị trí của anh trong lòng em!”
Anh đi đến trước máy tính, tận mắt thẩy rồi lại không dám tin, là tiểu thuyết!
Anh tắt máy tính, phụng phịu quay lại giường, “Anh nói em nghe, em đọc nhiêu sách vẫn chưa đủ sao, còn đọc loại sách kia nữa?” Mấu chốt là chúng làm cô không nhớ anh!
“Hả… sách này xem cũng được mà! Nam chính trong đó đều cực phẩm nam nhân, ai cũng yêu sâu nặng, là hình mẫu lý tưởng của nhiều người!” Cô nói.
Mặt của người nào đó dài hơn mấy phần rồi………..
Cô không biết anh tức giận? Cười nói, “Chỉ có điều, tất cả cộng lại vẫn thua một người…..”
“….” Tiêu Y Đình biết người đó là ai, nhưng giờ quá muộn rồi! “Là anh?” Anh tức tối hỏi lại.
“Đúng….” Khen anh mà anh vẫn